Dưới tòa dân cư, Từ Thượng Vũ chỉ huy đội cảnh sát chia ra chặn hết những đường tay bắn tỉa có thể rút lui, mà bản thân hắn lại vào tòa nhà một mình. Bây giờ cách lúc tay bắn tỉa nổ súng đã qua 3 phút, tay súng giỏi thường sẽ ngay lập tức rút lui ngay sau khi phát hiện mình bị lộ. Từ Thượng Vũ tin rằng tay bắn tỉa mà Hách Dã phái đến không phải là một kẻ nghiệp dư, nhưng giác quan thứ sáu của hắn cũng nói rằng chính vì không phải kẻ nghiệp dư, cho nên có thể gã sẽ làm ra những chuyện nằm ngoài dự tính.
Ví dụ như vào lúc tất cả mọi người đều nghĩ tay súng nọ đã rời khỏi vị trí, gã vẫn còn lẩn trốn đâu đó trong tòa nhà.
Nhưng đấy cũng chỉ là suy đoán của Từ Thượng Vũ, đồng thời vì không rút dây động rừng, hắn không nói điều này với đội viên mà chỉ để lại một, hai người trông chừng lối ra vào tòa nhà, hắn vào một mình.
Đây là một tòa nhà chung cư chưa được bán ra, mùi sơn trên hành lang vừa mới trang trí vẫn vô cùng gay mũi. Từ Thượng Vũ đi trong tòa nhà, xung quanh chỉ có tiếng bước chân của chính hắn.
Cộp, cộp, cộp, mỗi bước đi đều có tiếng vọng. Cho dù là cố gắng bước nhẹ, tiếng bước chân trong tòa nhà trống trải không người này vẫn truyền đi rất xa. Từ Thượng Vũ nhìn đôi giày da dưới chân, một tay súng thiện xạ còn đang ẩn nấp trong tòa nhà mà hắn lại đã mất thế trước, phải làm thế nào mới được đây?
Trong đầu hiện ra một suy nghĩ, Từ Thượng Vũ nhếch khóe miệng, tiếp tục đi lên lầu.
Thanh Phù đang quan sát cảnh sát bên ngoài. Gã thấy vài viên cảnh sát chạy vào khu chung cư, phong tỏa hết lối ra ở bốn phía, nhưng Thanh Phù biết mối uy h**p của mình không phải đám cảnh sát mà là kẻ mặc thường phục dẫn đầu. Gã không biết người nọ là ai, có quyền hạn gì, nhưng chỉ cần lúc gã rút lui mà bất cẩn để lộ thì chắc chắn sẽ rơi vào tay đối phương. May là cảnh sát cũng không biết mặt gã, chỉ cần thành công ra khỏi tòa nhà này là Thanh Phù có thể lẫn vào đám đông, trốn đi.
Nhưng điều kiện trước hết là gã có thể trốn ra thành công.
Vì tạo bất ngờ, Thanh Phù cũng không lựa chọn rút lui sau khi phát hiện vị trí bị lộ, mà là tiếp tục trốn trong tòa nhà này. Đây là một ván cược, cũng là một cơ hội, nếu cảnh sát cho rằng gã đã trốn thoát khỏi tòa nhà này thì gã sẽ có thêm nhiều thời gian để rút lui.
Dù sao thì người bình thường cũng không ai ngờ được một tay súng bắn tỉa rơi vào vòng vây lại có lá gan lớn đến nỗi tiếp tục trốn tại chỗ. Gã nhìn ra ngoài tòa nhà, quả nhiên, rất nhiều cảnh sát đã tản ra tìm kiếm, chỉ còn lại hai, ba người ít ỏi, gã có thể trốn đi một cách dễ dàng.
Thanh Phù yên lặng xuống lầu, chỉ cần có thể xuống được lầu hai là gã có thể chạy đi mà không để ai phát hiện. Nhưng mà ngay vào lúc này, gã bỗng dừng bước. Trên hành lang tối tăm dường như có tiếng gì đó.
Thanh Phù ngừng thở nghiêng tai lắng nghe. Tiếng bước chân có quy luật vang vọng vô cùng rõ ràng, có người đến!
Chết tiệt! Lại vào ngay lúc này. Gã tránh lối tiếng bước chân truyền đến, đi sang một hướng khác. Nếu đã như thế thì chỉ có thể nhảy cửa sổ ra ngoài, cho dù điều đó có thể khiến gã bị lộ! Trong lúc tránh né, tiếng bước chân nọ vẫn như bóng với hình khiến người ta nghe mà dựng thẳng tóc gáy.
Không đúng! Thanh Phù đang chạy về phía cửa sổ đổ mồ hôi lạnh. Nếu là tiếng bước chân của người bình thường thì sao có thể chỉnh tề, quy luật như thế được? Lại là bẫy! Gã vội vàng lùi ra sau, nhưng lúc này đã muộn.
“Đứng lại!”
Trong tiếng bước chân vội vàng là tiếng súng lục lên nòng. Thanh Phù đã nghe tiếng động này vô số lần, nhưng vào lúc này nó đã đủ khiến gã phải khắc cốt ghi tâm. Gã đứng tại chỗ, có thể thấy được một bóng người đang nhảy vào từ cửa sổ, mà trong lúc đó, họng súng của người nọ vẫn luôn nhắm vào gã không hề lệch một ly nào.
Đây là lầu bốn, ngoài cửa sổ không có bao nhiêu chỗ để đặt chân mà người này có thể thoải mái nhảy vào như thế, bản lĩnh chắc chắn không bình thường!
Họng súng của Từ Thượng Vũ nhắm vào gã.
“Lùi lại, quay mặt vào tường, giơ hai tay lên cao!”
Thanh Phù yên lặng làm theo lời hắn, gã phát hiện tên cảnh sát này đi chân trần, mà tiếng bước chân vừa nãy gã nghe được vẫn còn vang ở sau lưng một cách máy móc, lặp đi lặp lại.
Là ghi âm! Tên cảnh sát này lại ghi âm tiếng bước chân của mình, cố ý đặt ở cầu thang để lừa gạt gã, sau đó phục kích gã ở đây, đúng là ma mãnh. Thầm giận bản thân quá dễ dàng trúng kế, Thanh Phù vừa làm theo lời Từ Thượng Vũ nói, vừa lén rút một thứ trong tay áo. Ngay lúc giơ tay lên, gã ấn nhanh một cái nút.
Từ Thượng Vũ ngạc nhiên, giây tiếp theo, một tiếng nổ mạnh vang lên từ trên lầu. Cơn chấn động kịch liệt khiến hắn lảo đảo, mà nhân lúc đó Thanh Phù đã chớp được thời cơ, đá bay súng trong tay hắn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhảy theo ra ngoài.
Không thể để gã cướp được súng! Từ Thượng Vũ vội nghĩ, nhảy ra đuổi sát theo.
Thanh Phù vốn không có ý định cướp súng, dù sao thì cái thứ đó đã bị văng xuống đâu đó bên dưới rồi. Gã chỉ muốn tước vũ khí của tên cảnh sát này rồi lợi dụng cơ hội nhảy ra ngoài. Nói đến chạy trốn, Thanh Phù tự tin rằng mình sẽ không thể bị một tên cảnh sát bình thường bắt được. Đang chuẩn bị nhảy từ lầu ba xuống đường đi đối diện, phía sau có một thứ lao thẳng đến. Thanh Phù miễn cưỡng tránh đi, chưa kịp lấy lại thăng bằng, một tay gã bám vào cửa sổ, treo người trên không trung.
Đúng lúc này, gã tận mắt thấy tên cảnh sát nọ nhảy đến trước mặt mình như con nhện bám trên tường, Từ Thượng Vũ vững vàng đáp trên bệ cửa sổ chưa đến mười centimet, dẫm lên tay Thanh Phù đang bám vào đó.
Hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của tay bắn tỉa, cười lạnh.
“Chạy đi đâu nữa?”
Trong đội cảnh sát ở một thành phố nhỏ thế này lại có một Spider Man võ nghệ cao cường như thế! Thanh Phù cũng không lường trước được điều này, cứ thế mà rơi vào tay Từ Thượng Vũ. Gã nhìn viên cảnh sát vừa đuổi đến, đánh giá năng lực hơn hẳn cảnh sát bình thường của hắn, ánh mắt gã liếc thấy vết sẹo trên tay Từ Thượng Vũ, bừng tỉnh.
Thì ra là hắn. Thua trong tay người này không thiệt chút nào!
Gã nghĩ thế, còn thản nhiên cười với Từ Thượng Vũ: “Không ngờ người năm đó bây giờ lại làm cảnh sát.”
Từ Thượng Vũ híp mắt nhìn tay bắn tỉa dưới chân mình, trầm giọng: “Mày biết tao?”
“Đương nhiên, mày rất nổi tiếng, là kẻ duy nhất … A!”
Còn chưa nói dứt câu, bàn tay bám vào cửa sổ của gã bị Từ Thượng Vũ đẩy ra, cả người rơi thẳng xuống lầu. Đón nhận ánh mắt khó tin của đối phương, Từ Thượng Vũ lạnh nhạt nói: “Mày biết quá nhiều.”
Bộp —
Vài giây sau, mọi người gần tòa chung cư nghe thấy một tiếng động lớn.
…
“Đã hơn mười phút rồi.” Lục Phi ngồi xổm ở góc tường bất an nhìn đồng hồ. “Sao đội trưởng còn chưa bắt người về? Hay là gặp chuyện gì rồi?”
Đối diện hắn, Quý Ngữ Thu cà lơ phất phơ ngồi đó, pháp y thực tập Vu Mạnh sợ hãi đứng phía sau, thỉnh thoảng lén nhìn Ninh Tiêu một cái. Ninh Tiêu và Triệu Vân mỗi người chiếm một góc. Hung thủ Lưu Lị đã có người hộ tống về cục cảnh sát lấy lời khai chính thức, mà mấy người ở đây đều đang chờ đợi tin tức của Từ Thượng Vũ.
Ninh Tiêu không chịu nổi ánh mắt rụt rè của Vu Mạnh nữa, “Cậu muốn nói gì với tôi à?”
Vu Mạnh bị cậu nhìn, lắp bắp: “À, tôi, tôi …”
Quý Ngữ Thu cười nhạo: “Còn có thể là cái gì nữa? Làm mất đứa con cưng của hai người nên áy náy đấy.”
Trương Vĩ Vĩ bị bắt cóc cũng gián tiếp xem như là lỗi của Vu Mạnh. Nhưng mà đó là việc Hách Dã làm, Ninh Tiêu cũng không định đổ trách nhiệm lên đầu cậu pháp y này.
“Không liên quan đến cậu.” Ninh Tiêu nói: “Nếu không phải do tôi thì cũng không làm liên lụy đến người bên cạnh tôi.”
Nói xong, cậu nhíu mày. Từ Thượng Vũ đón cậu về nhà ở cùng cũng chưa chắc là chuyện tốt. Nói không chừng cậu ở đó còn làm liên lụy đến nhiều người hơn. Quý Ngữ Thu nhíu mày nhìn Ninh Tiêu một cái, không nói gì.
Mấy người ôm những suy nghĩ khác nhau, vào lúc bọn họ chờ đến nỗi sắp hết kiên nhẫn thì Từ Thượng Vũ xuất hiện.
Hắn không về một mình, sau lưng là hai viên cảnh sát, bọn họ kéo theo một thứ nhìn trông giống người, chờ đến gần mọi người mới phát hiện thứ bọn họ đang kéo đúng là một người. Nhưng mà người nọ trông yếu ớt đến nỗi thở không ra hơi, cứ như cái bao tải vậy.
Lục Phi ngẩn ngơ: “Là tay súng bắn tỉa đó hả? Sao lại thành ra thế này?”
Từ Thượng Vũ thản nhiên nói: “Lúc chạy trốn hụt chân ngã xuống lầu, xem như mạng lớn.”
“Sao lại bất cẩn thế?”
Tay bắn tỉa gì mà thế này? Chạy trốn còn đạp hụt chân được nữa?
“Đúng là bất cẩn quá.” Từ Thượng Vũ nói, nhìn Thanh Phù đang hôn mê một cái, “Lão Quý, anh xem xem người này gãy mấy cái xương, có xuất huyết nội gì không?”
Quý Ngữ Thu đến kiểm tra cho người nọ, Từ Thượng Vũ lại đi thẳng về phía Ninh Tiêu.
“Không làm cậu thất vọng.” Hắn nói.
Ninh Tiêu cười: “Anh tra tấn người ta à?”
Từ Thượng Vũ cũng cười.
“Tôi là loại người lạm dụng hình phạt như thế sao?”
Ninh Tiêu nhìn Thanh Phù, bây giờ bọn họ cũng có con tin, cuối cùng cũng có lợi thế để đàm phán với Hách Dã. Nhưng cậu không thể đoán được một kẻ điên cuồng như Hách Dã sẽ đi bước nào tiếp theo.
Mà rất nhanh sau đó, tin tay bắn tỉa bị bắt đã truyền đến chỗ Hách Dã. Ninh Tiêu thấy được tin nhắn lại của hắn ở trên mạng.