Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 143



Minh Thành Hữu nhíu mày nhìn bên cạnh, tấm biển ở chỗ toilet to như vậy ngay cả người mù đều có thể nhìn nhìn thấy.

 

Bước chân Phó Nhiễm chậm lại, gương mặt nhân viên tạp vụ trẻ tuổi hiện ra mấy phần lợi thế. Bình thường Minh Thành Hữu có thói quen ngang ngược càn rỡ, vô thức đắc tội với nhiều người.

 

Nếu theo tính tình của hắn lúc trước, hắn có thể xua tay bỏ đ

 

Nhưng Phó Nhiễm lại thấy hắn nhún vai không thèm để ý chút nào, đem điếu thuốc còn dư lại giao cho nhân viên tạp vụ.

 

Minh Thành Hữu nhíu chặt hai đầu lông mày, khóe môi mặc dù có nét cười, nhưng giống như chôn vùi tức giận và nhẫn nhịn trong cặp mắt đen kia.

 

Phó Nhiễm cũng có cảm giác mệt mỏi không tên, cô quay người rời đi.

 

Cô không thể xem chút ngạo mạn cuối cùng của Minh Thành Hữu bị phá hủy trước mặt cô. Huống chi là cô đã tận mắt nhìn thấy thời điểm đắc ý nhất của người đàn ông này. Minh Vân Phong nâng niu đưa hắn lên tận mây xanh, nhưng làm cho hắn ngã xuống cũng không cho hắn lấy một giây một phút thời gian để thích ứng.

 

Phó Nhiễm giống như chạy trối chết.

 

Cô đứng ở đại sảnh phía sau sân khấu, mắt nhìn chằm chằm trên sân khấu, nhưng lại vẫn mất hồn.

 

Minh Tranh xã giao xong, đến bên cạnh Phó Nhiễm lặng yên không một tiếng động.

 

"Mọi chuyện không cần phải tự mình lo liệu."

 

Cô giật mình, trong lòng ổn định mới trở về như cũ.

 

"Lấy người tiền của người ta rồi thì tự nhiên muốn nghiêm túc cố gắng, như vậy mới có thể hợp tác trở lại."

 

Minh Tranh đưa cho cô ly rượu.

 

"Đi, dẫn em đi chơi một chút."

 

"Chơi cái gì?"

 

"Khiêu vũ."

 

Phó Nhiễm thóang

 

"Tôi không đi."

 

"Không đi cũng phải đi, đã bao lâu chúng ta không cùng nhau khiêu vũ rồi hả ?"

 

Minh Tranh không để ý tâm tư của cô, giống như là kéo tay Phó Nhiễm đi.

 

Cửa thang máy tầng 3 rộng mở, giống như mỗi club tư nhân đều có phòng nhảy riêng, Phó Nhiễm đi theo bên cạnh Minh Tranh. Đập vào tầm mắt đầu tiên chính là khắp cửa sổ sát đất là biển xanh thật lớn, duy chỉ có một đáng tiếc, nếu phòng nhảy này mà ở tâng trên cùng, nhất định có thể nhìn thấy bao quát hết cả cảnh đêm thị trấn Nghênh An sáng lạn xa hoa.

 

"Đại Thiếu."

 

"Đại Thiếu."

 

Mấy người đang đánh bài bên trong đứng lên chào hỏi.

 

Trong miệng Huống Tử ngậm điếu thuốc, khóe miệng khẽ nghiêng ra có thể nhìn thấy làn khói bay ra, hắn bài trong tay ra.

 

"Đại Thiếu cũng có hứng thú tới chỗ này."

 

"Phòng nhảy tốt như vậy bị mấy người làm ra thành cái dạng c.h.ế.t tiệt gì rồi?"

 

Minh Tranh tự nhiên dắt tay Phó Nhiễm, tự nhiên cô cũng hất ra.

 

Hắn không giận mà cười, đi tới trước sô pha.

 

Huống Tử kêu mấy người cùng bàn đi tới.

 

"Thì kỹ thuật nhảy của tôi cũng có gì tốt để thể hiện đâu, chơi cũng là mò mẫm chơi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Chủ yếu thích nhất là khiêu vũ nhưng sau đó những đam mê nhất thời lại tan biến,vốn là nói khoác ‘dắt ngựa đi rong’. Không am hiểu hôm nay không cần nịnh bợ tốt lại hơn.

 

"Hôm nay tôi lại có hứng thú, tìm mấy người khoa tay múa chân thế nào?"

 

"Ui, không đoán ra là đại thiếu không để lộ tài năng."

 

"Trước kia chơi như thế nào? Tiền? Phụ nữ?"

 

Minh Tranh nhếch chân trái lên, cùng dáng vẻ của Tam Thiếu cũng không khác nhau là mấy.

 

Huống Tử cười nói ám muội.

 

"Phụ nữ ư? Làm sao dám chứ."

 

Không nói đến vị hôn thê ở nhà của Minh Tranh thì ngay cả Phó Nhiễm bên cạnh cũng không ai dám động vào.

 

"Để Cố Diệp Thừa thi đấu cùng ngài? Hắn khiêu vũ không tệ lắm, lúc trước Tam Thiếu thiếu chút nữa thua trong tay hắn."

 

Huống Tử nói xong vẫy vẫy hướng bên kia, Phó Nhiễm chú ý tới người đàn ông ngồi trước quầy bar gần cửa sổ, nghe thấy tiếng gọi nâng chén hướng bọn họ.

 

Là bạn nhảy lần trước của cô.

 

"Tốt lắm."

 

Minh Tranh sảng khoái đáp ứng.

 

"Rất nhiều năm không nhảy, muốn tìm kỳ phùng địch thủ, nếu Thành Hữu ở đây thì đã có thể náo nhiệt rồi."

 

Ánh mắt của hắn mỉm cười nhìn Huống Tử.

 

Huống Tử lập tức hiểu ý.

 

"Tam Thiếu hôm nay cũng tới, tôi mới thấy ở đại sảnh, nếu không để tôi đi gọi hắn

 

"Đồng ý, nhưng đừng miễn cưỡng."

 

Huống Tử đứng dậy dập tắt thuốc.

 

Phó Nhiễm nhìn bóng dáng đi ra của hắn, lời nói muốn ngăn cản vọt tới cổ họng cuối cùng lại không thể phát ra, đột nhiên trong lòng nảy sinh bi thương xen lẫn khinh bỉ cùng chán ghét.

 

Cũng không lâu sau đó, Huống Tử cùng Minh Thành Hữu một trước một sau đi vào phòng nhảy.

 

"Mọi người mau vỗ tay, mời Tam Thiếu."

 

Phó Nhiễm suy nghĩ, nghe tiếng vỗ tay ác ý đinh tai nhức óc, ánh mắt cô lạnh lùng hướng sang Minh Tranh, chỉ thấy hắn giữ nụ cười bình tĩnh tao nhã, rõ ràng chuyện là hắn khơi lên lại có thể như không đếm xỉa đến.

 

Huống Tử trở lại giữa đám người, bạn gái bên cạnh vẫn là gương mặt lần trước.

 

Minh Thành Hữu tùy ý chọn chỗ ngồi xuống.

 

"Nói đi, muốn chơi cái gì?"

 

Tầm mắt hắn lướt qua mọi người một lượt dừng lại trên người Minh Tranh.

 

"Hai anh em chúng ta nói chuyện không cần phải như vậy."

 

Mặc dù khóe miệng Minh Tranh chứa ý cười, nhưng Phó Nhiễm nhận ra, thần sắc hai người cũng không đẹp mắt chút nào.

 

Minh Thành Hữu lười biếng dựa người vào ghế sa lon, ánh mắt của hắn chạm nhau với Minh Tranh, có mấy phần quyết đấu đến tột cùng.

 

"Tôi cho là vẫn theo quy tắc cũ, một lần nhảy thua cuộc phải mất một trăm vạn."

 

Huống Tử đặt nhẹ xuống bàn trà.