Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 295: Cả con phố này hình như bị Chủ tịch Kỷ mua lại rồi



“Chân thành của An tổng là chặn người lại thế này sao?”

“Bất đắc dĩ thôi, mong đạo diễn Lâm thông cảm.” – Kỷ Lam lên tiếng xin lỗi, rồi tiếp lời:

“Nếu đạo diễn tiện, xin dành cho tôi năm phút. Trong vòng năm phút, nếu ông không chấp nhận lời đề nghị của tôi, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm phiền thêm nữa.”

Người kia nhìn chằm chằm vào Kỷ Lam, ánh mắt mang theo sự đánh giá và dò xét rõ rệt.

protected text

Giới giải trí chưa bao giờ thiếu những thủ đoạn bẩn thỉu, nhưng người có thể biến những thủ đoạn ấy thành thành quả thật sự, thì đếm trên đầu ngón tay.

Ông ta dù chán ghét, cũng không thể xóa sổ triệt để những điều đó.

Khi không thể đồng lòng thanh lọc ngành, thì đành chấp nhận sống chung với nó.

Kỷ Lam cùng ông ta bước sang một bên.

Dưới gốc cây ngô đồng trụi lá, bóng cây lác đác in lên hai người.

Không ai biết Kỷ Lam đã nói gì, chỉ thấy ánh mắt đạo diễn Lâm dần dần hiện rõ vẻ kinh ngạc, còn xen lẫn chút giận dữ.

Những người đứng xa quan sát đều vô cùng hiếu kỳ cuộc trò chuyện này đang diễn ra thế nào.

Gió lạnh thổi qua, mái tóc dài của Kỷ Lam tung bay trong không trung, đến khi cơn gió qua đi, tóc cô nhẹ nhàng rơi xuống.

Năm 2016, từng có một câu nói rất nổi tiếng trên mạng:

“Mùa đông của người giàu là mùa đông không có tĩnh điện.”

Giữa mùa đông hanh khô khiến ai cũng phát sinh tĩnh điện khi cọ xát, Kỷ Lam đứng bên lề đường, từ đầu đến chân đều toát lên khí chất của tiền tài.

Trái ngược hẳn với người đàn ông đối diện mặc chiếc áo khoác lông vũ cũ kỹ, quấn khăn kín mít.

Kỷ Lam thấy đối phương im lặng, tiếp tục lên tiếng:

“Internet đang phát triển không ngừng, làn sóng thời đại thay đổi vùn vụt. Đạo diễn Lâm sẽ không nghĩ rằng danh xưng ‘đạo diễn xuất sắc’ sẽ mãi mãi gắn với mình đấy chứ?”

“Tiền của Lam Ảnh có thể nâng bất kỳ đối thủ nào của ông lên thành ngôi sao. Sự hợp tác giữa tôi và ông – đôi bên cùng có lợi, đạo diễn Lâm nên suy nghĩ kỹ.”

“Trong thương trường, điều quan trọng là sự ăn ý. Nếu đạo diễn cứ luôn tỏ ra coi thường chúng tôi, thì cũng xin lỗi, chúng tôi không thiếu lựa chọn.”

Nói xong, Kỷ Lam quay người rời đi.

Ánh đèn đường kéo dài bóng dáng cô trên nền đất.

Mãi đến khi cô lên xe, đạo diễn Lâm mới thu ánh mắt lại.

“Đạo diễn Lâm, cô gái đó nói gì với anh vậy? Sao sắc mặt anh trầm thế?” – Bạn bè xung quanh bắt đầu xì xào.

Lâm Toàn châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi mới đáp:

“Chỉ là vài chuyện chuyên môn thôi.”

“Vậy ra là anh bị bất ngờ bởi khả năng chuyên môn của cô ấy hả?”

Không đợi Lâm Toàn trả lời, có người chen vào tiếp lời:

“Lam Ảnh có hai cô gái trẻ đó, vừa có thủ đoạn, vừa có tầm nhìn. Mỗi bộ họ đầu tư đều hot, còn mát tay nâng sao. Nghệ sĩ dưới trướng họ có ai là không nổi tiếng đâu?”

“Còn không phải nhờ Chủ tịch Kỷ nâng lên à!” – Một người chêm vào giọng châm chọc.

Người khác bật cười:

“Thế thì anh đúng là không phải dân trong nghề rồi. Trong giới giải trí này, ai mà không cần người nâng đỡ? Nhưng có người chống lưng là một chuyện, bản thân có năng lực hay không lại là chuyện khác. Thiếu một trong hai, đều chẳng đi xa được.”

“Anh nhìn nhà họ Tưởng xem. Giàu có quyền thế, mấy năm trước đầu tư vài bộ phim lời to, nhưng giờ còn hot không? Chưa chắc nhà họ Tưởng không có tiền, không có quan hệ đấy.”

Có hậu thuẫn cũng chưa chắc đã chịu nổi thất bại.

Điếu thuốc trong tay Lâm Toàn bị rút ngắn dần giữa tiếng bàn luận râm ran.

Sợ người bên cạnh nhìn ra sắc mặt mình thay đổi, ông ta liền xoay người, quay lưng lại, hướng mặt ra đường.

Lông mày nhíu chặt, ông ta ném điếu thuốc xuống đất.

Tối hôm đó về nhà, Lâm Toàn vào thẳng thư phòng, mở máy tính tìm kiếm các thông tin về Lam Ảnh.

Những gì được công bố công khai đều là những thứ họ muốn người khác nhìn thấy.

Ông ta tiếp tục lướt web, lần lượt tìm đến các diễn đàn và trang tin tức giải trí, tìm kiếm tên của Kỷ Lam và Từ Ảnh.

Lúc trở ra, trời đã gần sáng.

Trên đường trở về, Kỷ Lam tựa đầu vào cửa kính, ngồi ở ghế sau. Vương Hàng lái xe phía trước, ánh mắt liên tục lén lút nhìn cô qua gương chiếu hậu.

“An tổng, chị nghĩ đạo diễn Lâm có đồng ý không?”

Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com

“Sẽ đồng ý.” – Kỷ Lam đáp chắc nịch.

Nhất định sẽ đồng ý.

Chỉ cần là con người thì sẽ có tư tâm và dục vọng.

Mà một khi đã có tư tâm và dục vọng, con người sẽ bị nó chi phối.

Lâm Toàn là đạo diễn thuộc thế hệ cũ. Nhưng thời đại đã đổi thay, gu thẩm mỹ của khán giả ngày nay đã cách xa thời của ông ta hàng vạn dặm.

Ông ta có thực lực – nhưng không ai còn muốn xem thứ ông ta giỏi.

Nếu muốn thật sự trở lại thời hoàng kim, ông ta phải một lần nữa “bứt phá giữa đám đông”.

Nhưng ở giới giải trí, muốn “bứt phá” đâu dễ?

Muốn làm được điều đó, phải có ê-kíp chuyên nghiệp, nghệ sĩ không vướng bê bối, một khoản đầu tư khổng lồ – và quan trọng hơn hết, là hậu thuẫn mạnh.

Một yếu tố cũng không thể thiếu.

Mà trong cả ngành giải trí hiện nay – có mấy công ty dám tự tin đáp ứng đủ các điều kiện này?

Chỉ có Lam Ảnh.

Nếu không chọn họ, sớm muộn cũng sẽ bị người khác thay thế.

Chỉ cần ông ta không phải là loại tự cho mình cao quý, kêu ngạo ngu xuẩn, thì đều sẽ biết lựa chọn đúng.

“…Tối nay không ăn gì à?”

“Không, nhưng lát về ăn cũng được.” – Vương Hàng cười ngượng ngùng.

“Phía trước rẽ vào có quán bánh bao, khá ngon. Muốn thử không?”

“Tôi không ngại. Còn An tổng, không về với con à?”

Kỷ Lam lười biếng đổi tư thế ngồi, thản nhiên nói:

“Có người trông rồi.”

Người đó là ai – không cần nói, Vương Hàng cũng biết. Là Chủ tịch Kỷ.

Trong lúc chờ đậu xe, anh ta khẽ thở dài, lẩm bẩm:

“Tôi thực sự rất ngưỡng mộ An tổng.”

Ngưỡng mộ?

Kỷ Lam nghiêng đầu nhìn anh ta.

Ngưỡng mộ cô mất một chân? Hay là cả chục năm sống nương nhờ nhà người?

“Đời người vốn nên là ‘trước khổ sau sướng’. Nếu đảo lộn trình tự đó, cả đời chỉ mãi xoay quanh vực sâu. An tổng đi đúng trình tự.” – Vương Hàng nói đầy cảm khái.

“Nhưng đứng trong cuộc đời của cậu, ‘trước khổ sau sướng’ hay ‘trước sướng sau khổ’ gì cũng chỉ là người đứng ngoài nhìn. Còn tôi, nếu được chọn, tôi muốn cả đời chỉ sống trong ngọt ngào. Không cần trải qua cảnh sống dựa người khác, không cần bị thao túng như con rối, càng không cần… mất đi một phần thân thể.”

Nói đến đây, giọng Kỷ Lam dừng lại một chút.

Cô hít sâu, nhẹ nhàng thở ra:

“Nhưng… đời này không có ‘giá như’.”

Xe dừng lại, Kỷ Lam băng qua đường.

Cửa hàng nhỏ phía đối diện, trước kia là đôi vợ chồng già cùng kinh doanh, giờ chỉ còn người vợ trông coi.

Vương Hàng quan sát khu phố, đột nhiên nhớ ra điều gì:

“Cả con phố này hình như được Chủ tịch Kỷ mua lại rồi. Hồi đó sửa sang lại hết rồi cho thuê lại. Mấy cửa hàng đều tăng giá thuê, riêng tiệm bánh bao này thì nghe nói chưa từng tăng.”

Kỷ Lam đứng trước cửa tiệm quen thuộc, ngẩng đầu nhìn tấm biển cũ kỹ, chuẩn bị gọi món.

Nghe Vương Hàng nói vậy, cô hơi sững người, ánh mắt bất giác chuyển sang anh:

“Từ khi nào?”

“Năm 2012 thì phải?” – Vương Hàng ngập ngừng:

“Hồi đó khu này định quy hoạch lại, đất được đem bán đấu giá, Chủ tịch Kỷ trả giá gấp đôi thị trường để mua hết. Ai cũng tưởng sẽ xây cao ốc, nhưng kết quả là… ngài ấy chẳng làm gì cả.”

“Chỉ theo yêu cầu cải tạo chỉnh trang, sửa mặt tiền rồi để đó.”

“Ơ, cô gái, là cháu à!” – Kỷ Lam còn chưa hoàn hồn, thì một giọng nói già nua vang lên từ phía sau.