Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 296: Cái tâm cơ này chắc cũng phải mấy vạn cái rồi



“Bà ơi, bà còn nhớ cháu à?” – Kỷ Lam mỉm cười chào hỏi.

Trái tim đang chùng xuống của cô, nhờ một câu nói của bà lão giữa đêm đông, bỗng như được sưởi ấm thêm vài phần.

“Ngày nào bà cũng nhìn thấy cháu, sao mà không nhớ?” – Bà cười nói nhẹ nhàng.

Kỷ Lam hơi nghi hoặc: “Ngày nào cũng nhìn thấy cháu?”

Cô nổi tiếng đến thế sao?

“Cháu đợi một chút nhé.” – Bà lão lau tay vào tạp dề, vui vẻ vào trong nhà.

Khi trở ra, tay bà cầm theo một tấm ảnh đưa cho Kỷ Lam:

“Cháu xem, đây có phải là cháu không?”

“Bức này vẫn luôn để ở tiệm nhà bà.”

Vương Hàng liếc nhìn tấm ảnh – quả thật là cô.

“Sao bà lại có ảnh của cháu ạ?” – Kỷ Lam ngạc nhiên.

“Một vị họ Kỷ đưa cho bà,” – Bà vừa nói vừa lật mặt sau bức ảnh:

“Đây này, phía sau còn ghi số điện thoại mà ngài ấy để lại.”

“Ngài ấy dặn, nếu có ngày gặp được cháu, hãy gọi cho ngài ấy. Cũng nhờ ngài ấy, tiệm của bà mới trụ được tới giờ.”

“Ngài ấy hay tới quán lắm. Có hôm đến nửa đêm, có hôm rạng sáng. Gọi một bát bánh bao, rồi ngồi lại rất lâu.”

Ánh mắt Kỷ Lam dừng trên dãy số quen thuộc.

Cô nhận ra – là số điện thoại cá nhân của Kỷ Minh Tông.

Số đó ngay cả người trong giới nhiều khi cũng xin không được, vậy mà lại đưa cho một tiệm ăn nhỏ thế này.

“Ngài ấy nói cháu rất thích ăn bánh bao ở đây, bảo bà nhất định phải giữ tiệm lại. Mấy năm nay, tiền thuê chỗ này ngài ấy đều giúp bà lo hết. Ngài ấy là người tốt.”

Trước mắt Kỷ Lam như chồng lên những mảng hình ảnh mơ hồ.

Cô mím môi, nhẹ nhàng đáp lời bà lão:

“Là người tốt…”

“Có cãi nhau thì nói chuyện cho rõ. Vợ chồng mà, ai chả có lúc lục đục. Hồi xưa ông nhà bà bị bà đánh nhập viện không biết bao nhiêu lần, giờ ông ấy đi rồi, bà có hối hận cũng muộn mất rồi. Cuộc đời ngắn lắm cháu à, một ý nghĩ thoáng qua thôi là có thể dẫn đến chia ly sinh tử.”

“Phải biết trân trọng người đang ở bên mình.”

Đêm hôm đó, Kỷ Lam ăn bánh bao mà như nhai từng giọt nước mắt.

Mỗi một miếng ăn xuống, một giọt nước mắt lại rơi vào bát.

Cảm xúc dâng trào, không thể kiềm chế.



Về đến nhà, gần mười hai giờ đêm.

Trong phòng ngủ chính, đèn ngủ vàng dịu vẫn sáng.

Kỷ Minh Tông tựa đầu vào giường nghỉ ngơi, laptop đặt trên đùi vẫn còn le lói ánh sáng.

Hy Hy đang nằm bên cạnh anh, ngủ xoãi tay chân.

256 nằm trên chăn, ngủ say tư thế tứ tung.

Nghe tiếng bước chân, anh khẽ mở mắt, ánh nhìn lộ vẻ mỏi mệt – cả buổi tối xã giao, uống không ít rượu, giờ đã rất buồn ngủ.

“Làm anh tỉnh à?”

“Không.” – Kỷ tiên sinh khép laptop lại, nhẹ nhàng xuống giường, cùng cô đi vào phòng thay đồ:

“Thỏa thuận xong rồi?”

“Cũng gần xong.” – Kỷ Lam đáp.

“Nếu có gì khó khăn, cứ nói với anh.”

“Ừm.” – Kỷ Lam tháo áo khoác, định treo lên. Kỷ Minh Tông giơ tay đón lấy.

Khoảnh khắc bàn tay trống không, cô khẽ thở dài, đưa tay ôm lấy eo anh từ phía sau.

Gương mặt mềm mại tựa nhẹ vào lưng anh.

Hành động chủ động sau bao lâu khiến toàn thân Kỷ Minh Tông thoáng cứng lại, sợ đây chỉ là ảo giác, không dám nhúc nhích.

Lần gần nhất cô ôm anh như vậy, là năm năm trước.

Anh làm sao không kích động? Làm sao tim không run lên?

“Lam Lam?” – Anh xoay người, khẽ đặt áo lại lên móc, rồi nắm tay cô, nhẹ nhàng xoay người cô lại, nâng cô ngồi lên bàn trang sức trong phòng thay đồ.

“Có ai bắt nạt em à?”

“Không.” – Cô lắc đầu, ngoan ngoãn đến bất ngờ:

“Chỉ là… hơi mệt thôi.”

“Vậy đi tắm, rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Kỷ Lam không đáp, ánh mắt cô nhìn anh như có một lớp sương mờ – ấm áp, mà mê hoặc.

Kỷ Minh Tông ngắm nhìn ánh mắt ấy hồi lâu, mới thử thăm dò:

“Anh… bế em đi nhé?”

“Được.”

Ánh mắt hai người giao nhau, đến khi chỉ còn lại một chữ “được”, Kỷ tiên sinh không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Cười gì vậy?”

“Cười em lười, có nhu cầu cũng lười nói.”

Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com

“Em đang đánh cược.”

“Đánh cược gì cơ?”

“Đánh cược xem anh có bao nhiêu tâm cơ, có nhìn ra được không.”

Kỷ tiên sinh: …



Sáng sớm hôm sau, Kỷ Lam còn đang lơ mơ chưa tỉnh hẳn, thì điện thoại từ Vương Hàng gọi tới, báo rằng đạo diễn Lâm hẹn gặp cô hôm nay.

Cô đặt lịch vào buổi chiều.

Muốn ngủ thêm một lát.

Quay đầu lại thấy 256 đang nằm bên cạnh, phơi bụng ngáy khò khò.

Cô không kìm được, đưa tay vuốt nhẹ một cái.

Nằm thêm một chút rồi dậy, thấy Kỷ Minh Tông trong đồ thể thao đang từ dưới lầu đi lên.

Áo thun xám thẫm dính mồ hôi dán sát vào cơ thể, vừa nhìn là biết mới vận động xong.

“Dậy rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Ngủ đủ rồi.” – Kỷ Lam duỗi chân đứng dậy: “Hy Hy đâu?”

“Dưới nhà.” – Kỷ Minh Tông tiến lại gần, định đưa tay chạm vào cô, nhưng khi thấy lòng bàn tay còn đẫm mồ hôi thì lại rút tay về.

“Nó lại làm loạn, lát nữa em nhớ dạy dỗ nó.”

Kỷ Lam bật cười:

“Thật hiếm khi nghe anh nói hai chữ ‘dạy dỗ’.”

“Xót con là một chuyện, nuông chiều là chuyện khác. Hôm nay nhất định phải tới trường.”

Nghe nhắc đến trường mẫu giáo, Kỷ Lam mới nhớ ra – trước Tết, Kỷ Minh Tông đã nhắm sẵn trường gần nhà để cho Hy Hy nhập học.

Mà cậu nhóc thì ham chơi, chẳng muốn đi tí nào.

Kỷ Lam xuống nhà, cậu nhóc tội nghiệp nhào tới ôm lấy chân mẹ, nũng nịu gọi:

“Mẹ ơi~~~ con không muốn đi học đâu.”

“Ồ, thế thì mẹ cho con về Nam Dương nhé? Dì con cũng nói là nhớ con lắm.”

“Ba mẹ có về với con không?”

“Không. Ba mẹ ở lại Kinh Cảng, sinh thêm đứa nữa chịu đi học.”

Cậu nhóc: 😢

Cảnh Hòa: …hơi bị tàn nhẫn rồi đó!

“Mẹ không thương con nữa sao?”

“Có chứ!” – Kỷ Lam hỏi ngược lại: “Vậy con có thương mẹ không?”

Cô như đang chơi đùa với một con mèo con, nhẹ nhàng từng bước dắt cậu nhóc vào bẫy.

Cảnh Hòa: Đổ mồ hôi thay cậu nhóc, lạy trời đừng nói là “thương”, nói ra là tiêu đời đó!

“Thương!” – Cậu nhóc nghiêm túc gật đầu.

Cảnh Hòa: Xong luôn!

“Thương mẹ thì đi học.” – Kỷ Lam thấy cậu định mở miệng phản bác thì vội chặn họng:

“Ba mẹ làm gì cũng vì tốt cho con. Nếu con không hiểu điều đó, chứng tỏ con không đủ thương ba mẹ.”

“Thế con thương ba mẹ không?”

Cậu nhóc: 😭

Có những đứa trẻ sinh ra là ở trong lọ mật.

Còn có những đứa, từ nhỏ đã sống trong “bẫy”.

Cảnh Hòa không dám tưởng tượng, với kiểu lớn lên thế này, cậu nhóc sau này trưởng thành, tâm cơ sẽ đen tới mức nào.

Chắc phải đến mấy vạn cái!



Kết quả cuộc chiến “đấu trí đấu dũng” đã rõ ràng.

Kỷ Lam và Kỷ Minh Tông cùng nhau đưa con tới trường mẫu giáo. Cậu nhóc đi được ba bước thì ngoái đầu nhìn lại một lần.

Đến khi gần bị giáo viên dắt vào, liền gào khóc lao ra ngoài định chạy theo ba mẹ.

Bị Kỷ Minh Tông túm ngay cổ áo đồng phục, xách trở vào lớp.

Xoay người lại, anh vòng tay ôm Kỷ Lam lên xe.

Kỷ Lam cười cười:

“Kỷ tiên sinh đúng là tàn nhẫn.”

“Anh chỉ đang hoàn thành yêu cầu của người cha vợ thôi.”

Trước khi An Tần về Nam Dương đã dặn dò việc này.

Anh mà không lo xong chuyện cho thằng nhóc, ba vợ lại có cớ không hài lòng.

Chuyện hy sinh con để làm vừa lòng ba vợ, xưa nay đâu có gì lạ.