Hoa Hồng Vươn Lên Trong Ác Ý

Chương 3



 

Nhưng ba mẹ chưa từng quan tâm, thậm chí chưa bao giờ hỏi tôi thi được bao nhiêu điểm.

 

Hồi tiểu học, có lần cô giáo hỏi: “Sau này con muốn làm nghề gì?”

 

Tôi trả lời rất thực tế: “Làm công nhân với ba.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Nghe có buồn cười không?

 

Ấy vậy mà đó từng là ước mơ của tôi năm bảy tám tuổi.

 

Tôi vẫn nghĩ, đời mình rồi cũng sẽ giống như ba mẹ, giống như bao cô gái trong làng — nhưng xưởng may hóa ra chẳng như tôi tưởng.

 

Nhà máy của ba mẹ là xưởng gia công quần áo.

 

Tôi là người mới, được giao việc dễ nhất: cắt chỉ thừa trên áo.

 

Nhiều thương hiệu quần áo đều thuê xưởng gia công rồi dán nhãn riêng.

 

Một số thương hiệu yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt — không được sót dù chỉ một sợi chỉ.

 

Cắt chỉ một chiếc áo được ba xu.

 

Tôi làm chậm, trong khi xưởng đang gấp gáp giao hàng, nên quản lý chuyền liên tục quát thúc.

 

Mẹ cũng nghiêm giọng mắng từ bàn may bên cạnh:

 

“Làm nhanh lên, ở đó thêu hoa à?”

 

Trong xưởng có nhiều đôi vợ chồng cùng ra ngoài kiếm sống.

 

Họ mang theo cả con nhỏ hai ba tuổi.

 

Đám trẻ ấy chơi đùa với em trai tôi trên nền xi măng ngoài xưởng.

 

Tối đến, chúng nằm ngủ trên những tấm bìa cứng, chờ cha mẹ tan ca rồi được bế về phòng trọ.

 

Hôm đó tôi làm tăng ca đến tận bốn giờ sáng mới xong phần việc trong tay.

 

Cánh tay mỏi rã rời, ngón tay cứng đờ.

 

Khi bước ra khỏi xưởng, trời đã tờ mờ sáng.

 

Thành phố bắt đầu thức dậy — còn tôi, vẫn chưa được chợp mắt.

 

Tôi mới ngủ chưa đến ba tiếng đã bị ba mẹ gọi dậy đi làm tiếp.

 

Nhiều công nhân chỉ vì mấy xu tiền công mà cãi nhau ầm ĩ với kế toán chấm công.

 

Tiếng máy móc rền rĩ, mồ hôi tuôn như suối, bụi vải bay mù mịt, giọng quản lý thì the thé như d.a.o cứa.

 

Và — m.á.u ở hạ thân tôi dường như chẳng bao giờ chịu ngừng lại.

 

Tất cả những thứ đó hòa vào nhau, đặc quánh như dung nham, từng chút từng chút một nhấn chìm tôi.

 

Những ngày như thế, là thứ tuyệt vọng mà chỉ cần liếc một cái đã thấy tận cùng.

 

Hơn một tháng sau, một buổi chiều nọ, khách hàng đến xưởng kiểm tra.

 

Quản lý cúi đầu khom lưng, nịnh nọt tiếp đón.

 

Người phụ nữ dẫn đầu khoảng ba mươi tuổi, trang điểm kỹ càng, mặc bộ đồ công sở màu xám nhạt, đi giày cao gót.

 

Khi đi ngang qua tôi, chị ấy dừng lại, hơi cúi xuống hỏi:

 

“Em bao nhiêu tuổi rồi?”

 

“Mười tám ạ!”

 

Tôi mượn chứng minh của người khác để được vào xưởng, không thể nói tuổi thật.

 

Giữa ca tôi đi nhà vệ sinh, thì thấy chị ấy đang đứng dưới tán cây hút thuốc.

 

Thấy tôi bước ra, chị ấy vội dập điếu thuốc, nhướng mày hỏi khẽ:

 

“Em chưa đủ mười lăm phải không?”

 

“Nghe chị nói này,” chị ấy khẽ bảo, “nếu còn có cơ hội đi học, dù thế nào cũng phải quay lại mà học cho bằng được!”

 

“Chị trước kia…” – giọng chị chậm lại – “cũng từng làm công nhân như em đấy.”

 

Chẳng bao lâu sau, lãnh đạo xưởng tìm đến, chị ngồi lên chiếc ô tô sáng bóng rồi rời đi.

 

Mãi nhiều năm sau tôi mới biết, chiếc xe có bốn vòng tròn ấy là Audi.

 

Hôm đó, máy trong xưởng bị trục trặc, hiếm khi được tan ca sớm.

 

Ba mẹ dắt tôi và em trai lên xe buýt ra phố đi dạo.

 

Trên xe, mẹ cãi nhau ầm ĩ với cô soát vé, khăng khăng nói tôi chưa đủ mười tuổi, không chịu trả tiền vé cho tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người trên xe đều ngoái lại nhìn, tôi chỉ muốn chui xuống đất, kéo tay mẹ nói nhỏ:

 

“Mẹ, để con tự trả vé, con sắp có lương rồi mà.”

 

Suốt quãng đường sau đó, mẹ c.h.ử.i tôi không ngừng — c.h.ử.i tôi phung phí tiền, c.h.ử.i tôi không hiểu chuyện, c.h.ử.i tôi là đồ ăn hại.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, nỗi sợ hãi dâng lên tận óc.

 

Nếu cứ tiếp tục sống như thế này, năm năm, mười năm, hai mươi năm nữa — tôi có trở thành người giống mẹ không?

 

Xuống xe buýt, tôi nói với ba mẹ:

 

“Con muốn quay lại học.”

 

“Con muốn học cấp ba, con muốn thi đại học!”

 

Cuối tháng tám, trời nóng như đổ lửa.

 

Mẹ kéo em trai đang quấy khóc, quay sang mắng tôi một trận:

 

“Mày bị sốt hỏng não rồi hả?”

 

“Mày nhìn lại cái thân mày đi, ba bữa bệnh một lần, học nổi cái gì!”

 

“Tốt nhất mày nên dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi!”

 

Nhưng tôi không dẹp nổi.

 

Khi ý nghĩ ấy đã nảy mầm, nó lan nhanh như rong bèo trên ruộng mùa hè — không thể chặt, không thể dừng.

 

Chỉ còn ba ngày nữa là tựu trường.

 

Ba mẹ tức giận, bỏ mặc tôi một mình giữa phố đi bộ, rồi lên xe về trước.

 

Trên người tôi chẳng có đồng nào, đành men theo con đường lúc nãy mà đi ngược lại.

 

Khát khô cổ.

 

Môi nứt nẻ, bong tróc một lớp da.

 

Đói đến mức bụng như có ai đang đ.á.n.h trống bên trong.

 

Mệt rã rời.

 

Máu dường như lại đang chảy, nhưng tôi chẳng còn tâm trí để bận tâm nữa.

 

Mặt trời lặn dần, bóng tối tràn đến, nuốt chửng cả con đường xa lạ nơi đất khách.

 

Con đường ấy — dường như chẳng bao giờ có điểm dừng.

 

Bỏ cuộc đi.

 

Van xin đi.

 

Chỉ để đổi lấy chút tình thương mỏng manh của cha mẹ.

 

Chỉ để có một ngụm nước, một bữa cơm.

 

Ngay khi tuyệt vọng gần như nhấn chìm tôi, ở cuối tầm mắt bỗng hiện ra một bóng dáng nhỏ bé, quen thuộc.

 

Tôi ngờ mình hoa mắt, dụi mắt liên hồi.

 

Người đó lao về phía tôi, vừa chạy vừa gọi to:

 

“Linh Linh…”

 

Là ông nội.

 

Thật sự là ông nội!

 

Tóc ông rối bù, mặt dính đầy bụi bặm, dép lê rơi mất một chiếc, bao đựng phân trên lưng cũng tuột xuống mà chẳng buồn nhặt.

 

Ông cứ thế lao tới, đỡ lấy thân thể kiệt sức của tôi:

 

“Linh Linh, cuối cùng ông cũng tìm được con rồi!”

 

Ông chỉ biết được vài mặt chữ.

 

Nơi xa nhất ông từng đến là thị trấn huyện.

 

Ông chưa từng đi tàu hỏa, không nói được tiếng phổ thông.

 

Vậy mà chính người như ông — một thân một mình vượt hơn 500 cây số, mang đôi dép lê, vác bao phân bón, giữa biển người mênh m.ô.n.g đã cứu vớt lấy tôi — đứa suýt nữa bị nhấn chìm.

 

Ông dắt tôi đi ăn mì.

 

Chỉ gọi một tô.

 

“Con ăn đi, ông không đói.”