Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 45



Mọi người dưới lầu nghe tiếng hô, tạm thời vẫn chưa phản ứng kịp, Vu Tuấn hô tiếp vài tiếng, Hàn Hữu Vi là người đầu tiên cảm thấy không ổn, xông thẳng lên lầu. Sau lưng hắn, Chu Minh và nhóm sinh viên cũng chạy theo. Chỉ trong chốc lát, gần như tất cả mọi người đều chạy lên lầu hai.

“Chuyện gì thế?” Chu Minh vội vàng hỏi. Cậu ta cố theo sát Hàn Hữu Vi nhưng Hàn Hữu Vi trước mặt chạy nhanh quá, cậu ta chỉ kịp thấy một người chạy lên lầu. Chờ đến khi Chu Minh và những người khác lên đến nơi chỉ thấy một hành lang trống rỗng và một căn phòng mở rộng cửa.

Đó không phải là phòng của Hạ Đàm sao? Chẳng lẽ cô nàng có chuyện gì?

Chu Minh hoảng hốt vọt vào phòng. Mới vừa bước vào, một cảm giác oi bức khó thở ập thẳng vào mặt. Chu Minh lập tức cảm thấy không thở nổi, đầu váng mắt hoa, mà những người theo sau cậu ta cũng có phản ứng giống hệt.

“Đừng lại đây!”

Trong căn phòng không có ánh đèn, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng quát lớn từ trong bóng đêm.

Là giọng của Tiêu Vũ vừa mới đến! Chu Minh không làm theo ngay mà cả giận nói: “Anh làm gì cô ấy rồi? Anh …”

“Bình tĩnh.” Phó giáo sư Hứa không biết đã xuất hiện ở ngoài cửa từ lúc nào. “Nếu không ra khỏi phòng thì người có chuyện là cậu đấy.”

“Cái gì?”

Phó giáo sư Hứa không rảnh giải thích, giơ tay túm cổ áo cậu ta kéo ra ngoài, mấy người khác cũng bị như thế. Sau đó hắn đứng ở cửa nói với người bên trong: “Cần tôi gọi cứu hộ không?”

“Cảm ơn. Với cả, nhờ anh gọi ai đó lấy vài bình oxi lên đây.”

Hứa Vĩnh Tuyền hỏi: “Ở đâu?”

Vu Tuấn hô to: “Ở nhà kho! Dưới đó có vài bình oxi!”

Phó giáo sư Hứa nhờ một sinh viên xuống nhà kho lấy bình oxi, cũng bảo đám người tản ra, đừng cản trước cửa.

Xoẹt!

Có người kéo bức màn trong phòng, ánh sáng chiếu vào xuyên qua ô cửa sổ, mọi người bên ngoài bây giờ mới thấy được tình hình bên trong.

Hạ Đàm nằm trên giường như đang ngủ nhưng khuôn mặt lại đỏ ửng, một loại cảm giác diễm lệ rất kỳ lạ. Mà tủ đầu giường bên cạnh cô nàng đặt một ngọn nến cháy sắp hết, đầu bấc còn tỏa khói đen như mới vừa bị thổi tắt.

Hàn Hữu Vi đứng ở bên giường hô hấp nhân tạo cho Hạ Đàm.

Mãi đến lúc này mọi người mới hiểu chuyện.

Chu Minh nhìn vào phòng, khó tin nói: “Cô ấy trúng độc carbon monocide hả? Nhưng mà sao thế được?”

“Nến cháy không hết sẽ sinh ra khí carbon monocide.” Người mở cửa sổ nói: “Mà hôm qua là ngày mưa, không khí vốn đã rất oi bức. Đốt nến trong một căn phòng gần như bịt kín thế này, khí carbon monocide sinh ra đủ để làm chết người.”

Lúc này cửa sổ đã mở toang, không khí trong lành mang theo hơi lạnh thổi vào phòng khiến mọi người đều rùng mình.

Vu Tuấn ảo não nhìn về phía Tiêu Vũ đứng ở cửa sổ.

“Cậu Tiêu, may là cậu phát hiện ra vấn đề, nếu tới chậm hơn chút nữa thì tôi cũng không biết phải làm sao!”

Tiêu Vũ lắc đầu nhìn cô gái nằm trên giường.

Cô gái đổ mồ hôi đầy người, sắc mặt hồng hào một cách kỳ lạ nhưng may là vẫn còn thở. Tuy đốt nến cả một buổi tối nhưng không gian trong phòng rộng rãi, không đến nỗi trúng độc quá nặng.

“Bình oxi đến đây!”

Sinh viên xuống lấy bình oxi đã trở lại, Vu Tuấn đón lấy, giúp Hàn Hữu Vi gắn vào cho Hạ Đàm. Có ống thở nên sắc mặt cô gái tốt hơn nhiều, nếu đến chậm một bước thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng được.

“Đừng tụ tập nhiều ở đây, cô ấy trúng độc không nặng, sau khi tỉnh chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.” Tiêu Vũ nói xong thì ra ngoài, đến cửa mới chợt nhớ: “Chìa khóa?”

Vu Tuấn ngạc nhiên một lúc mới hiểu.

“Ở, ở đây.” Hắn đưa chìa khóa trong tay cho Tiêu Vũ, “Cậu đi nghỉ ngơi à?”

Tiêu Vũ gật đầu.

Vu Tuấn hơi khó xử nhưng Tiêu Vũ là khách, hắn ngại quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của người khác, chỉ có thể hỏi: “Chúng ta có cần gọi xe cứu thương không?”

Tiêu Vũ khựng lại.

“Gọi được thì cứ gọi.”

Người bên ngoài vẫn chưa kịp hiểu ý mà Tiêu Vũ đã kéo hai cái vali to của mình về phòng, đóng sầm cánh cửa trước mặt mọi người, không nói gì thêm.

Chu Minh và những người khác nhìn nhau, thở hổn hển nói: “Người kiểu gì thế? Một cô gái đang không biết sống chết nằm đó mà anh ta còn có tâm trạng về phòng ngủ? Đúng là quá kiêu ngạo, quá lạnh lùng!”

Vu Tuấn nghe thế thì xấu hổ, dù sao cũng là hắn đưa chìa khóa cho Tiêu Vũ.

“Nếu không thì sao?” Phó giáo sư Hứa hiếm thấy trả lời Chu Minh một câu, “Người ta là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề của Hạ Đàm, còn chỉ dẫn chúng ta cấp cứu. Vốn đã là quan tâm, giúp đỡ hết lòng rồi, cậu còn muốn người ta làm gì nữa? Ước gì được kề bên giường con gái nhà người ta đóng vai con ngoan giống cậu à?”

“Đúng thế, cậu Tiêu đi xe đường xa mấy tiếng đồng hồ cũng mệt lắm rồi.” Vu Tuấn vội vàng nói thêm: “Để cậu ấy nghỉ ngơi chút đi.”

Chu Minh khó chịu lầm bầm vài câu rồi bị Hứa Vĩnh Tuyền đuổi xuống lầu. Căn phòng của Hạ Đàm ở lầu hai chỉ còn Vu Tuấn và Hàn Hữu Vi.

“Trông khá ổn rồi, sắc mặt đỡ hơn mà hơi thở cũng đều hơn rồi.”

“Ừ.”

“May là phát hiện kịp thời.” Vu Tuấn vẫn còn sợ hãi, “Nhưng mà Hạ Đàm cũng sơ ý quá, sao lại ngủ mà không thổi tắt nến thế?”

Hàn Hữu Vi nhìn quyển sách trên bàn.

“Chắc là đọc sách trễ quá nên quên.”

Vu Tuấn vẫn còn thì thầm: “Xem ra là sau này không dùng nến buổi tối được, ít nhất là không dùng trong phòng. Còn xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn thì không xong đâu.”

Mà Hàn Hữu Vi nhìn sắc mặt đã trở lại bình thường của em họ, cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Để tôi đi gọi cấp cứu cho chắc.”

“Ừ.”

Vài tiếng bước chân vang lên, cả lầu hai yên tĩnh trở lại.

Ở phòng bên cạnh, Tiêu Vũ vẫn dựa vào ván cửa nghe tiếng động bên ngoài, mãi cho đến khi không còn nghe tiếng nói chuyện cậu ta mới đứng dậy kéo vali đến bên giường. Cậu mang theo hai vali hành lý, một lớn một nhỏ, cái lớn cao chừng một mét, rộng gần nửa mét, vali nhỏ cũng gần một mét.

Cậu đặt vali lớn cạnh giường rồi mới mở cái nhỏ.

Bộp, mấy thứ trong vali đổ hết ra ngoài khiến cậu không kịp trở tay. Có vẻ là đi đường xóc nảy nên làm mấy thứ trong vali lẫn lộn vào nhau. Tiêu Vũ cũng không quan tâm mấy, sửa soạn lại hết mấy thứ bên trong rồi mới mở vali lớn ra.

Theo khóa kéo từ từ mở ra, cậu ta nhìn thứ trong vali, nở một nụ cười khó hiểu.

“Cuối cùng cũng đến ngày này.”

Tiêu Vũ thì thầm, không biết là nói với chính mình hay với một ai đó khác.

Hơn 2 giờ chiều, Hạ Đàm cuối cùng cũng tỉnh. Đó là một tin khiến lòng người phấn chấn, nhưng mà tin xấu là bởi vì đêm qua trời mưa to, nước sông dâng cao, 12 giờ trưa nay có đất lở xuống đường làm xe dưới chân núi không chạy lên được.

Vu Tuấn nghe tin mà đổ mồi hôi lạnh, nếu sáng nay hắn lái xe đi đón người trễ vài tiếng thì nói không chừng lúc này đã bị chôn dưới lớp đất đá rồi.

“Nói cách khác là bây giờ trên núi chỉ còn lại chúng ta thôi hả?” Chu Minh nhíu mày hỏi.

Vu Tuấn nói: “Cũng không hẳn là vậy, sơn trang chúng tôi là một phần của điểm du lịch trên núi, bên dưới còn có một khu bảo hộ nữa, ở đó chắc còn người gác ở lại. Bây giờ bọn họ sợ đất lại lở nên mới không qua đây thôi.”

Bạch Lộ Sơn Trang không chỉ là một địa điểm du lịch, nó là tên gọi chung của một loạt địa điểm du lịch trên ngọn núi này. Giữa sườn núi có khu bảo hộ, đỉnh núi có biệt thự, kèm với cảnh quan tự nhiên xung quanh đây nữa. Bởi vì mọi người quen gọi biệt thự trên này là Bạch Lộ Sơn Trang nên trong mắt người ngoài, sơn trang là dùng để chỉ căn biệt thự cũ kỹ này.

“Nhưng mà bây giờ xe cứu thương không lên được, Hạ Đàm không sao chứ?”

“Chắc là không sao.” Hàn Hữu Vi cầm bình oxi đã trống rỗng xuống, nói: “Nó tỉnh rồi, nhưng mà tạm thời không nói chuyện được. Chờ thêm vài ngày nữa là ổn.”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cặp vợ chồng người Nhật còn bắt dấu thánh cầu nguyện, trông có vẻ là người theo đạo.

Chuyện ngoài ý muốn này cuối cùng cũng giải quyết xong. Đến lúc ăn cơm chiều, Hạ Đàm cũng tỉnh hẳn, có thể nói được một, hai câu nhưng vẫn không thể đứng dậy được, đồ ăn của cô nàng được Hàn Hữu Vi bưng lên. Hàn Hữu Vi bên này mới vừa bưng cơm chiều lên lầu, bên kia Tiêu Vũ lại đi một mình xuống.

Tiêu Vũ đã thay quần áo sạch sẽ, trông như mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt còn hơi mơ màng. Cậu đi đến cạnh bàn chào hỏi mọi người, cũng tự bưng cơm chiều về phòng ăn.

Chu Minh thấy cậu ta lên lầu, nhún vai: “Hạ Đàm không khỏe nằm trên giường nghỉ ngơi cũng dễ hiểu, nhưng mà tên đó làm sao thế? Đàn ông con trai lại trốn trong phòng ăn cơm chiều, còn ăn nhiều thế nữa?” Chu Minh thấy lượng cơm Tiêu Vũ cầm đi rõ ràng là đủ cho hai người ăn luôn.

Phó giáo sư Hứa nhìn cậu ta, ánh mắt châm chọc.

“Bình thường có hai loại người có sức ăn khá lớn, một là người thông minh thường dùng não với cường độ cao, loại còn lại là người chỉ có tứ chi phát triển. Mà so sánh thì người sau ăn nhiều hơn, bởi vì bọn họ không chỉ cần bổ sung năng lượng để duy trì hoạt động mỗi ngày mà còn phải hấp thụ dinh dưỡng để nuôi cái não bị khuyết tật trí tuệ nữa, ha.”

Cuối cùng còn thêm vào một tiếng cười khiến tay Chu Minh run rẩy, chân giò hun khói trong tay không hiểu sao lại mất vị. Cậu ta nhìn Hứa Vĩnh Tuyền bằng ánh mắt như muốn giết người, uy h**p: “Lão già họ Hứa kia đừng có mà chỉ chó mắng mèo, coi chừng tôi lỡ tay tạo ra cái tai nạn đấy!”

“Thế thì nó không được gọi là tai nạn, mà là mưu sát.” Hứa Vĩnh Tuyền đẩy kính mắt, “Ngu xuẩn nhất là đứng trước mặt bao nhiêu người thế này để cảnh cáo tôi. Lỡ đâu tôi có chuyện gì thật thì không phải cậu thành nghi phạm đầu tiên à?”

“Này này, lão Hứa! Tôi cảnh cáo anh thật đấy, đừng có đùa tôi nữa.”

Theo tin Hạ Đàm đã qua cơn nguy hiểm, mọi người bắt đầu đùa giỡn. Trên lầu, Tiêu Vũ đang bưng bàn cơm chiều đi lên. Tiếng đùa giỡn của mọi người bên dưới lọt vào tai cậu, lúc đi ngang qua phòng Hạ Đàm, cậu thấy cô gái trong phòng đang cố gắng ngồi dậy ăn cơm trông như đang dần bình phục từ tai nạn lúc trưa.

Nhưng mà, tai nạn ấy à?

Tiêu Vũ nhìn dấu vết trên tay nắm cửa phòng Hạ Đàm.

Cậu không nghĩ thế.

Nhưng mà cậu có thể đoán trước được rằng những “tai nạn” trong sơn trang này bây giờ chỉ mới bắt đầu.

Tiêu Vũ bưng cơm chiều vào phòng, “két” một tiếng, cánh cửa khép lại sau lưng.

Màn đêm, buông xuống lần thứ hai.