Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 144



"Tam Thiếu, kỹ thuật nhảy của cậu vượt trội không chừng tối nay có thể thắng được không ít tiền, không chừng có thể tiết kiệm được tiền chi tiêu mấy tháng."

 

Minh Thành Hữu nghe vậy ngước mắt lên, khóe mắt hắn hạ xuống, người nói lời này là người bạn thân của hắn, Huống Tử, hơn nữa lại là chơi với nhau từ nhỏ, lúc còn ít tuổi còn nói vợ cũng có thể chia sẻ.

 

Huống Tử chú ý tới ánh mắt của hắn, ho nhẹ mấy tiếng sau đó hỏi ý kiến Minh Tranh.

 

"Đại thiếu, ngài thấy thế nào?"

 

Cố Diệp Thừa ở đằng kia cầm ly rượu đi tới.

 

"Tôi cũng muốn tham gia náo nhiệt, Tam Thiếu, hai ta biết lâu như vậy tôi lại chưa từng thi đấu thật sự với anh. Lần này tôi muốn thi đấu hết mình."

 

Nói đến ý như vậy rồi, còn ai nghe không hiểu đây?

 

Minh Thành Hữu ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản không thèm nhìn những người khác.

 

Minh Tranh lấy thuốc lá, tay phải nhẹ chống cằm dưới lên, giống như là muốn nhìn rõ từng chút phẫn nộ từ người đàn ông cùng cha khác mẹ này, nhưng hiển nhiên, hắn đã học xong cách che giấu cảm xúc.

 

"So như thế nào?"

 

"Nhảy đôi đi, vừa thấy thực lực của chính mình vừa xem bạn nhảy phối hợp."

 

Bạn gái của Huống Tử đề nghị.

 

"Được."

 

"Được."

 

Hai người đồng thanh.

 

Minh Tranh hít điếu thuốc một hơi thật sâu, phòng nhảy lớn như vậy bỗng hóa thành đấu trường tàn khốc. Ánh mắt hai bên không buông tha cho nhau dù chỉ là một hạt cát. Bọn họ một bên giống như con mãnh hổ hung dữ, một bên giông như báo săn ngủ đông chờ cơ hội. Minh Tranh cười, dập tắt t.h.u.ố.c lá trong tay.

 

"Tiền đánh cược là 100 vạn cơ bản là không có tính khích lệ."

 

Hắn đưa ngón trỏ chỉ hướng Minh Thành Hữu.

 

"Tôi cược là 5% cổ phần còn lại của Hào Khôn trong tay cậu, như thế nào?"

 

Minh Tranh vừa nói xong, tất cả ồ lên. Vốn là mấy người muốn tham gia náo nhiệt cũng ngoan ngoãn rút lui.

 

Phó Nhiễm kinh ngạc, không nghĩ tới Minh Tranh sẽ không che giấu chút nào nói ra khỏi miệng như vậy, cô liếc nhìn Minh Thành Hữu theo bản năng.

 

"Anh dùng số tiền đánh cuộc như thế nào để đổi lấy số tài sản quý giá đó của tôi?"

 

Minh Thành Hữu nheo mắt.

 

"Muốn sống yên ổn ở thị trấn Nghênh An này thêm nữa không dễ dàng đâu?"

 

Minh Tranh nở nụ cười chắc chắn.

 

"Tôi cho cậu một cơ hội làm lại từ đầu, sau khi công ty của cậu sáng lập đều gặp không ít lần khó khăn, hơn nữa, 5% cổ phần này với cậu mà nói lại coi là quý giá sao?"

 

Chỉ sợ là bỏ thì đáng tiếc mà thôi.

 

Di chúc của Minh Vân Phong, 5%, cùng 60%, so sánh với nhau, đối với Minh Thành Hữu mà nói lại là một chuyện buồn cười lớn nhất.

 

Phó Nhiễm định không quan tâm, đây là chuyện nhà của bọn họ

 

Không nghĩ rằng Minh Thành Hữu lại chỉ tay vào Phó Nhiễm làm toàn bộ ánh mắt trong phòng đổ dồn vào cô.

 

"Tôi muốn Phó Nhiễm."

 

Minh Tranh cau mày.

 

"Tôi sẽ nói nhường người này cho cậu."

 

"Anh đã từng nhìn thấy Phó Nhiễm khiêu vũ sao?"

 

"Cậu hỏi cô ấy một chút, lần đầu tiên tiếp xúc với điệu nhảy đầu tiên là chính tay tôi dạy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Mọi người quay ra nhìn nhau, cũng may là không cuốn vào, xem ra minh tranh cũng là người khó đối phó.

 

Minh Thành Hữu vẫn không để lộ cảm xúc như cũ, hắn tới đó lâu như vậy mà ánh mắt lúc này mới nhìn về Phó Nhiễm.

 

"Phó Nhiễm, như thế nào?"

 

"Tôi không muốn tham gia."

 

Phó Nhiễm dứt khoát trả lời.

 

"Chúng ta bàn bạc xong."

 

Minh Tranh đứng dậy kéo cổ tay Phó Nhiễm, đem cô hướng tới phòng thay quần áo.

 

Phó Nhiễm đứng ở bên ngoài cửa phòng thay quần áo, giống như lần trước, không nói được lên nỗi lòng của mình.

 

Bọn họ biến tiền đánh cuộc thành chính bản thân cô, cũng không hỏi cô một chút là có chấp nhận hay không.

 

"Nếu như em giúp Minh Thành Hữu thắng trận khiêu vũ này, hắn sẽ cảm tạ em một nghìn lần

 

"Nhưng anh càng muốn có được 5% cổ phần của Hào Khôn chứ?"

 

Minh Tranh dựa người vào cửa sổ phía trước.

 

"Chúng ta không nói chuyện lợi ích, giúp hắn hoặc là giúp anh, em đã chọn xong sao?"

 

"Tôi có thể được lựa chọn sao?"

 

Phó Nhiễm nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn như tơ lụa.

 

"Nếu hắn chọn tôi, nếu tôi không đồng ý chơi trò này hà tất là phải chơi đến cùng, bây giờ là nhìn lập trường của anh, nghĩ anh có muốn hay không?"

 

Phó Nhiễm không đợi Minh Tranh trả lời, rời đi trước.

 

Minh Tranh trở lại phòng nhảy giật mình nhìn Minh Thành Hữu phía đối diện.

 

"Tiểu Nhiễm, em đồng ý không?"

 

Phó Nhiễm không đáp lời.

 

"Cô ấy không có lựa chọn khác."

 

Minh Thành Hữu nói.

 

Chỉ cần Phó Nhiễm không tham dự, hắn cũng sẽ không đánh cuộc.

 

Minh Tranh khó có thể tìm được cơ hội như vậy sao dễ dàng chịu dừng tay, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế thuyết phục Phó Nhiễm.

 

"Không phải cậu sợ trước đó tôi đã bàn thật tốt với Tiểu Nhiễm, cô ấy sẽ cố ý phạm sai lầm?"

 

"Tôi cũng nghĩ vậy."

 

Minh Thành Hữu lo lắng giả thiết.

 

"Được."

 

Minh Tranh gật đầu.

 

"Nếu như vậy, tôi cũng không thể quá thua thiệt, ít nhất phải chọn bạn nhảy không thể kém hơn so với Tiểu Nhiễm."

 

"Ngài xem tôi thế nào?"

 

Bạn gái Huống Tử mở miệng.

 

Minh Tranh nhìn một cái, gật đầu hài lòng.

 

"Được."

 

Phó Nhiễm chỉ sợ sẽ sai lầm giống như lần trước, cô cố ý đi gọi điện thoại, nói giáo viên dạy nhảy đi cùng cô lúc trước đưa giày nhảy dến lầu 3 cho cô.

 

Phó Nhiễm đã từng nhìn thấy Minh Tranh khiêu vũ, không thể nghi ngờ, hơn nữa bạn gái có kỹ thuật nhảy chuyên nghiệp. Không khí bị hâm nóng đến cực điểm một lần nữa, Phó Nhiễm thay xong quần áo đứng bên cạnh Minh Thành Hữu, động tác đầu ngón tay lộ vẻ lo lắng, Minh Thành Hữu lại bình tĩnh, điển hình như Hoàng đế không vội.