Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 137



"Thế nào luôn là mất hồn, đang suy nghĩ người

 

"Tùy ý đi, nhưng tôi không muốn ăn cơm tây."

 

Nơi Minh Tranh đưa Phó Nhiễm đến có tên là quán món cay Tứ Xuyên, gió đêm hơi lạnh, khí hậu như vậy rất thích hợp để ăn cay.

 

Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu đỏ chói, Xuyên Thục nhân gia, bốn chữ lớn đủ có thể làm người khác muốn ăn, cô đi theo Minh Tranh tới đại sảnh, đúng, buôn bán thật là thịnh vượng.

 

Một chiếc xe hơi màu đen dừng ở ven đường.

 

Lái xe cẩn thận nhìn kỹ đằng sau.

 

Minh Thành Hữu đang ngủ say, lông mi khép chặt, áo khoác đậy trên đôi vai, nữ thư ký ngồi ở ghế phụ vươn tay đẩy hắn một cái.

 

"Tam Thiếu?"

 

Hắn tỉnh táo mở mắt.

 

"Xuống xe ăn một chút gì đi."

 

Hai ngón tay Minh Thành Hữu nhấn giữa hai đầu lông mày, ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy đầu đường có quán ăn.

 

"Đi, mời mọi người đi ăn món cay Tứ Xuyên."

 

Phó Nhiễm ăn cay xè nóng bỏng miệng, uống nước lạnh.

 

Nhân viên phục vụ đưa ba người dẫn tới trước bàn trống duy nhất, Minh Thành Hữu để cho nữ thư ký phụ trách chọn món ăn, ánh mắt lơ đãng liếc thấy bóng dáng quen thuộc, hắn liếc xéo, thật đúng lúc, Phó Nhiễm cùng Minh Tranh ở ngay bên cạnh.

 

Phó Nhiễm đưa lưng ra phía đó, nên không phát hiện ra.

 

Tầm mắt Minh Tranh xuyên qua bóng dáng của nhân viên phục vụ đang chờ khách chọn món ănhạm với ánh mắt của Minh Thành Hữu, hai người lạnh lùng nhìn nhau, cũng không ai mở miệng chào hỏi.

 

Minh Tranh coi như không có chuyện gì xảy ra, gắp lên một món vào trong chén của Phó Nhiễm.

 

Ánh mắt của Minh Thành Hữu cũng theo hắn dừng lại chỗ Phó Nhiễm.

 

Cô ăn cay, cả người đổ mồ hôi, bàn tay không ngừng vỗ trên môi, nhưng lại thích ăn những món này. Nụ cười Minh Tranh tràn đầy đáy mắt, rút khăn giấy ra lau khóe miệng của cô dính dầu mỡ.

 

Phó Nhiễm đang nhai bỗng ngừng lại, thần sắc lúng túng nhận lấy khăn giấy trong tay hắn.

 

"Để tự tôi làm."

 

Trong phút chốc ngẩng đầu, lại cảm thấy đối diện có một ánh mắt như thiêu đốt đang nhìn cô. Phó Nhiễm không kịp chuẩn bị đốimặt với Minh Thành Hữu, sợ hãi sặc ớt ở trong cổ, khom người ho khan kịch liệt.

 

Trong miệng thậm chí trong lỗ mũi cũng nóng bỏng như lửa, Minh Tranh vội cầm ly nước cạnh cô lên đưa cho cô.

 

"Uống nhanh một hớp."

 

Sau đó thân thể cao lớn đứng sau lưng Phó Nhiễm, bàn tay không ngừng vỗ nhẹ vào lưng cô.

 

Không ít người nghe thấy động tĩnh cũng nhìn sang, Phó Nhiễm lấy tay che mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Tôi đi nhà vệ sinh một chút."

 

Dùng nước lạnh súc miệng mới thấy hết tê cay trong miệng, Phó Nhiễm trở về phòng khách, vừa lúc nhân viên phục vụ đang để món ăn trên bàn bên cạnh.

 

Minh Thành Hữu vắt một chân lên, cái bật lửa bạch kim trong tay gõ trên mặt bàn phát ra tiếng vang thùng thùng, tầm mắt hắn không che giấu chút nào chăm chú nhìn về phía Phó Nhiễm, toát ra một chút tình cảm cô khó có thể biết được.

 

"Không sao chứ?"

 

Đối mặt vẻ ân cần của Minh Tranh, Phó Nhiễm lắc đầu một cái, cô lại ngồi vào chỗ xủa mình, Minh Tranh cười chỉ sang cô.

 

"Nhìn xem, sặc đến cả lỗ mũi cũng thấy đỏ."

 

Cô đưa tay sờ sờ chóp mũi, dù không ngẩng đầu lên, cũng có thể cảm thấy ánh mắt kia của Minh Thành Hữu, giống như hận không thể xuyên thủng cô.

 

Minh Tranh tiếp tục gắp thức ăn vào trong chén cô, cô lại không còn hào hứng nữa, lòng như lửa đốt, nhạt như nước ốc.

 

Minh Thành Hữu nhớ lại rõ ràng trước khi đi Phó Nhiễm đã nói.

 

Cô nói không là bởi vì Minh Tranh, chỉ đơn giản là cô không yêu.

 

Nhưng lúc này mới không được bao lâu bọn họ lại ra vào có nhau, bắt đầu thắm thiết, đáy lòng vụt đau đớn, dời núi lấp biển sao có thể làm hắn lừa mình dối người.

 

Cuối cùng Phó Nhiễm khó có thể thấy ngon miệng, cô buông chiếc đũa trong tay.

 

"Tôi ăn đủ rồi."

 

"Thật sao?"

 

Ánh mắt Minh Tranh dò xét.

 

"Em không ăn được bao nhiêu."

 

"Buổi chiều ở phòng làm việc tôi đã ăn Hamburg."

 

Đôi đũa trong tay Minh Tranh không ngừng đưa đi đưa lại gắp đồ ăn đầy bàn.

 

"Vậy em đợi một lát nữa, anh còn đói bụng

 

"Tam Thiếu, một ngày đi khắp nơi thật vất vả rồi, nhanh ăn đi, cơm trưa anh cũng không thể ăn thật ngon." Nữ thư ký thân mật gắp thức ăn cho hắn, Minh Thành Hữu yêu cầu rượu.

 

Phó Nhiễm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đợi đến khi Minh Tranh ăn xong.

 

Hắn ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ thanh toán.

 

Người phục vụ cầm hóa đơn trên bàn lên.

 

"Tổng cộng là 488."

 

"Còn có bàn bên cạnh kia."

 

Minh Tranh lấy ví tiền ra.

 

Người phục vụ đi tới nhìn thực đơn, Phó Nhiễm nhìn thấy anh ta cùng Minh Thành Hữu nói vài lời, ngay sau đó Minh Thành Hữu ngẩng đầu nhìn cô cùng Minh Tranh, ánh mắt lạnh như băng. Nhíu đầu lông mày lên có thể thấy vết thương mơ hồ.