Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 138



Cô vội mở to mắt.

 

Người phục vụ trở lại trước bàn.

 

"Bọn họ nói không cần xin ngài, tự mình sẽ thanh toán."

 

"Anh nói cho cậu ta biết…"

 

Minh Tranh dùng ngón tay chỉ vào Minh Thành Hữu .

 

"Tôi giúp cậu ta tiết kiệm số tiền này có thể làm cho người ta kính thêm mấy ly rượu lúc cậu ta lập quan hệ."

 

Người phục vụ lúng túng đứng im tại chỗ.

 

Minh Tranh nói chuyện rất lớn tiếng, trợ lý cùng thư ký ngồi bên cạnh Minh Thành Hữu cũng ngẩng đầu nhìn thần sắc người đàn ông.

 

Minh Thành Hữu làm ngơ, chỉ nhấp ngụm rượu.

 

Ánh mắt Phó Nhiễm lộ ra không thể tin, có chút giật mình mà nhìn về Minh tranh, người phục vụ bất đắc dĩ xoay người.

 

"Đợi chút."

 

Phó Nhiễm gọi anh ta lại.

 

"Không cần, chỉ tính của chúng tôi thôi."

 

Không đợi mọi chuyện sẽ tiếp tục, cô đã cầm áo khoác để lên trên ghế dựa bước nhanh đi ra ngoài.

 

Minh Tranh trả tiền xong rời đi, thấy Phó Nhiễm đứng ở trước cửa, hai người không cãi vã ở nơi công cộng, ngồi vào ghế lái phụ cài xong dây an toàn, Phó Nhiễm mới nặng nề mở miệng.

 

"Tại sao nhất định anh phải như vậy?"

 

"Anh thế nào?"

 

"Lần trước ở nghĩa trang cũng thế, chẳng lẽ công ty thật sự thiếu chiếc xe kia sao? Anh làm cho luật sư cho hắn khó xử trước mặt mọi người, cái gì thuộc về anh hay không thuộc về anh anh đều có rồi, anh còn muốn gì nữa?"

 

"Cái gì gọi là vật mà anh không nên có?"

 

Từ trước đến giờ Minh Tranh luôn bình tĩnh, giờ ánh mắt cũng dâng lên sóng ngầm.

 

"Tại sao lại cho rằng cái đó là hắn nên có được?"

 

"Nhưng ít ra, anh không nên chà đạp tôn nghiêm của hắn nữa!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Tiểu Nhiễm, anh sẽ không cho hắn cơ hội trở lại như ngày xưa, sẽ không cho mẹ con hắn có cơ hội cưỡi lên đầu lên cổ anh nữa, không hiểu được."

 

"Bây giờ là anh là người quản lý của Hào Khôn, hắn là em trai của anh, lại nói, hắn tự lập công ty cũng không có va chạm đến anh."

 

Phó Nhiễm không muốn nhìn thấy Minh Tranh cạn tàu ráo máng.

 

"Tiểu Nhiễm, có một số việc anh không ngại nói toạc ra với em, cho dù hắn không để lại Hào Khôn cho anh, người quản lý hôm nay tự nhiên vẫn sẽ là anh. Kết quả giống nhau nhưng chỉ là hai con đường không giống nhau thôi. Nhưng nếu thật hắn có lòng, anh cần gì phải đính hôn cùng La Văn Anh. Anh có cố gắng kết quả cũng là uổng phí. Em có biết, chắp tay nhường cho so với dựa vào chính mình lấy được càng làm cho anh khó có thể tiếp nhận, bởi vì việc này ý nghĩa là anh uổng công mất đi em."

 

Phó Nhiễm rất ít khi thấy Minh Tranh để lộ tâm tình, nghe xong lời này của hắn cô cũng không giật mình.

 

"Anh không phải là uổng công mất đi tôi, anh có được La Văn Anh."

 

Minh Tranh nghiêng đầu, như cười như không.

 

"Em cố ý làm anh tức chết?"

 

"Ca ca, đường là do chúng ta tự chọn, không ai cầm d.a.o chống vào cổ của chúng ta."

 

"Tiểu Nhiễm, em lý trí hơn anh tưởng."

 

Phó Nhiễm không nói toạc ra, thật sự cô cùng Minh Tranh là không thể nào, nếu Minh Tranh cũng chưa từng phá lớp quan hệ m.ô.n.g lung kia, cô cần gì phải tự vạch trần vết sẹo.

 

Mặt khác, trong lòng Minh Tranh đã có tính toán khác, hiện tại vị trí của hắn vẫn chưa vững vàng, chuyện hủy hôn cần có thời gian mới nghĩ đến.

 

Xe của Phó Nhiễm vẫn để ở phòng làm việc nên Minh Tranh đưa cô về đó lấy. Phó Nhiễm chưa về ngay, đợi Minh Tranh đi trước rồi mới gọi hẹn Tống Chức cùng

 

Tranh cãi đôi ba câu, Phó Nhiễm hẹn hai người gặp mặt ở đường dành riêng cho người đi bộ, cô lái xe hướng tiến đến chỗ kia, thấy một chiếc xe vượt qua từ phía sau, chạy song song với cô.

 

Phó Nhiễm không thích đua xe, cô cẩn thận đem xe nép vào bên cạnh, lại thấy đối phương dứt khoát chen lấn chung đường.

 

Cô chăm chú nhìn, mới phát hiện người đàn ông trên ghế lái hết sức quen thuộc, có thể không phải là Minh Thành Hữu sao?

 

Phó Nhiễm muốn tránh ra, sau khi đi qua một ngã tư đường, xe của hắn cố tình gần sát cô, lại không để cho cô vượt qua. Đến cuối cùng dứt khoát lái xe ngoặt sang, Phó Nhiễm hoảng hốt vội vàng nhấn chân ga, Minh Thành Hữu vung một cái, xe thay đổi phương hướng, hai chiếc xe thiếu chút nữa đụng đầu vào nhau.

 

Phó Nhiễm chưa hết hoảng sợ, lấy tay vỗ ngực, sợ hãi trong lòng khó có thể xua đi.

 

Hắn điên rồi, khẳng định là điên rồi.

 

Minh Thành Hữu vẫn ung dung ngồi trong xe không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, hắn vẫy tay hướng Phó Nhiễm, ý bảo cô xuống xe.

 

Cô nhớ rõ tại quán món cay Tứ Xuyên có lẽ một mình hắn uống hết bình rượu, trừ khi đầu óc cô cũng không tỉnh táo mới có thể xuống xe.

 

Cô dùng sức ấn còi ô tô vang lên.

 

Không thấy hắn đem xe tránh ra, nhưng lại đẩy cửa xe bước xuống. Bước chân có chút không yên đi về phía cô.