Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 48



Vào đêm, mưa trên núi lại lớn hơn nữa. Màn mưa nhàn nhạt khiến lòng người cũng lạnh nhạt hẳn đi.

Lúc ăn tối, mọi người đều có vẻ không yên lòng, đều đang lo lắng về người nào đó đột nhập vào sơn trang, cũng đang bối rối vì kho báu mà Tiêu Vũ kể. Tiêu Vũ vẫn tới lui một mình, hoàn toàn mặc kệ những ánh mắt dán trên người mình. Có thể nói trong bữa tối hôm nay, cậu là người không có gánh nặng tâm lý nhất.

“Tôi lên phòng trước, mọi người ăn tiếp đi.”

Dưới ánh mắt của bọn họ, Tiêu Vũ thản nhiên đi về phòng và không hề cảm thấy mình đã quấy đục cái ao này.

Mà biểu cảm của những người khác đều có vẻ bàng hoàng, bữa tối hôm nay cứ kết thúc trong không khí kỳ lạ như thế.

Hạ Đàm vẫn ăn cơm trong phòng, cô nàng cũng biết những chuyện đã xảy ra nhờ Hàn Hữu Vi. Buổi tối, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Rất nhiều chuyện khiến cô phải suy nghĩ, mà khó khăn nhất lại là vệt sáng đêm cô trúng độc đó.

Ban đầu cô tưởng mình thấy tia chớp, sau đó suy nghĩ kỹ lại mới thấy không đúng. Rồi lại kết hợp với những chuyện liên tục xảy ra mấy hôm nay, có người ngoài đột nhập vào sơn trang. Hạ Đàm nghĩ có khi nào thứ hôm đó mình thấy là — ánh sáng từ đèn pin không?

Khi đó đã là nửa đêm, cả sơn trang chìm vào bóng tối, ánh đèn pin bất ngờ sáng lên thoạt nhìn cũng giống tia chớp. Nhưng mà cẩn thận nhớ lại thì dù có là hình dạng hay là phạm vi đều khác hẳn nhau.

Nếu đó là ánh đèn pin thật thì lúc nó chiếu vào cửa sổ, đâm vào mắt cô, người cầm đèn pin chắc chắn cũng đã phát hiện ra Hạ Đàm đứng ở cửa sổ! Mà sau khi người nọ phát hiện ra Hạ Đàm chắc chắn sẽ tưởng Hạ Đàm đã thấy được gì đó nên mới vội vàng đến để diệt khẩu.

Hạ Đàm có thể chắc chắn rằng trước khi mình ngủ đã thổi tắt nến, nhưng sáng hôm sau lại suýt trúng độc carbon monocide mà chết. Hẳn là sau khi cô ngủ, có người vào đốt lại nến một cách thần không biết quỷ không hay. Ban đầu Hạ Đàm nghi ngờ là anh họ mình nhưng rất nhanh sau đó, cô đã phủ định suy đoán này. Cho dù Hàn Hữu Vi biết thói quen thức khuya của cô thì lúc đột nhập vào phòng, sau khi cô ngủ rồi, cũng không thể không đánh thức cô được. Mà Hạ Đàm ngủ không yên cả đêm, có người vào phòng cũng không biết, chứng tỏ người nọ đã dùng thứ gì đó để gây mê!

Cô lại nhớ đến tiếng đánh gõ quanh quẩn bên tai mình đêm hôm đó. Nghe như tiếng sét đánh, nhưng bây giờ nghĩ lại hẳn là tiếng bước chân của hung thủ, nó lọt vào tai cô trong lúc nửa tỉnh nửa mê khiến cô tưởng đó là ảo giác.

Người nọ là ai? Nửa đêm cầm đèn pin ra ngoài rồi đến đây hại mình, sẽ là ai? Là người trong sơn trang đến để tìm kho báu? Hay là khách không mời đột nhập vào sơn trang?

Trong đầu chất chứa quá nhiều tâm sự, Hạ Đàm có làm thế nào cũng không ngủ được, bất tri bất giác lại thức khuya. Cô bực bội trong lòng, đứng dậy định đi rót nước uống rồi lại phát hiện bình nước trống không. Hết cách, cô chỉ đành khoác áo nhẹ nhàng mở cửa định xuống lầu rót thêm nước rồi lên. Nhưng mới vừa bước ra cửa phòng, Hạ Đàm thính tai bỗng nghe được tiếng động lạ.

Dưới lầu một có tiếng gì đó, nhỏ nhẹ, mơ hồ, như có ai đó đang nói chuyện!

Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, tâm lý theo đuổi k*ch th*ch và cơn tò mò khiến Hạ Đàm quyết định bí quá hóa liều, cô cởi giày, đeo tất đi trên sàn nhà, cố gắng không phát ra tiếng động rồi lặng lẽ đi xuống lầu một.

Mãi cho đến khi xuống được đại sảnh tối đen bên dưới, Hạ Đàm mới phát hiện tiếng động đó truyền đến từ trong bếp, cửa phòng bếp đóng lại để lộ chút ánh sáng mỏng manh qua khe hở. Cô nàng nhìn xung quanh, tìm một ch* k*n ngồi xuống nghe lén.

“… Không thể nào.”

“Cậu … tôi … không …”

Bên trong có tiếng hai người đang cãi nhau, mơ hồ mà không rõ.

Hạ Đàm ngừng thở, cố gắng điều chỉnh nhịp tim. Cô phải dán tai lên cửa gỗ mới nghe rõ được đoạn đối thoại, nhưng vì truyền qua cửa gỗ nên giọng của hai người bên trong đều thay đổi khá nhiều.

“Tôi không có kho báu!”

“Không thể nào, ngoài … ra thì còn có thể có ai nữa? Tôi biết bí mật của … rồi, … đừng có lừa tôi.”

“… Cậu biết cái gì?”

“… giấu … ở … đừng tưởng không ai phát hiện.”

*Đoạn này tác giả dùng danh xưng 你, và để cho nó bí ẩn theo đúng ý tác giả muốn thì mình cắt đoạn xưng hô đi thành dấu ba chấm nhé :”>

Kho báu? Giấu cái gì? Hạ Đàm vểnh tai muốn nghe cẩn thận hơn, nhưng mà bởi vì cô dựa quá gần, cánh cửa gỗ bị đẩy tạo ra tiếng “két”.

Cuộc đối thoại trong phòng lập tức ngừng lại.

Thôi xong, sắp bị phát hiện! Hạ Đàm hoảng hốt, định chạy trốn nhưng hai chân như nhũn ra. Cô có thể nghe được tiếng bước chân đang đến gần cánh cửa của hai người trong phòng, chỉ cần bọn họ mở cửa thì chắc chắn cô không có đường trốn.

Loảng xoảng!

Bên ngoài bỗng có tiếng thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng bước chân chạy trốn vội vàng của ai đó.

“Có người ở cửa sau!”

“Đuổi theo!”

Hai người nói chuyện trong phòng bếp ngay lập tức bị dời sự chú ý, chạy ra ngoài từ cửa sau.

Mà trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông đó, Hạ Đàm thấy một cái bóng đen chợt lướt qua cửa sổ, lúc đó dường như người nọ còn nhìn cô một cái mà không lên tiếng. Hạ Đàm không có thời gian để thắc mắc, cô dùng hết cả tay lẫn chân vội vàng chạy về phòng.

Mãi cho đến lúc khóa chặt cửa thì trái tim treo lơ lửng trên cổ họng của cô mới về lại đúng chỗ.

Không ngờ là ngoài cô ra vẫn còn một người thứ hai đang nghe lén! Người nọ cố ý tạo tiếng động để giúp cô chạy trốn sao? Vậy người nọ có sao không? Bóng đen đó là ai? Hai người bí mật gặp mặt trong phòng bếp là ai?

Cái sơn trang này có quá nhiều bí mật, Hạ Đàm cầm lòng không đặng nghĩ hết đủ loại tình huống có thể xảy ra. Nghĩ rồi cô lại dán tai lên tường lén nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh.

Loáng thoáng có thể nghe được tiếng hít thở có quy luật của một người, rõ ràng là đã ngủ say.

Không phải anh ta.

Không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng, Hạ Đàm vẫn về lại giường, nhắm mắt.

Hy vọng sáng mai thức dậy mọi thứ sẽ tốt hơn. Cô nhìn lên trần nhà cầu nguyện, cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ.

Ngày thứ ba sơn trang bị cách ly, mưa đã nhỏ đi.

Lúc Tiêu Vũ thức dậy xuống lầu đã thấy mọi người đều tỏ vẻ cảm thán với thời tiết bên ngoài.

“Chờ mưa tạnh là có thể xuống núi rồi, cuối cùng cũng thoát khỏi cái chỗ quái quỷ này.” Chu Minh duỗi lưng nói.

Vu Tuấn cười gượng: “Cũng không ngờ xảy ra nhiều chuyện như thế.”

Thân là chủ mà không thể làm cho khách có cảm giác như đang ở nhà, khiến bọn họ phải lo lắng, hoang mang. Hắn cũng băn khoăn trong lòng lắm.

“Tôi thấy có vẻ mai là có thể liên lạc được với bên ngoài rồi, hay hôm nay tôi làm gì đó ngon ngon để mọi người thả lỏng được không?”

Hắn vừa nói, mấy người trẻ tuổi tán thành đầu tiên.

Cố An An, một trong số mấy cô nữ sinh đề nghị: “Hay là chúng ta ăn đồ nướng đi? Có bếp nướng mà đúng không?” Lương Quang Vinh, bạn trai học ngành báo chí của cô nàng cũng nói: “Tán thành!”

Vì thế, cộng thêm Chu Minh cũng tích cực tán thành, mọi người đều đồng ý với đề nghị này.

“Tôi thấy cái thời tiết này, chắc qua buổi chiều sẽ hết mưa.” Hứa Vĩnh Tuyền nói: “Có thể bắt đầu chuẩn bị từ chiều.”

“Ái chà, phó giáo sư Hứa còn biết xem ‘thiên tượng’ nữa à?”

“Hiểu sơ thôi.”

“Ha ha, thế sao không tự tính cho mình một quẻ? Tốt nhất là đừng để bị kẻ ác bắt đi chứ.”

“Hiện tượng thiên văn là khoa học, bốc dịch là Dân tộc học. Đừng có trộn lẫn lộn tri thức như thế.”

“Ha hả …”

Bên này, Chu Minh vẫn đôi co với phó giáo sư Hứa. Mà Tiêu Vũ lại cầm báo ngồi một góc, không tham gia vào cuộc thảo luận của mọi người. Hạ Đàm thấy thế thì lại gần bắt chuyện: “Anh không có hứng thú với đồ nướng à?”

“Nhiệm vụ tôi tới đây không phải để tham gia tiệc BBQ.” Tiêu Vũ ngắn gọn đáp: “Hơn nữa, vẫn còn rất nhiều chuyện chưa tra rõ ràng, làm gì có tâm trạng chơi đùa.”

“Mọi người cũng chỉ muốn thả lỏng một chút thôi, nếu không thì sẽ căng thẳng lắm.” Hạ Đàm cười, “Nhưng mà sau hôm nay là có thể liên lạc với người dưới chân núi rồi. Đến lúc đó thì cái chuyện đáng phiền lòng này có thể giao cho cảnh sát xử lý.”

Tiêu Vũ lật một trang báo: “Vậy thì cũng phải chờ qua hôm nay đã.”

Hạ Đàm hơi giật ngón tay: “Ý … là sao?”

Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn cô nàng một hồi, không nói gì.

“Anh họ cô đâu?”

“Anh ấy vào bếp giúp đỡ rồi.”

Tiêu Vũ gật đầu không nói gì, mà Hạ Đàm thấy anh ta như thế cũng không biết nên nói gì tiếp, chỉ có thể ngồi một bên thỉnh thoảng đánh giá Tiêu Vũ. Cô vẫn luôn nghi ngờ bóng đen đêm qua giúp mình thoát thân có thể là Tiêu Vũ, nhưng hôm nay nhìn lại thì thấy không giống lắm.

Tối hôm qua trời mưa rất to, một người chạy trốn tránh sự truy đuổi kiểu gì cũng sẽ dính mưa, nhưng nhìn thần sắc Tiêu Vũ có vẻ rất tốt, không hề giống như người dầm mưa cả một đêm. Hơn nữa, tối hôm qua cô nghe động tĩnh bên phòng anh ta, rõ ràng nghe được tiếng hít thở từ bên đó, vậy thì càng không thể nào là anh ta được.

Hạ Đàm thất vọng dời mắt đi, mà đôi mắt luôn dán vào tờ báo trên tay của Tiêu Vũ lại run rẩy.

Cậu có thể cảm nhận được ngoài Hạ Đàm ra còn một ánh mắt nóng rực khác đang nhìn chằm chằm mình, khác hẳn với ánh mắt tò mò rõ ràng của Hạ Đàm, ánh mắt nọ bí ẩn mà mang theo sát ý. Tiêu Vũ lật báo, cậu biết đã đến lúc.

Trước ngày mai, phải giải quyết hết mọi thứ.

Thời tiết hệt như mọi người mong đợi, màn mưa cuối cùng cũng tạnh vào đầu giờ chiều. Tuy trời vẫn chưa trong lắm nhưng đã đủ để tổ chức một bữa tiệc BBQ ngoài trời.

Mọi người giúp nhau bày biện bếp nướng, than, nguyên liệu nấu ăn. Ai nấy đều bận rộn, mây đen u ám đè nặng trong lòng mọi người đều tan đi một ít, mọi người đều cười nói vui vẻ, chờ đến ngày mai đội cứu hộ lên núi là bọn họ có thể chấm dứt chuyến du lịch đáng sợ này rồi.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra vào lúc tinh thần mọi người đều thả lỏng.

“Sao lại không thấy Tiêu Vũ?”

Chu Minh đang giúp nâng bếp nướng ra ngoài bỗng thốt lên: “Lúc này rồi mà anh ta còn muốn ăn không ngồi rồi nữa à? Tôi đi tìm anh ta!”

Nói xong, cậu ta buông bếp chạy vào khách sạn. Mọi người cười cho qua, không để ý. Sau đó cũng chỉ có tiếng Chu Minh hô to gọi nhỏ tìm Tiêu Vũ khắp khách sạn.

“Tiêu Vũ, Tiêu Vũ! Này, không được lười biếng, mau ra đây! Tiêu — hời, cái tên này chạy ra đấy làm gì thế?”

Chu Minh đứng ở ban công lầu hai bỗng hô to, tất cả mọi người ở dưới lầu đều ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

“Chu Minh, sao thế?” Có người hỏi.

“Tiêu Vũ đứng một mình ở vách đá.” Chu Minh nhìn về phía xa, nói.

Sơn trang xây dựa vào vách núi, ngay bên cạnh một vách đá bằng phẳng trên đỉnh núi. Vì tránh tai nạn nên lúc xây dựng sơn trang, bọn họ dùng tường viện để ngăn cách với hướng ra vách núi, người bình thường sẽ không đến đó. Nhưng mà đứng ở lầu hai là có thể thấy được toàn cảnh bên ngoài.

“Cậu ấy đang làm gì thế?”

“Không biết, anh ta đưa lưng về phía này, không thấy rõ! Hình như là đang đợi ai đó. Có người tới kìa!”

Mọi người vô thức ngừng thở, nhưng giây tiếp theo chỉ nghe thấy Chu Minh hét lên một cách kinh hãi.

“Anh ta ngã xuống rồi! Có người đẩy Tiêu Vũ xuống sườn núi!”

Cái gì!?

Giống như sét đánh giữa trời quang, khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng.