Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 294: Cứ chịu đi! Ở bên cái người muốn chết cũng không chết được kia của bà



“Cái này không nỡ, cái kia cũng không đành, sinh được ba đứa con trai, chẳng hề yêu thương, ngược lại để bọn họ kìm chế lẫn nhau, thậm chí tranh đoạt đến mức tàn sát nhau.”

“Nếu không phải vì bà thiên vị, không biết công bằng là gì, nhà họ Kỷ đã từng huy hoàng mấy chục năm sao có thể sa sút đến mức này?”

“Thành cũng bởi Tiêu Hà, bại cũng vì Tiêu Hà – nói chính là bà đấy!”

“Giữ khư khư lấy một căn nhà mà muốn làm bá chủ giữa xã hội bây giờ, đâu ngờ ba người con trai đều có dã tâm, đến khi bị chính bọn họ xé xác, cảm giác thế nào?”

Giọng mỉa mai của Kỷ Lam sắc như dao, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim lão phu nhân.

Bà ta như đóa hoa sắp héo tàn, ngồi nghiêng trên ghế sofa, đôi mắt sâu hoắm âm u như ác quỷ nhìn chăm chăm vào cô, hờ hững nheo mắt, hỏi:

“Cô nghĩ cô sẽ là người chiến thắng à?”

“Tôi thì không.” – Kỷ Lam thản nhiên thừa nhận, trên con thuyền cuộc đời đầy trắc trở này, không ai thực sự là kẻ thắng. Huống hồ con thuyền ấy còn chất đầy người và dục vọng.

“Nhưng nếu thắng được bà, thế là đủ rồi.”

“Bà còn sống được mấy năm nữa?” – Kỷ Lam cười nhạt, cố tình chọc vào nỗi đau lớn nhất của bà ta: “Chờ bà chết rồi, tôi sẽ đến bên tai con trai bà thì thầm vài lời, bảo anh ta sai người đến san phẳng căn nhà này. Đến lúc đó, giang sơn mà bà dày công gìn giữ nửa đời người cũng sẽ hoàn toàn bị xóa sạch.”

“Con tiện nhân!” – Lão phu nhân giận dữ hét lên, định đứng dậy, nhưng bị Kỷ Lam đá thẳng ngã xuống. Cô thuận tay cầm lấy ấm trà bên cạnh hắt thẳng lên người bà ta.

Nước trà đang sôi đổ ập xuống, tiếng thét đau đớn vang lên.

Ngọn lửa giận bị dồn nén nhiều năm của Kỷ Lam cuối cùng cũng bùng cháy dữ dội.

Lòng trắc ẩn vốn chẳng còn sót lại bao nhiêu của cô, nay đã tan biến hoàn toàn.

“Cứ chịu đi! Ở bên cái người muốn chết cũng không chết được kia của bà ấy. Bà không cho người ta chết mà? Vừa hay, cho bà toại nguyện, sống mà làm bạn với xác ông ta.”

Thủ đoạn của Kỷ Minh Tông xưa nay chưa bao giờ khiến người ta nghi ngờ.

Trong biệt thự nhà họ Kỷ, bao nhiêu căn phòng đều bị khóa chặt, chỉ trừ phòng khách và phòng ngủ của lão phu nhân là còn mở.

Thi thể của ông cụ được đặt trong băng quan ngay giữa phòng khách, còn cửa phòng ngủ của bà ta thì bị tháo mất.

Điều này đồng nghĩa với việc: Chỉ cần bà ta còn ở trong căn nhà này, bà ta sẽ không thể nào thoát khỏi cái bóng của người chồng đã qua đời kia.

“Cậu đến đây làm gì?” – Lúc Kỷ Lam vừa bước ra khỏi nhà, liền thấy Từ Ảnh chạy tới.

Vừa nhìn thấy nhau, Kỷ Lam có chút bất ngờ.

“Cậu không sao chứ?” – Từ Ảnh quan sát cô từ trên xuống dưới.

protected text

“Tớ vừa lên núi thì thấy có chiếc xe dừng bên đường, người của cậu hay là người của Kỷ tổng?”

“Không rõ.” – Mấy năm nay chẳng ai dám lên biệt thự nhà họ Kỷ nữa rồi. Kỷ Minh Tông đã tuyên bố thẳng thừng, ai còn dám bén mảng đến gần thì chỉ có chuốc lấy xui xẻo.

Tiếp cận lão phu nhân chẳng khác nào đối đầu với Kỷ Minh Tông – người tỉnh táo đều biết nên lựa chọn thế nào.

Từ Ảnh đi cùng Kỷ Lam xuống núi, đi ngang qua chỗ khi nãy, cô đạp thắng xe.

“Lúc nãy còn thấy đó.”

“Cậu có thấy vết bánh xe trên đất không?”

Kỷ Lam “ừ” nhẹ: “Thấy rồi.”

“Không chừng mụ già kia còn có chiêu gì chưa tung ra thì sao?” – Từ Ảnh có chút lo lắng: “Tối nay nhớ nhắc Kỷ tổng một tiếng, bảo anh ấy cẩn thận hơn.”

Lúc này, Thư Văn đang ngồi xổm trước mặt lão phu nhân, nhìn thân thể đầy thương tích của bà ta, vừa đau lòng vừa rơm rớm nước mắt.

“Cả đời bà, nào có từng bị nhục nhã như thế này.”

Lão phu nhân liếc nhìn mu bàn tay đỏ rực của mình, thở dài: “Cảm ơn cô, chỉ còn mỗi cô vẫn chịu ở bên ta.”

“Dù thế nào tôi cũng là người của lão phu nhân.”

Lão phu nhân tựa người vào lưng ghế, lim dim mắt nhìn trần nhà, ánh mắt lạc thần như thể đã mất hồn.

“Bà đang đợi ai sao? Gần đây tôi thấy bà hay nhìn ra cửa.”

“Ta có thể đợi đến ngày Hồng Nghĩa ra tù không?”

Kỷ Hồng Nghĩa bị tuyên án tám năm tù, mà bản án này là do Kỷ Minh Tông không can thiệp, nếu lúc đó anh ta ra tay mạnh hơn thì e là không chỉ tám năm.

Bây giờ sức khỏe lão phu nhân ngày càng yếu, khó mà sống qua nổi mùa đông năm sau.

Muốn đợi tám năm? Quá xa vời.

“Có thể. Bà xưa nay mệnh lớn, nhất định sẽ chờ được.”

Ngày làm việc đầu tiên sau Tết, cả Kỷ Minh Tông và Kỷ Lam đều có tiệc xã giao.

Khi hai người trở về nhà, đã là mười giờ tối.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

Trùng hợp làm sao, họ lại gặp nhau ngay trước cổng biệt thự, xe của hai người một trái một phải cùng chuẩn bị chạy vào. Nghiêm Hội tinh ý chủ động lùi xe nhường đường.

Trong giới thương trường, hay nói cách khác là trong các mối quan hệ xã hội, với thân phận của Kỷ Minh Tông, ở Kinh Cảng số người có thể khiến anh ta chủ động lùi bước thực sự không nhiều.

Mà Kỷ Lam — là người duy nhất, bất kể khi nào, bất kể ở đâu, đều được anh nhường bước.

Kỷ Lam vừa bước xuống xe thì điện thoại đổ chuông.

Đầu dây bên kia, giọng thư ký có chút bất đắc dĩ:

“An tổng, đạo diễn Lâm vẫn từ chối chúng ta.”

“Lý do từ chối là gì?” –

Gần đây họ đang lên kế hoạch đưa nghệ sĩ của công ty lên màn ảnh rộng.

Thông thường việc tìm một đạo diễn cho dự án như thế này không khó.

Nhưng trớ trêu là, người khác họ không vừa mắt.

“Không nói rõ.” – Vương Hàng tiếp tục:

“Nhưng tôi nghe ngóng được là tối nay họ đang dùng bữa ở một khách sạn trên đường Hoàn Nam. Chúng ta có thể thử đến đó xem sao.”

Kỷ Lam liếc nhìn đồng hồ: “Vẫn còn ở đó chứ?”

“Vẫn còn. Họ thường sẽ chuyển sang địa điểm khác, tôi đang đợi ở ngoài.”

“Đợi tôi, tôi tới ngay.”

Cô vừa cúp máy quay người thì đã thấy Kỷ Minh Tông đứng phía sau, có vẻ đã nghe được phần lớn nội dung:

“Muốn ra ngoài?”

“Ừ! Còn Hy Hy?”

“Cứ đi đi.”

“Cảm ơn.” – Một câu cảm ơn buột miệng khiến Kỷ Lam thoáng ngẩn ra. Cảm ơn gì nhỉ? Cảm ơn anh chăm con? Nhưng đó là con anh mà?

Hay cảm ơn vì đã cho cô ra ngoài?

Ý nghĩ còn chưa kịp định hình, cô cũng chưa kịp lên xe thì…

Kỷ Minh Tông gọi cô lại: “Lam Lam.”

Trong sân nhà giữa đêm đông yên tĩnh, người đàn ông đứng dưới ánh đèn sân vàng nhạt, không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh, hiền hòa như thể chứa đựng muôn vàn điều không thể nói thành lời.

Kỷ Lam hiểu rồi.

Anh muốn được thưởng.

Cô bước tới, kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh – nửa như dỗ dành, nửa như ban thưởng:

“Em đi trước đây.”

Mười giờ rưỡi, Kỷ Lam có mặt tại đường Hoàn Nam.

Không phải đợi lâu, liền thấy người từ khách sạn đi ra.

Cô bước nhanh lên chặn đường:

“Chào đạo diễn Lâm, tôi là An Lam của Lam Ảnh Media.”

“An tổng?” – Đối phương quan sát cô từ trên xuống dưới:

“Nếu tôi nhớ không lầm thì giữa chúng ta không có bất kỳ hợp tác nào.”

“Hiện tại thì chưa, nhưng tôi tin là sau này sẽ có.”

“An tổng đúng là tự tin thái quá rồi, tôi không hứng thú với những người từ giới truyền hình bỗng dưng chuyển sang làm phim điện ảnh.”

“Lý do đạo diễn không cân nhắc đến chúng tôi là gì? Vì cho rằng chúng tôi không đủ chuyên nghiệp? Nhưng một bộ phim có thành công hay không, quan trọng nhất chẳng phải là ở đạo diễn sao? Hay là… đạo diễn Lâm không đủ tự tin vào chính mình?”

Bị khiêu khích, đạo diễn đang bước xuống bậc thềm khựng lại.

Ông quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh đi vài phần:

“Khi tôi vào nghề, An tổng còn chưa chào đời.”

“Chính vì thế nên trước đây tôi rất kính trọng ông.” – Kỷ Lam cố tình nhấn mạnh hai chữ trước đây:

“Đạo diễn Lâm, tôi đến đây với sự chân thành.”