Mắt Hạ Đàm dán vào hai câu nói nọ, suy nghĩ hàm ý trong đó.
Ban đầu khi đọc loạt tiểu thuyết này, cô đã ngộ ra được một đạo lý — mỗi người trong đời sẽ có ít nhất một lần có suy nghĩ muốn giết người thân với mình nhất. Lúc cầm dao nấu ăn trong bếp, lúc đi chơi với bạn bè, lúc ôm lấy người thân quen nhất, luôn sẽ có một khoảnh khắc thoáng qua, nghĩ rằng nếu bây giờ mình cướp đi tính mạng của người này thì sẽ thế nào? Nếu cầm con dao này chặt đứt tứ chi người nọ, nếu dùng hai tay bóp lấy cổ người nọ thì sẽ có kết quả ra sao?
Tuy đa số mọi người có thể kịp thời khống chế bản thân, những ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu đó chẳng qua chỉ là một trong số hàng nghìn, hàng vạn thông tin vô bổ mà đại não con người phải xử lý mà thôi. Nhưng đối với một số người, một khi đã có suy nghĩ đó thì nó sẽ dần trở thành ma quỷ, cuối cùng bọn họ sẽ trở thành tội phạm giết người hàng thật giá thật.
Hạ Đàm biết, tư duy của tội phạm giết người và người bình thường khác nhau ở chỗ người trước biến suy nghĩ đó thành hành động mà người sau lại không. Nếu pháp luật có thể trừng trị hành vi phạm tội trong suy nghĩ thì trên thế giới này sẽ có 90% người bị phán tử hình.
Trong lòng mỗi người chúng ta đều có ác niệm, có khống chế được nó hay không là điểm giới hạn của lý trí và mất lý trí. Trong sách, tác giả viết một câu như thế. Ban đầu Hạ Đàm cũng không hiểu ý của câu này, nhưng mà bây giờ thì cô bắt đầu dần hiểu được rồi. Có đôi khi ra tay giết người cũng chỉ cần một suy nghĩ mà thôi.
“Sao còn đọc sách nữa?” Cửa phòng bị mở ra, Hàn Hữu Vi bưng bữa sáng vào, “Mới sáng sớm đã động não, em khỏe rồi hả?”
Hàn Hữu Vi nhìn quyển sách cô đặt trên giường, cười nói: “Có vẻ em rất thích tiểu thuyết trinh thám.”
Hạ Đàm gật đầu, lại hỏi: “Anh ấy … ổn không?” Giọng nói của cô nàng hơi khàn bởi vì hít nhiều khí carbon monocide, cộng thêm sức khỏe yếu ớt, bây giờ vẫn không thể nói nhiều.
“Em hỏi Tiêu Vũ phòng bên cạnh ấy à?” Hàn Hữu Vi nói: “Sao? Người ta cứu em, em định lấy thân báo đáp hả? Chu Minh mà biết được thì đau lòng lắm đấy.”
“Không được à?” Hạ Đàm nói: “Em muốn đi cảm ơn ảnh.”
“Được rồi, dù sao cũng phải cảm ơn người đã cứu mạng, nhưng mà cậu ta ở mãi trong phòng chẳng mấy khi ra ngoài.” Hàn Hữu Vi nghĩ rồi nói: “Lát nữa anh đi xem thử cho rồi cảm ơn cậu ta giúp em.”
Hạ Đàm thở phào, cô nàng buông sách nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay bầu trời vẫn nhiều mây như trước, màn mưa phùn ngoài cửa sổ vẫn kéo dài, đã là ngày thứ hai từ khi đường bị chặn rồi, mọi người trong sơn trang cũng đang dần quen với cuộc sống cách biệt với thế giới thế này.
Chu Minh ngồi trước cửa sổ, mất kiên nhẫn nhìn thời tiết mưa dầm liên miên bên ngoài. Sau đó cậu ta thấy Vu Tuấn đi xuyên qua màn mưa, trên tay còn cầm theo thứ gì đó.
“Sao thế ông chủ, sáng sớm ra ngoài tìm đồ ăn hả?” Lúc Vu Tuấn vào nhà, Chu Minh vội vàng hỏi thăm.
“Làm gì có cái gì, ra đằng sau xem mấy con gia súc thôi.” Vu Tuấn vẫy nước bùn, nói: “Hai ngày nay trời mưa suốt, tôi đi xem có con gà nào bệnh không.”
Vườn sau sơn trang có một mảnh đất trồng rau, còn có một căn nhà gỗ dùng để nuôi gà. Bởi vì có mùi nên ít ai chịu đến gần, nhưng cũng may là vì trên núi có trồng rau, nuôi gà nên thức ăn mấy ngày nay cũng không giảm chất lượng, tạm thời có thể tự cấp tự túc.
Chu Minh trêu chọc: “Ông chủ nhìn xa trông rộng ghê, chuẩn bị sẵn tinh thần kháng chiến từ lâu rồi đúng không? Nhìn cái tình hình này, chúng ta có ở lại trên núi một tháng cũng không bị đói nữa là một, hai ngày.”
Vu Tuấn cười cười không nói lời nào. Hắn ngẩng đầu nhìn một vòng, Chu Minh ngồi trong phòng khách, nhóm sinh viên ngồi trong phòng nghỉ chơi bài, cặp vợ chồng người Nhật tò mò ngồi xem, không thấy ai khác nữa.
Thấy thế, Chu Minh nói: “Thôi đừng tìm, lão Hứa còn ngồi trong phòng nghiên cứu sách vở, Hàn Hữu Vi đi bưng đồ ăn sáng cho em gái, còn cái người kia,” Cậu ta hừ một tiếng, hất cằm nói: “Cả ngày không thấy xuống.”
Từ hồi mới đến, Tiêu Vũ toàn ở lỳ trong phòng rất ít khi nói chuyện với người khác. Điều này khiến mọi người không biết gì nhiều về hắn, nhất là trong mắt Chu Minh, Tiêu Vũ này cứ thần bí kiểu gì, chắc chắn là không làm chuyện gì tốt lành.
Cùng lúc đó, Hàn Hữu Vi gõ cửa phòng Tiêu Vũ vẫn luôn thần thần bí bí. Mới gõ hai tiếng đã nghe có người đứng dậy trong phòng, chỉ chốc lát sau, cửa mở, Tiêu Vũ thản nhiên thò đầu ra.
“Sao?”
“Chào cậu, cậu Tiêu.” Hàn Hữu Vi lễ phép nói: “Chúng tôi còn chưa cảm ơn cậu vì hôm đó cứu mạng em họ tôi, nếu được thì …”
“Không cần.” Tiêu Vũ ngắt lời hắn, đang định từ chối thì thấy Hàn Hữu Vi hơi nghiêng người làm lộ một cái đầu nhỏ sau lưng. Hạ Đàm đang trốn sau lưng hắn, túm góc áo Hàn Hữu Vi nhìn Tiêu Vũ một cách sợ sệt, thấy Tiêu Vũ nhìn mình thì nở một nụ cười ngượng ngùng.
Tiêu Vũ cho dù có lạnh lùng đến đâu cũng không nỡ từ chối một cô gái yếu đuối thế này.
“Nó muốn tự đến cảm ơn.” Hàn Hữu Vi nói: “Chỉ cần mười phút thôi.”
Hạ Đàm cẩn thận đi vào phòng, Hàn Hữu Vi cổ vũ cô nàng bằng ánh mắt rồi ra ngoài chờ. Tiêu Vũ khép hờ cửa, kéo một cái ghế cho cô nàng ngồi xuống. Cô gái mặt đối mặt với ân nhân cứu mạng, đột nhiên không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau vẫn là Tiêu Vũ mở lời trước.
“Cô khỏe chưa?”
Hạ Đàm vội vàng gật đầu, ngón tay vân vê góc áo. Bỗng tầm mắt cô nàng chạm vào một góc trên bàn, mừng rỡ.
“Anh, cũng thích đọc nó hả?” Cô chỉ quyển sách trên bàn, nét mặt vui vẻ nói: “Tôi cũng thích.”
Tiêu Vũ quay lại nhìn, thấy quyển tiểu thuyết cô nàng đang chỉ, cầm nó lên.
“Cô đọc quyển này à?” Cậu hỏi.
Hạ Đàm gật đầu, “Có người giới thiệu, cũng hay lắm nhưng mà tôi không được thông minh mấy, đọc không hiểu bao nhiêu.”
“Tiểu thuyết trinh thám mà thôi.” Tiêu Vũ nói: “Chỉ là bày ra vài câu đố khiến người ngoài đọc không hiểu, không có gì đáng để khen ngợi.”
“Không, không phải đâu!” Hạ Đàm cãi lại, “Hay thật mà, tác giả này giỏi lắm.”
Thấy bộ dạng nói không ra hơi còn muốn cãi lại mình của cô gái này, Tiêu Vũ bật cười, “Cô thích tiểu thuyết trinh thám đến thế à? Thế thì tôi phải hỏi cô vài câu đấy.”
Nhưng mà câu hỏi đầu tiên của Tiêu Vũ lại khiến cô ngẩn ngơ.
“Đốt nến trong phòng kín sẽ gây trúng độc carbon monocide. Cô không thể không biết điều này, đúng không?”
Hạ Đàm mở to hai mắt, không ngờ cậu lại hỏi điều này.
Xem hết phản ứng của cô nàng, Tiêu Vũ nói: “Người thường đọc tiểu thuyết trinh thám chí ít cũng sẽ biết những thường thức như thế. Cho nên thật ra tối hôm đó cô đã thổi tắt nến rồi mới đi ngủ.”
Ánh mắt sắc bén khiến Hạ Đàm không dám đối diện.
Mà Tiêu Vũ cũng không chờ cô trốn tránh, nói tiếp: “Cô biết có người cố ý muốn hại cô, thậm chí cô còn đoán được đối phương là ai, đúng không?”
Mấy câu hỏi liên tiếp làm sắc mặt Hạ Đàm tái nhợt, hai chân cô như nhũn ra muốn đứng dậy ra khỏi căn phòng này, nhưng ngay cả đứng dậy cũng không nổi. Thậm chí tầm mắt chăm chú của Tiêu Vũ còn khiến cô mất cả dũng khí để phủ định. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu anh ta còn tiếp tục hỏi thêm nữa …
“Rầm” một tiếng, ngay vào lúc không khí dần cứng đờ, dưới lầu có tiếng của một vật nặng rơi xuống đất, theo sau đó là tiếng hét của chị Lưu. Đại sảnh yên tĩnh một lúc rồi bắt đầu hỗn loạn.
Lại có chuyện gì?
Tiêu Vũ không ngồi yên được, muốn ra ngoài kiểm tra, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Cô ở yên đó, đừng có chạy lung tung.”
Mà chờ cậu chạy ra khỏi phòng mới phát hiện Hàn Hữu Vi đã không còn ở trước cửa. Tiêu Vũ là người cuối cùng chạy xuống, lúc cậu xuất hiện, những người khác đang vây xung quanh chị Lưu. Cả đám người tụ tập trước lối vào nhà kho, liên tục hỏi thăm chị Lưu đang tái xanh cả mặt.
“Sao thế, sao thế?”
“Có, có …” Mà chị Lưu run rẩy, thần sắc hoảng sợ, chỉ vào nhà kho nói không nên lời.
Mấy người trẻ tuổi nhìn nhau, đoán có vẻ là trong kho có chuyện gì đó.
“Để tôi!” Chu Minh không biết kiếm đâu ra một cây gậy gỗ, đẩy cửa nhà kho. Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt từ từ mở ra trước mắt mọi người.
Lọt vào tầm mắt là một đống hỗn độn như bị một con thú gì đó rất lớn xông vào, trên sàn nhà đầy dấu vết lầy lội, cánh cửa sổ duy nhất đã vỡ nát, mưa gió bên ngoài đang rít gào thổi vào qua khung cửa. Mà tất cả những thứ trong kho đều bị đảo lung tung khắp nơi trông như vừa có một cơn bão quét qua.
Tất cả mọi người đều không hiểu đã có chuyện gì.
“Thế này, là có trộm hay là có thú hoang xông vào thế?” Chu Minh nói.
Vu Tuấn khó chịu thấy rõ, hắn nhìn dấu vết dưới đất rồi lại nhìn cánh cửa sổ bị vỡ nát. Trên khung cửa chỉ đủ để một người vào có dấu leo trèo rõ rệt.
“Không phải thú hoang.” Hắn nói: “Là có người muốn vào đây trộm đồ.”
Vu Tuấn nhìn mọi người, gằn từng chữ: “Có người ngoài lên được sơn trang.”
Nghe hắn nói, Hàn Hữu Vi và Tiêu Vũ cùng biến sắc.