Sau khi Tiêu Vũ xuống lầu, Hạ Đàm ở lại một mình trong phòng.
Cửa phòng khép hờ, cô chỉ có thể nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện ở dưới rồi dần chẳng còn nghe thấy gì, bởi vì mọi người càng đi càng xa. Cả căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của bản thân cô.
Từng tiếng, từng tiếng một, hít, thở, hít … không phải! Ở đây còn một người nữa!
Hạ Đàm bỗng tỉnh ngủ, lọt vào tai không chỉ có mỗi tiếng hít thở của cô mà còn của một người khác nữa. Rất khẽ, giấu rất cẩn thận, nếu tai không thính thì gần như sẽ bỏ qua tiếng động này.
Trên lầu, cách nơi này chỉ một mét thôi, có ai đó đang đến gần! Hạ Đàm có thể nghe được tiếng hít thở thuộc về một người khác ở ngoài cửa. Tiếng động đó từ xa đến gần, đang đến trước cửa phòng, nhưng ngay cách một bức tường như thế mà người nọ vẫn không nói một câu nào.
Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, hô hấp của Hạ Đàm bắt đầu trở nên dồn dập, cô nắm chặt tay vịn ghế cố tìm thứ gì đó để tự vệ. Tìm tới tìm lui chỉ thấy quyển tiểu thuyết trinh thám trông rất nặng trên bàn. Hạ Đàm chộp vội sách, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng.
Ai đó dần đến gần, gần đến nỗi Hạ Đàm có thể thấy được một cái bóng đen từ khe hở trên cửa, ngay đúng lúc này, vài tiếng bước chân nặng nề vọt lên cầu thang, tiếp theo đó là có người chạy trên hành lang.
“Hạ Đàm!”
Hàn Hữu Vi đẩy mở cửa phòng, Tiêu Vũ theo sát sau lưng hắn.
“Có sao không? Nãy giờ có ai lên đây không?”
Hạ Đàm sững người nhìn hắn rồi lại hoang mang nhìn ra phía sau hắn, “Mọi người không thấy ai hả?”
Tiêu Vũ và Hàn Hữu Vi nhìn nhau, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy một tiếng thủy tinh vỡ, sau đó là tiếng hô to của Chu Minh: “Ai đột nhập lầu hai?”
“Chuyện gì thế?” Vu Tuấn theo sát phía sau bọn họ, hỏi.
Tiêu Vũ lướt qua người hắn, thấy Chu Minh đứng trước một căn phòng với cánh cửa mở toang, trong phòng rối tung, cánh cửa sổ bị ai đó đập vỡ đang bị gió thổi bập bênh vào trong. Mà trên cái bàn duy nhất trong phòng vẫn còn một cây bút, rõ ràng là lúc nãy còn có người ở trong phòng.
“Đây là phòng của phó giáo sư Hứa.” Vu Tuấn hoảng hốt, “Rồi cậu ấy đâu? Có ai gặp không?” Mọi người nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
“Hạ Đàm, cô có thấy được gì không?” Tiêu Vũ quay lại hỏi cô gái đi theo bọn họ, “Vừa nãy trước khi chúng tôi lên lầu, cô có thấy ai không?”
“Không, không có, tôi chỉ nghe tiếng hít thở của một ai đó đang đi tới thôi, nhưng mà lúc mọi người lên thì không thấy đâu nữa.” Hạ Đàm vội vàng lắc đầu, nói: “Tôi không thấy người nọ trông thế nào, nhưng mà chắc chắn là đã có người khác ở đây.”
“Nói đúng hơn là có người đột nhập lên lầu hai bắt Hứa Vĩnh Tuyền đi?” Chu Minh khó mà tin nổi: “Có khi nào là người đột nhập vào nhà kho không?”
“Không cần biết là ai! Bây giờ phải tìm phó giáo sư Hứa cái đã!” Vu Tuấn nóng nảy, “Mọi người chia nhau ra tìm đi! Bên ngoài còn mưa, người đó không thể nào mang cậu ấy đi xa được!”
Liên tục mấy lần có chuyện lạ, mọi người cũng không còn tâm trạng gì ở lại trong phòng nghỉ ngơi nữa. Bọn họ chia ra hai người một đội ra ngoài tìm người. Bây giờ kẹt lại trên núi không có chỗ dựa, lại còn có nỗi hoang mang khi có người ngoài đột nhập vào khiến sắc mặt mọi người đều không tốt nổi.
Hàn Hữu Vi bị để lại chăm sóc Hạ Đàm, mà Tiêu Vũ được chia đi cùng Chu Minh. Trước khi xuống lầu, Tiêu Vũ nhìn hai anh em một cái rồi mới đi theo mọi người. Mà lúc đi ngang qua trước cửa phòng mình, Tiêu Vũ nhìn một đám dấu chân dưới sàn, bỗng khựng lại.
Có một loạt dấu chân khác hẳn với những dấu chân khác, trông như khập khiễng kéo dài đến trước cửa phòng cậu, mà điểm cuối của nó là một cánh cửa sổ, cánh cửa sổ nọ thông ra phía ngoài sơn trang. Tiêu Vũ lẳng lặng nhìn loạt dấu chân nọ, ngẫm nghĩ một lúc lâu.
“Sao đấy?” Chu Minh đi phía trước mất kiên nhẫn quay lại nhìn cậu, “Ngẩn ngơ cái gì nữa? Còn không nhanh đi tìm người đi?”
Tiêu Vũ lại nhìn dấu chân trước của phòng Hứa Vĩnh Tuyền, không nói gì mà đi theo Chu Minh.
Rất nhanh sau đó, mọi người tìm được phó giáo sư Hứa đang ngất xỉu chật vật ở sân sau. Hắn bị người ta đánh ngất trong nhà gỗ, cả người dính đầy lông gà. Lúc bị đánh thức vẫn mê mang không biết mình đang ở đâu.
“Phó giáo sư Hứa, dậy đi, dậy dậy.” Vu Tuấn lộ rõ vẻ lo lắng vỗ nhẹ lên mặt hắn. Thấy Hứa Vĩnh Tuyền cuối cùng cũng tỉnh lại, vội vàng hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Cậu nhớ ai đưa cậu tới đây không?”
Tiêu Vũ ngắt lời hắn: “Đừng hỏi nữa, trông hắn có vẻ còn chưa tỉnh hẳn, dìu người về trước đã, chờ nghỉ ngơi một lúc rồi hỏi cũng không muộn.”
Vu Tuấn chỉ có thể gật đầu, mọi người cùng giúp đưa Hứa Vĩnh Tuyền ra ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn chuồng gà rối tinh rối mù, tắc lưỡi thở dài.
“Ông chủ?” Chu Minh thò đầu vào, “Không về với chúng tôi à?”
“Tôi dọn dẹp lại cái đã.” Vu Tuấn nói: “Hỗn độn thế này, gà chạy đi hết rồi, tôi phải xem còn được bao nhiêu con thì nhốt lại bấy nhiêu, nếu không là mấy hôm nữa không còn gì ăn.”
Chu Minh đáp một tiếng rồi rụt đầu về, nói với Tiêu Vũ đang đứng bên cạnh mình: “Ông chủ nói muốn ở lại dọn dẹp.”
Tiêu Vũ gật đầu nhấc chân đi.
“Này, sao anh không để ý gì hết thế? Tôi hỏi thăm giúp anh thì ít nhất phải có một tiếng cảm ơn chứ, không thì đừng làm mặt lạnh với tôi nữa cũng được mà.”
“Cảm ơn.” Tiêu Vũ nói xong cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi.
Chỉ để lại một mình Chu Minh khó thở đứng tại chỗ, “Chậc, cái con người tích chữ như vàng này, khá lắm!”
Vừa sáng sớm đã có hai chuyện như thế khiến mọi người hoang mang, mà chị Lưu phụ trách làm cơm trưa vẫn chưa hồi hồn, mọi người đều ăn không yên với bữa trưa hôm nay.
“Tôi thấy chuyện này không ổn.” Chu Minh buông chén đũa, nói: “Lúc thì có người đột nhập vào nhà kho, lúc thì lão Hứa bị bắt đi. Tôi thấy, có khi nào chúng ta bị ai đó theo dõi không?”
“Bị theo dõi?” Vu Tuấn khựng lại, lắc đầu liên tục. “Trên núi chỉ có bấy nhiêu chỗ tham quan thôi, cho dù có người theo dõi thì cũng là theo dõi mấy con cò trắng quý hiếm trong khu bảo hộ mới đúng.”
“Thì phải có thứ gì đó mà chúng ta không biết.” Chu Minh vỗ tay một cái, “Phải rồi, sơn trang này xây từ thế kỷ trước đúng không? Không chừng là có người muốn kho báu ở đây nên mới tấn công chúng ta!”
Cậu ta còn chưa dứt lời, Vu Tuấn phun cả cơm trong miệng ra, “Không thể nào, không thể nào! Nơi này trước đây tuy là sơn trang tư nhân, nhưng mà sau khi kiến quốc thì nhập hết vào của công rồi. Ngay cả tôi bây giờ cũng chỉ có quyền kinh doanh ở đây chứ không có quyền sở hữu. Nếu có thứ gì tốt thật thì đã bị đào đi hết rồi, làm gì còn đến lượt chúng ta?”
Chu Minh nghĩ lại cũng thấy đúng, ngượng ngùng không nói gì.
“Cũng không hẳn.”
Tiêu Vũ từ đầu đến cuối vẫn im lặng bỗng nói, tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía cậu.
“Tuy trước đây nơi này thuộc quyền sở hữu của quốc gia, nhưng vào thời kỳ náo động từ năm 60 đến năm 70, nơi này vẫn là vô chủ. Sau năm 80 còn thuộc trạng thái bỏ hoang trong thời gian dài, mãi cho đến thời gian gần đây mới được khai phá thành địa điểm du lịch.”
Vu Tuấn khó hiểu: “Đúng thế, đúng như cậu nói. Thời kỳ rối loạn năm 60, 70, có thứ gì thì hẳn đã bị người ta đào đi hết rồi.”
“Thứ có thể lấy đi là thứ mắt thường có thể thấy.” Tiêu Vũ nói: “Nhưng nếu có kho báu thật thì chắc chắn là thứ người bình thường không thể phát hiện được.”
Vu Tuấn trở nên nghiêm túc, “Cậu Tiêu, ý cậu là sao?”
“Nghe nói nơi này từng là chỗ nghỉ hè của một vị tướng cấp cao, cũng là cứ điểm cuối cùng của ông ta trước khi trốn ra nước ngoài. Mà theo như tài liệu để lại, vị tướng này trước khi trốn được đã mất mạng, nhưng khi xét nhà, tài sản không khớp với quyền thế của ông ta lúc đó. Cho nên đến bây giờ vẫn có tin đồn rằng ông ta giấu tài sản của mình ở một nơi không ai biết. Bởi vì giấu quá kỹ cho nên không ai tìm ra được.”
Tầm mắt của Tiêu Vũ đảo qua mọi người.
“Mà nơi bị nghi ngờ được giấu tài sản nhiều nhất là Bạch Lộ Sơn Trang.” Ánh mắt của cậu lại nhìn về phía Vu Tuấn, “Ông chủ Vu, nếu tôi nhớ không nhầm, vài năm trước cũng từng có người mang suy nghĩ đào kho báu đến đây đúng không?”
Cậu vừa dứt lời, mọi người đều nhìn sang Vu Tuấn.
Vu Tuấn bất đắc dĩ nói: “Đúng là có chuyện đó, mấy năm trước trên mạng lan truyền một tin đồn như thế. Lúc đó có rất nhiều người đến để tìm kho báu, nhưng mà sau đó không ai thu hoạch được gì, tin đồn cũng dần phai nhạt. Cậu Tiêu biết nhiều thật đấy.”
“Phải khảo sát một địa điểm du lịch thì đương nhiên phải tìm hiểu rõ ràng trước.” Tiêu Vũ thản nhiên nói: “Vậy thì bây giờ tôi có lý do để nghi ngờ vị khách không mời mà đến đột nhập vào sơn trang này là vì tìm khối tài sản đó.”
“Chưa chắc.” Tiêu Vũ nói: “Nhưng điều có thể chắc chắn là nếu có kho báu thật. Cho dù nó không có giá trị đến nỗi phú khả địch quốc thì ít nhất cũng có quy mô rất lớn. Dù sao thì ít nhất đó cũng là di sản, là đồ cổ, chỉ có tăng thêm chứ không giảm giá được.”
Nói rồi, Tiêu Vũ có thể cảm nhận được hơi thở của mọi người đều trở nên dồn dập, trong mắt hiện lên một cảm xúc không thể kiềm nén. Cậu vờ như không thấy gì, đứng dậy nói: “Nhưng mà cho dù có kho báu thật thì cũng không tìm thấy dễ dàng như thế được. Dù sao thì ông chủ Vu đã ở đây lâu như thế rồi, cũng có rất nhiều người đã từng đến đây tìm mà vẫn không ai tìm ra, không phải sao?”
Nhưng không ai nghe lọt câu nói này, tất cả mọi người đều bị lợi ích vô hình trước mắt làm cho mê muội.
Tiêu Vũ nhìn cảnh tượng xôn xao mình tạo nên, đứng dậy, không chào hỏi ai đã lên lầu.
Mà vừa đi đến trước cửa phòng mình, cậu bỗng dừng bước.
“Ai đó!?”
Không ai trả lời cậu, chỉ có bóng cây đong đưa ngoài cửa sổ giống như ma quỷ đang nhảy múa.
Một lát sau, thấy không ai trả lời, cậu lại lẩm bẩm nói: “Ảo giác à?”
Sau đó vào phòng, đóng cửa.
Không lâu sau khi cậu đi vào, trên hành lang bỗng xuất hiện một bóng đen. Cái bóng đen đó đứng nhìn cửa phòng cậu một lúc lâu rồi mới dần dần lui đi như một màn sương khói.