“Hai mặt cửa sổ giao nhau một góc 60 độ, chiều cao căn phòng khoảng 3 mét 8, rộng 40 mét vuông.”
“Cửa sổ có thể mở ra, có lan can bảo vệ.”
Sau khi Nguyên Phi đi, đội cảnh sát kiểm tra hết căn phòng, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào dù là kết cấu không gian hay đồ nội thất trong phòng.
Ninh Tiêu nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn vị trí nạn nhân đã ngã xuống. Lan can ở đó đã hỏng, cũng vì nó nên nạn nhân mới rơi xuống.
Từ Thượng Vũ đang ngồi dưới đất cẩn thận quan sát phần lan can gãy.
“Tạm thời có thể thấy rằng không có dấu vết bị người ta cố tình phá hỏng, trông giống bị rỉ sét hơn. Dựa vào tư thế khi nạn nhân rơi xuống, lúc ấy có lẽ hắn đang dựa vào lan can, lan can gãy nên mới ngã ra sau, sau đó trở thành tư thế chúi đầu xuống đất, mất mạng ngay lập tức.”
“Không.” Ninh Tiêu phủ nhận: “Nếu chỉ là ngã ra sau bình thường, với độ cao năm tầng lầu thế này thì khi rơi xuống đất hẳn là đầu và xương cổ tiếp xúc với mặt đất trước. Nhưng mà nhìn hiện trường, nạn nhân có vẻ là đầu chạm đất. Từ đó có thể đoán được khi vừa rơi xuống, nửa người trên của hắn đã nghiêng về phía trước.”
“Nghiêng về phía trước?” Lục Phi bên cạnh nói: “Là thế này hả?”
Hắn giang tay ra tạo ra tư thế ngã người về trước.
“Như thế không phải là nghiêng cả nửa người ra ngoài cửa sổ à?” Lục Phi nói: “Người bình thường ai lại làm thế bao giờ? Chẳng lẽ là tự sát thật?”
Ninh Tiêu không trả lời, cậu bước tới trước vài bước, đứng ở chỗ Chu Dương ngã xuống. Độ cao năm tầng, tính thêm cả sảnh và bậc thang ở lầu một thì đã cách mặt đất mấy chục mét, khi đứng ở chỗ này, gió lạnh ập thẳng vào mặt, nhìn xuống dưới còn thấy hoa mắt chóng mặt. Ninh Tiêu hơi sợ độ cao, cậu lảo đảo, Từ Thượng Vũ bên cạnh vội vàng đứng dậy kéo cậu lại.
“Tôi không sao.” Ninh Tiêu vẫy tay, lại thử nghiêng tới trước xem xét phía ngoài cánh cửa sổ.
Trên lối đi bộ cách mấy chục mét, vết máu đỏ tươi trên đất còn chưa khô, thi thể của Chu Dương được phủ vải trắng đặt sang một bên, mùi máu tươi dường như cũng quấn quanh bên chóp mũi. Đứng ở vị trí vừa mới cướp mất sinh mệnh của một người, Ninh Tiêu nhắm mắt lại, nghiêng cả nửa người tới trước, lung lay, lảo đảo, giống như giây tiếp theo sẽ rơi xuống dưới.
Một đôi tay đưa đến giữ chặt cậu lại.
“Cậu làm gì đấy?” Từ Thượng Vũ hô lên, vội vàng kéo Ninh Tiêu ra khỏi chỗ đó.
Hai người cùng ngã ra sau, nặng nề va vào cái bàn làm việc phía sau lưng. Từ Thượng Vũ đỡ sau lưng Ninh Tiêu rên một tiếng, cái lưng nện mạnh vào cạnh bàn.
“Đội trưởng!”
“Ninh Tiêu!”
Lục Phi và Triệu Vân đều hô lên.
“Không sao.” Từ Thượng Vũ kéo người về, một tay tự đỡ mình và cái lưng lúc nãy va vào cạnh bàn, hắn vừa cắn răng vừa trừng Ninh Tiêu.
“Chơi vui lắm hả? Cậu có biết vừa nãy suýt nữa là cậu ngã xuống rồi không?”
Ninh Tiêu bị mắng, một lúc lâu vẫn không nói tiếng nào mà là thẫn thờ nhìn chỗ Chu Dương đã ngã xuống, không biết đang nghĩ gì.
“Từ Thượng Vũ.” Một lúc thật lâu sau cậu mới khẽ nói: “Biết gì không, hôm nay trời nắng.”
Từ Thượng Vũ ngạc nhiên.
“Thời tiết rất đẹp, nắng cũng rất to.” Ninh Tiêu tiếp tục nói: “Ánh sáng rực rỡ, vừa nãy tôi đứng đó cũng phải nhắm mắt lại.”
“Thì chứng tỏ được điều gì?”
Cậu đứng dậy, đôi mắt đen láy nhìn mọi người, “Điều này chứng tỏ Chu Dương không phải tự sát.”
Ánh nắng chói chang khiến người đứng trước cửa sổ phải nhắm mắt lại, độ cao năm lầu thế này không có thứ gì có thể che chắn, nhìn thẳng về hướng đông, ánh mặt trời cũng vô cùng mãnh liệt. Trong khoảnh khắc cửa sổ mở ra, nghiêng người xuống, ai cũng sẽ nhắm mắt lại theo bản năng. Mà mắt Chu Dương lại mở to ra, thậm chí khi rơi xuống còn vì bị ép quá mạnh mà văng tròng mắt ra ngoài.
Điều này chứng tỏ hắn rơi xuống một cách bất ngờ, không kịp nhắm mắt lại.
Ninh Tiêu nói ra câu này, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Lục Phi nuốt nước bọt, khàn giọng: “Nhưng mà trợ lý của Chu Dương nói trước khi chúng ta vào phòng thì không còn ai đến nữa mà? Từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình Chu Dương ở trong phòng, nếu không phải là tự sát thì là gì?”
Triệu Vân hỏi: “Có khi nào là tai nạn thật không?”
Tai nạn? Ninh Tiêu phủ định khả năng này theo bản năng. Sao có thể trùng hợp như thế được? Cố tình là khi cậu và Trương Vĩ Vĩ ra ngoài thì có người gặp tai nạn ngã lầu, còn rơi xuống ngay trước mặt bọn họ. Trong lòng cậu đã khẳng định chuyện này không phải là tai nạn, mà là nước cờ tiếp theo của Hách Dã. Nhưng mà tiếc là không có chứng cứ, Ninh Tiêu chỉ có thể nghẹn lời giải thích này vào lòng. Sau khi chứng minh không phải là tự sát, thì làm thế nào để chứng minh đây không phải tai nạn mà là một vụ án giết người trong phòng kín đây?
Đúng vậy, giết người trong phòng kín.
Lúc ấy văn phòng của Chu Dương bị khóa từ bên trong, thứ duy nhất mở ra lại là cánh cửa sổ với độ cao năm tầng lầu. Không có người thứ hai nào bước vào, cũng không có dấu vết của một người thứ hai xuất hiện. Nếu muốn chứng minh đây không phải là tai nạn thì chỉ còn một tình huống duy nhất — giết người trong phòng kín.
Đối với bất kỳ một vị thám tử nào mà nói, án phòng kín là vụ án thử thách và k*ch th*ch nhất. Cho dù chỉ là một tác giả trinh thám bình thường thì Ninh Tiêu cũng phải thừa nhận cậu rất để tâm đến vụ án này.
Nhưng nếu quá để tâm đến một chuyện gì đấy thường sẽ bỏ lỡ mất một chuyện khác. Ninh Tiêu quá tập trung vào vụ án này rất có thể sẽ không để ý đến hành động khác của Hách Dã.
Điều này e rằng cũng đã nằm trong kế hoạch của Hách Dã. Cho dù biết rõ chỉ là mồi nhử, nhưng Ninh Tiêu vẫn không thể kiềm chế được. Giống như dùng một cây cỏ đuôi mèo để chơi với mèo ấy, dù con mèo nọ có biết đó rõ ràng là trò đùa của con người thì cũng không thể kiềm được móng vuốt đang vươn ra bắt nó. Thật sự rất khó khống chế được cảm giác nhộn nhạo trong lòng này.
Sau vụ án này, Hách Dã chắc chắn sẽ có hành động gì đó khác. Mà cách duy nhất trước mắt là phá nhanh vụ án này, trông chừng mọi hành động của Hách Dã.
Đừng vội, bình tĩnh, chớ nóng vội.
Ninh Tiêu hít sâu một hơi tự nhắc nhở chính mình để ý đến mỗi một chi tiết, thường sẽ có một chi tiết trông có vẻ bình thường nhưng lại ẩn giấu manh mối để tìm ra chân tướng. Nơi này có thứ gì đang ẩn giấu, có thứ gì?
Cậu mở to mắt đảo qua mỗi một ngóc ngách trong căn phòng. Bàn làm việc, vật trang trí, chậu cây cảnh, giá sách, bàn làm việc, chậu cây cảnh, giá sách, …
Ninh Tiêu bỗng khựng lại, ánh mắt quét đến một góc, cậu nhìn chằm chằm vào nó. Ninh Tiêu thấy giá sách cách chỗ Chu Dương ngã xuống chưa đến một bước chân, nhìn một lúc lâu.
Cậu cứ cảm thấy giá sách này có gì đó sai sai, trên giá chỉ có mấy quyển sách, những thứ khác trong văn phòng của Chu Dương đều sẽ có vài vật trang trí đơn giản. Nhưng cái giá sách này trống trơn khiến người ta cảm thấy rất trống vắng.
“Lục Phi!”
Ninh Tiêu bỗng quát to, “Dời một cái ghế đến đây cho tôi!”
“Rõ, rõ!” Lục Phi bị cơn kích động của cậu dọa cho sợ hãi nhưng vẫn kéo một cái ghế đến bên cạnh Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu đứng lên ghế, vừa hay có thể nhìn thấy phần đỉnh của giá sách cao hai mét này, bởi vì đã lâu rồi không có ai quét dọn nên nó phủ đầy bụi bặm. Nhưng ngay phía bên cạnh rìa có một mảng bụi bất thường rất rõ ràng, chính giữa là một vòng tròn nhàn nhạt. Đó chắc chắn là dấu vết của một thứ đã từng được đặt lên đây, sau đó lại bị dời đi. Ninh Tiêu sáng mắt nhìn xuống mấy cái ngăn khác trên giá. Cậu nhẹ tay dời mấy quyển sách ở ngăn trên cùng ra, quả nhiên là phát hiện một dấu vết y hệt nhưng rõ ràng hơn.
Tìm được rồi!
Ninh Tiêu hơi hưng phấn, xoay người lại định chia sẻ phát hiện mới của mình. Nhưng trong khoảnh khắc quay đầu lại, cậu bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào đến nỗi không mở được mắt. Chờ đến khi cậu thích nghi với nó, vừa mở mắt ra đã thấy tòa giáo đường ở ngay đối diện.
Thánh giá trên nóc giáo đường dưới ánh sáng của mặt trời ban trưa tỏa ra vầng sáng rực rỡ, nhưng một phần của nó như bị thứ gì đó che chắn, để lại một cái bóng màu đen.
Lục Phi và Triệu Vân đứng ở dưới nhìn Ninh Tiêu cứ sờ chỗ này mó chỗ kia, còn múa may quay cuồng trông rất phấn khích. Nếu không phải bọn họ đã quen biết từ lâu thì sẽ nghĩ cậu là bệnh nhân tâm thần mới trốn viện ra.
Trong lúc đó, Từ Thượng Vũ vẫn đang tập trung kiểm tra mỗi một góc trên phần lan can bị hư hỏng. Hắn đưa tay sờ phần gốc lan can bên dưới, sau đó lại nhìn đoạn bị gãy. Bỗng, dường như hắn đã phát hiện được một thứ.
Từ Thượng Vũ vội ngẩng đầu tìm Ninh Tiêu. Mà cùng lúc đó Ninh Tiêu cũng nhảy xuống khỏi ghế, nhìn về phía hắn.
“Tôi tìm được rồi!”
Hai người gần như đồng thanh nói, Ninh Tiêu ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười.
“Xem ra chúng ta đều phát hiện được dấu vết hung thủ để lại, cảnh sát Từ.”
“Sao, sao thế?” Lục Phi và Triệu Vân đều không hiểu, hỏi: “Tìm được gì? Hai người đang tìm cái gì?”
Ninh Tiêu quay lại nhìn bọn họ, nói:
“Thứ chúng tôi đang tìm là một con mèo đã cướp đi mạng người.”
…
“Này, Trương Vĩ Vĩ, nhóc chạy chậm thôi!” Nhìn cậu nhóc đang chạy như bay đằng trước, Vu Mạnh chạy theo phía sau thở hồng hộc, “Nhóc đừng có chạy nữa! Nhóc chưa đi bệnh viện kiểm tra đâu, đừng có vận động mạnh như thế!”
Vu Mạnh nào có ngờ đứa nhỏ này vừa tỉnh lại đã hoạt bát như thế, chân như bôi dầu ấy, chạy nhanh đến nỗi hắn đuổi kiểu gì cũng không kịp.
“Con không bệnh! Con không sao!” Trương Vĩ Vĩ vừa chạy vừa cắn răng nói.
Rõ ràng là chú Từ kêu cậu bảo vệ Ninh Tiêu, nhưng mà vừa có chuyện một cái, cậu chẳng những ngất mà còn để Ninh Tiêu bảo vệ ngược lại mình. Sau khi biết được quá trình, trong lòng Trương Vĩ Vĩ áy náy vô cùng.
Cũng tại con mèo đen đấy cả, nếu lúc đó cậu không mãi nhìn nó thì cũng sẽ không suýt bị thi thể rơi từ trên trời xuống đè trúng. Không phải chỉ là một cái thi thể thôi sao, Trương Vĩ Vĩ cắn răng nghĩ, ba mẹ mình cũng thành thi thể rồi, còn sợ gì một cái thi thể của người xa lạ chứ? Chắc chắn cậu không ngất vì thấy thi thể, mà là trúng tà vì thấy con mèo đen đó!
Cậu nhóc căm giận nghĩ, sau đó chạy đến giáo đường tính sổ với con mèo.
Nói cũng lạ, đã gặp rất nhiều lần nhưng cậu nhóc không thể nhớ rõ nỗi hình dạng của con mèo đó. Có lẽ do cách quá xa, cũng có lẽ là hoảng sợ khiến trí nhớ hỗn loạn, bây giờ cậu nhóc chỉ nhớ được một cái bóng đen mông lung, mà hoàn toàn không nhớ rõ hình dạng của con mèo đó. Cậu phải hỏi cho rõ chuyện này mới được!
Cậu nhóc nghĩ vậy, cho nên thừa dịp người trông chừng mình không để ý thì lén chạy đi, bỏ Vu Mạnh lại phía sau.
Ngay lúc Vu Mạnh còn đang bận băng qua đường thì Trương Vĩ Vĩ đã chạy được đến cửa giáo đường. Phía trước có một căn viện nhỏ, cánh cửa đóng chặt, dường như không có ai ở trong đó. Cậu nhóc th* d*c, gõ mạnh lên cửa.
Cộc cộc cộc cộc!
“Có ai không? Có ai không?” Gõ liên tục mấy tiếng cũng không có ai trả lời, ngay lúc cậu nhóc đang chuẩn bị tức giận bỏ cuộc thì một tiếng “két” vang lên, cánh cửa mở ra từ phía trong.
Một người xuất hiện trước mặt Trương Vĩ Vĩ, cậu nhóc hoảng sợ, nuốt nước bọt hỏi: “Chú, chú cho con hỏi ở đây có nuôi con mèo đen nào không?”
“Mèo đen?”
Người đàn ông mặc đồ cha xứ mỉm cười nhìn cậu nhóc, lặp lại lời cậu, rõ ràng trời đang đứng nắng nhưng trên người của hắn lại tỏa ra một luồng gió lạnh lẽo, khiến Trương Vĩ Vĩ phải run rẩy.
“Tiếc quá, không có.”
Người nọ cất lời, giọng nói như nước suối rơi trên tảng đá làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo tận tâm can.
“Tuy tôi rất muốn nuôi mèo, nhưng mà hình như chúng nó không thích tôi.”