Ánh sáng le lói trong đêm tối, Hạ Đàm buông quyển sách trong tay, thở phào. Mãi cho đến lúc tình tiết trong tiểu thuyết đến đoạn kết thì cô mới dám buông sách nghỉ ngơi. Nếu không thì tâm trạng cũng treo lơ lửng như tình tiết trong đó vậy, cho dù có đi ngủ thì cũng nằm mơ thấy thi thể đáng sợ và hiện trường máu me.
Cô không phải là kiểu người to gan nhưng lại thích xem tiểu thuyết trinh thám. Một cô gái đang độ tuổi trưởng thành có mâu thuẫn thế này cũng không bất bình thường tý nào.
Đóng sách lại, Hạ Đàm nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ sáng. Lúc này hẳn là mọi người trong sơn trang đều ngủ hết rồi, cô cũng nên nghỉ ngơi sớm mới được. Hạ Đàm bưng ngọn nến đi tới bên giường, đang chuẩn bị nhấc chăn chui vào.
Vù, một cơn gió lạnh thổi vào, cô nhìn cánh cửa sổ khép nửa, gió đêm thổi bức màn hơi bay lên, bên ngoài có tiếng gió xào xạc, nhiệt độ khá thấp. Không lẽ mưa hả? Cô nghĩ thế nên bưng nến chuẩn bị đi đóng cửa sổ. Nhưng mà mới vừa sờ tay vào khung cửa sổ lạnh như băng thì một vệt sáng xẹt qua trước mắt.
Sấm chớp hả?
Hạ Đàm kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời đêm tối đen không có chút ánh sáng nào. Lúc đóng cửa sổ, dường như cô nghe thấy một tiếng động nặng nề, nửa đêm nửa hôm mà nghe thế khiến cô nàng hoảng hốt trong lòng.
Là động vật trên núi hay là cành cây rụng vì gió thổi?
Hạ Đàm tự nhủ đừng nghĩ nhiều, chắc chắn là vì vừa nãy đọc tiểu thuyết nên nghĩ ngợi lung tung thôi. Cô nàng chui vào ổ chăn nhưng mãi chẳng ngủ được. Không biết đã lăn lộn bao lâu, trong lúc mơ màng dường như lại nghe thêm vài tiếng động gì đó nữa. Cả đêm hôm đó, tiếng động mơ mơ hồ hồ không rõ nọ vẫn quanh đi quẩn lại trong đầu cô nàng, mãi cho đến bình minh.
Sáng hôm sau ngủ dậy, du khách trong sơn trang đều cảm nhận được thời tiết trở lạnh hơn rất nhiều.
Chu Minh vừa ngáp vừa đi xuống lầu, mới vừa xuống đến lầu một đã run rẩy.
“Lạnh ghê, thời tiết mấy hôm nay thất thường thế không biết.”
Chị Lưu đang quét tước đại sảnh nhìn cậu ta một cái: “Thời tiết trên núi nói lạnh là lạnh ngay thế đấy, không giống như ở thành phố đâu. Bây giờ mới vừa vào hạ, nhiệt độ không cao mấy. Người trẻ tuổi các cậu không chịu mặc thêm vài lớp quần áo, tới lúc lạnh rồi mới biết than thở, hừ.”
Chị Lưu là nhân viên bán thời gian trong khách sạn ở sơn trang này mười mấy năm rồi, lớn tuổi cũng khó tính. Mà làm lâu năm rồi, tiếng nói để đó, đừng nói là ông chủ, ngay cả khách cũng bị chị ta phê bình một, hai câu, ra vẻ như người lớn trong nhà. Chu Minh là khách mới đến ba ngày trước, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, vừa vào hạ nên mặc quần đùi áo ngắn tay lên núi nghỉ hè, tính cách cũng hơi l* m*ng khiến chị Lưu luôn phải lải nhải vài câu.
Tuy cậu ta trông có vẻ ngông nghênh nhưng vẫn kính già yêu trẻ, lúc nào cũng cười hì hì nghe chị Lưu lải nhải, nghe tai này lọt qua tai kia.
Nghe chị Lưu lải nhải xong, Chu Minh bưng một ly sữa nóng hổi ngồi trên sô pha. Đối diện cậu ta là một người đàn ông trung niên cầm báo đọc, áo quần thẳng thớm, cho dù đang đầu hạ cũng mặc vest nguyên bộ, nút áo sơ mi cài kín tận cổ. Trước mặt người nọ đặt một ly nước lọc ấm còn bốc khói, thấy Chu Minh ngồi xuống cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi, đôi mắt không rời khỏi trang báo trên tay.
Hứa Vĩnh Tuyền, Phó giáo sư chuyên ngành Triết học ở một đại học nào đó, nhân dịp học sinh nghỉ hè nên lên vùng núi vắng vẻ này nghỉ mát. Phó giáo sư Hứa luôn không để ý đến những người khác, Chu Minh cũng quen với điều đó rồi. Trong mắt cậu ta, loại người mọt sách cổ hủ thế này hoàn toàn không thể dính dáng gì đến mình, cậu ta cũng không có hứng thú làm thân.
Hai người ngồi một góc tự ăn uống bữa sáng, lại có một người bước từ ngoài vào. Người vừa vào mặc một cái áo gió, dưới chân mang ủng đi mưa trông như mới vừa vào rừng về. Hắn đổi giày ở cửa sau đó xách đôi ủng dính đầy bùn đi vào.
Chu Minh thấy hắn thì sáng mắt.
“Ủa lão Hàn, sáng sớm mà đi đâu thế?”
Người đàn ông được gọi ngẩng đầu lên, vẫy tay với Chu Minh, “Trong núi mới mưa cả đêm, tôi đi xem nước sông có dâng nhiều không.”
“Ha, nghỉ hè mà còn lo luận án nữa.”
Hàn Hữu Vi, nghiên cứu sinh Học viện Khí tượng ở trường đại học nào đó, vừa mới nghỉ hè nên đưa em gái họ lên núi du lịch. Chu Minh thân với hắn nhất, nhưng thật ra cậu ta để ý em họ của người ta hơn.
Thấy đó, vừa gặp là chào hỏi ngay.
“Em họ vẫn chưa dậy hả?”
“Em họ”, “em họ”, gọi nghe còn thân hơn Hàn Hữu Vi.
Phó giáo sư Hứa đang đọc báo ngẩng đầu lên liếc Chu Minh một cái rồi lại dời tầm mắt, không nói gì, tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Hàn Hữu Vi cũng không để ý, cười nói: “Con bé này không ngủ đến khi mặt trời lên tới ngọn cây là không dậy đâu, chờ nó dậy là ăn trưa được rồi.”
“Cậu Hàn.” Chị Lưu đi ngang qua nhíu mày nhìn đôi giày dính đầy bùn đất và nước mưa trên tay hắn, “Sao cậu không rửa sạch giày ở cửa rồi hẵng vào, phí công tôi lau nhà thấy không? Tôi vừa mới quét dọn, lau chùi, giờ thành công cốc rồi.”
“Xin lỗi, tôi không để ý …” Hàn Hữu Vi đỏ mặt.
“Người trẻ tuổi các cậu chỉ biết ăn biết chơi, chả biết cẩn thận để ý gì cả, dù công việc của tôi là dọn vệ sinh nhưng sao các cậu không thông cảm, giảm bớt vài việc cho tôi thế?”
Chu Minh ngồi trong phòng nghỉ, thấy Hàn Hữu Vi bị chị Lưu nói mà không ngẩng đầu nổi, cười ha hả mở điện thoại lên chơi.
Một tiếng sau, du khách trong sơn trang đều dậy hết. Trong số bọn họ, có cặp vợ chồng người Nhật Bản, có nhóm sinh viên kéo nhau đi du lịch, cộng thêm đám người Chu Minh, Hàn Hữu Vi, đại sảnh ở lầu một bắt đầu trở nên náo nhiệt. Trong đó, Chu Minh như cá gặp nước, không trò chuyện với hai người nước ngoài thì cũng đấu võ mồm câu có câu không với mấy cô gái, giữa chừng lại bị chị Lưu mắng vài câu cũng không để trong lòng, tiếp tục chơi.
Nhưng mà đợi đến gần 12 giờ, Hứa Hữu Vi nhíu mày. Bình thường em họ có ngủ dậy trễ cỡ nào cũng sẽ không đến nỗi đến giờ vẫn chưa dậy, hắn đang nghĩ có nên lên phòng xem thử không.
“Rầm” một cái, cửa chính đang đóng bị ai đó đẩy mạnh từ bên ngoài, mang theo một cơn gió lạnh ùa vào, mọi người đều rùng mình một cái rồi nhìn về phía cửa.
“Chị Lưu, ra cầm ô che cho tôi với! Ở ngoài lại mưa rồi.”
Người vừa vào là ông chủ của khách sạn, trong tay hắn kéo theo một cái vali du lịch lớn, sau lưng hình như còn có ai đó đi theo. Vì thế tầm mắt của mọi người lại dời về phía người đi sau.
Đó là một thanh niên trẻ chừng 24, 25 tuổi bước vào theo ông chủ khách sạn. Khuôn mặt tuấn tú, ăn mặc chỉnh tề, cho dù kéo theo một cái vali cũng khó giấu được khí chất hơn người. Nếu không để ý đến nước bùn trên quần áo cậu ta thì còn tưởng là một minh tinh lên núi quay phim, chụp hình nữa.
Ánh mắt của mấy cô sinh viên sáng lên, thì thầm bàn tán. Chu Minh nghe tiếng nói chuyện hưng phấn của mấy cô gái, lập tức nổi tính cạnh tranh với thanh niên vừa đến này.
Ông chủ khách sạn Vu Tuấn kéo vali của khách vào, đầu đổ đầy mồ hôi, quay lại nói:
“Mau vào đi, bên ngoài lạnh.”
Chu Minh thấy thế lại nói: “Anh Vu, thì ra sáng sớm phải đi nhà ga đón khách, bảo sao không thấy anh đâu.”
Vu Tuấn cười ha hả: “Làm ăn mà, khách hàng là thượng đế.”
Thanh niên sau lưng hắn cũng kéo vali, không để ý đến ánh mắt đánh giá của người trong phòng đối với mình, thản nhiên bước vào đại sảnh.
“Lại đây, để tôi giới thiệu với mọi người.” Vu Tuấn nói: “Đây là cậu Tiêu Vũ, là thanh tra của cục giám sát du lịch đến để khảo sát khu du lịch này, tiện thể ở lại vài hôm. Mọi người cũng đừng nể mặt tôi, có gì không vừa lòng thì có thể phản ánh với cậu Tiêu ha.”
Chu Minh cười: “Anh Vu, anh muốn bọn em khen anh đúng không?”
“Ha ha ha, cậu hiểu là được rồi.”
Mọi người đều cười.
Vu Tuấn lại giới thiệu mọi người cho Tiêu Vũ, nhìn quanh một vòng mới phát hiện còn thiếu một người.
“Tiểu Hàn, em gái cậu chưa dậy hả?”
Hàn Hữu Vi cũng đang buồn bực.
“Bình thường giờ này là nó dậy rồi, hôm nay dậy trễ thật.”
“Ha ha, chắc chắn là hôm qua cô bé lại thức khuya đọc sách rồi.” Vu Tuấn cười cười cho qua, quay lại nói với Tiêu Vũ: “Phòng của cậu ở trên lầu, tôi dẫn cậu đi.”
Tiêu Vũ gật đầu, hai người tạm biệt mọi người dưới sảnh, kéo vali lên lầu.
Vòng qua góc cầu thang, ánh sáng trên lầu hai giảm đi nhiều, Vu Tuấn bật đèn hành lang mở cửa phòng cho Tiêu Vũ.
“Phòng cậu ở đây, rộng rãi, thông thoáng, ủa cậu Tiêu?”
Hắn quay lại thấy Tiêu Vũ không đi theo mình mà đứng nhìn chằm chằm vào ngọn nến trong góc.
“Ở đây còn dùng nến hả?” Tiêu Vũ hỏi.
“À cái đấy hả. Trên núi thường cúp điện, phải dùng máy phát điện riêng, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Cho nên chỗ chúng tôi mùa hè mà sau 9 giờ tối là ngắt điện, mỗi phòng đều có nến cho khách dùng.”
Tiêu Vũ nhìn cửa phòng, đóng rất kín, ngay cả một con kiến cũng không chui vào được, mà tối hôm qua còn có mưa.
Cậu trầm tư một lúc, hỏi Vu Tuấn:
“Ông chủ Vu, lúc nãy anh nói còn ai chưa dậy à?”
“Có cô gái ở phòng bên cạnh này, cổ thích thức khuya đọc sách nên hay dậy trễ.” Vu Tuấn không để ý, “Nhưng mà hôm nay dậy trễ thật, lạ ghê.”
Hắn nói xong, thấy thần sắc càng lúc càng ác liệt của Tiêu Vũ, trong lòng hoảng hốt.
“Cậu, cậu Tiêu?” Không biết tại sao sắc mặt của người này khiến hắn sợ hãi.
Tiêu Vũ nhìn hắn, nghiêm túc nói một câu.
Không bao lâu sau, tất cả mọi người trong đại sảnh nghe thấy một tiếng va đập rõ ràng trên lầu, mà ngay sau đó là tiếng hô hoán của Vu Tuấn.