Phó Nhiễm giật mình cảm giác có cái gì không đúng, vội vàng nhấn ổ khóa, khóa kín toàn bộ cửa x
Thân hình Minh Thành Hữu lảo đảo lắc lư đi tới bên cạnh xe cô, hai tay cũng không để ý đau đớn dùng sức đập vào cửa sổ xe.
"Xuống, em xuống cho anh."
"Tránh ra!"
Phó Nhiễm cũng cao giọng.
"Rầm rầm rầm ——"
Dứt khoát nóng lòng như muốn đập vỡ cửa sổ xe.
Phó Nhiễm không còn cách nào, không chọc nổi còn không trốn thoát sao?
Cô muốn lái xe rời đi, nhưng không nghĩ Minh Thành Hữu lại đưa tay ôm lấy kiếng chiếu hậu rất có khí khái anh hùng liều c.h.ế.t đánh một trận.
Phó Nhiễm không đề phòng, vội vàng tắt máy.
"Minh Thành Hữu, anh náo loạn đủ chưa?"
"Em xuống đi, anh có lời muốn nói với em."
Phó Nhiễm mở ra một khe hở trên cửa sổ xe, có bài học thất bại trước đó cô còn dám thông cảm cho hắn sao?
Minh Thành Hữu này giở trò lừa bịp như là cơm bữa.
"Có lời gì nói qua cửa sổ đi."
"Anh đã nói với em. . . . . ."
Hai tay hắn nắm chặt lấy cửa sổ xe, gương mặt tuấn tú tiến tới, Phó Nhiễm thật sự cho là hắn muốn nói điều gì, nín thở suy nghĩ trong chốc lát, lại chợt thấy hắn dùng sức lay động cửa sổ xe, Phó Nhiễm
"Dừng tay!"
Dao động nữa thì cửa sổ xe liền rớt xuống!
"Xuống cho anh, em có xuống hay không đây? Có tin là anh sẽ nhấc xe em lên không?"
Minh Thành Hữu nói xong, động tác lại liên tiếp lay lay.
Phó Nhiễm không biết có thể nói cái gì với kẻ say.
"Có chuyện thì hôm nào hãy nói."
Minh Thành Hữu lại chỉ chuyên chú lay cửa sổ xe.
Một chiếc xe con đi qua, đi được mười mấy mét lại quay lại, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi từ trên xe bước xuống, ông đi tới gần bên ghế lái phụ.
"Cô không sao chứ, có phải gặp phiền toái không, có cần tôi báo cảnh sát không?"
Người đàn ông nheo mắt lướt qua mui xe nhìn về Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm nói khẽ.
"Ông đi đi."
"Phó Nhiễm, nếu em không xuống anh tháo bánh xe của em ra, có tin hay không?"
Minh Thành Hữu nâng lên gương mặt tuấn tú nhìn hướng người đàn ông trung niên.
"Mắc mớ gì tới ông, cút ngay!"
"Cậu, cậu cần ăn đòn phải không?"
Người đàn ông cũng thấy tức giận
Phó Nhiễm lại không dám khoanh tay đứng nhìn, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở khóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Đừng rung."
Cô không tin hắn còn có thể‘ăn’ luôn cả cô ở con đường lớn?
Người còn không chui ra khỏi ghế lái, liền bị Minh Thành Hữu níu lại cánh tay đem dắt cô ra ngoài.
Bước chân phó Nhiễm nhẹ nhàng, rất nhanh may mắn điều chỉnh được, Minh Thành Hữu vốn là tự mình đi còn không xong, kéo thêm cô càng không nên thân, cuối cùng lại đặt m.ô.n.g ngã ngồi ở trên đường.
Người đàn ông trung niên thấy thế, cũng chính là vợ chồng son buồn bực, nếu không phải là con gái mình thấy có việc tinh thần hăng hái muốn giúp đỡ, ông cũng lười không muốn xuống chen vào.
Phó Nhiễm đứng ở sau lưng hắn, thấy hai chân hắn duỗi thẳng, ống quần dính bụi cũng không quan tâm, trong lòng cô lại thấy khó chịu, khi nào thì Minh Thành Hữu nghèo túng thành ra như vậy?
Hai tay hắn chống sau lưng, cánh tay kéo đến thẳng tắp, ngón áp út tay trái mang chiếc nhẫn đính hôn của bọn họ.
"Anh muốn nói gì với tôi?"
Hắn vỗ vỗ bên cạnh.
"Ngồi đi."
Phó Nhiễm đứng im.
Khóe miệng Minh Thành Hữu nhẹ vén lên.
"Ngại bẩn sao?"
"Giả say chơi rất khá đúng không?"
"Phó Nhiễm, em cố gắng mà chịu đựng đi? Có người nói thật lòng với em, một chiếc thuyền chìm còn có thể lên một cái khác. Không phải em đã nói là sẽ không đi tìm Minh Tranh sao? Vậy thì em sợ nếu không có lý do này, anh sẽ không để cho em đi sao?"
Hắn nhếch cằm dưới, gương mặt vẫn như cũ là gương mặt khôi ngô lạ thường, gọi là người đẹp trai nhất thị trấn Nghênh An, thật là hoàn toàn xứng đáng.
"Em có ngu hay không, em muốn đi chẳng lẽ anh có thể miễn cưỡng giữ được em sao?"
"Anh uống nhiều rượu rồi."
"Đúng vậy. Đúng vậy đó."
Hắn gật đầu.
"Chính là uống nhiều quá, thế nào?"
Phó Nhiễm hết cách với hắn.
"Có phải do tôi nói là đã hủy hôn, anh mới canh cánh trong lòng như vậy?"
Minh Thành Hữu mạnh chống người lên, bàn tay vỗ nhẹ mấy cái, cảm giác xa lạ xa cách trong mắt làm Phó Nhiễm sợ hãi giật mình.
Đột nhiên hắn cười to nói ra, đường cong gò má cứng ngắc rơi vào trong mắt Phó Nhiễm, hẳn là phiền muộn vô hạn.
"Tại sao anh lại chưa từ bỏ ý định?"
Hắn điên cuồng nói một câu.
Phó Nhiễm bùi ngùi thở dài.
"Tôi gọi điện thoại cho chú Vương đưa anhEm phải trở về sao? Anh tiễn em về."
Minh Thành Hữu tiến lên nắm chặt cổ tay Phó Nhiễm, tâm tình cô kích động hất ra.
"Kẻ điên, tự tôi sẽ đi về."
"Hay là anh đưa em đi!"
Minh Thành Hữu nắm tay Phó Nhiễm lần nữa, cô sợ hãi kêu lui ra, trí nhớ về chuyện lần trước vẫn còn như mới.
"Đừng đụng vào tôi."
Mới lui hai bước, Minh Thành Hữu đã bước nhanh đi tới trước mặt cô.