Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 38



Lúc đó Từ Thượng Vũ đang đứng trước cửa sổ nói chuyện với Ninh Tiêu, tầm mắt cũng đảo đến đường cái phía dưới.
Cho nên không bao lâu sau hắn đã thấy Trương Vĩ Vĩ chạy băng qua đường. Hắn còn thấy Vu Mạnh đuổi theo phía sau Trương Vĩ Vĩ, lúc ấy không hiểu sao lại thấy không yên, cũng không để ý đến Ninh Tiêu đang nói gì.
Sau đó thấy người xuất hiện phía bên kia cánh cửa, hắn đứng thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người nọ. Gần như cùng lúc đó, người đứng trước cửa giáo đường cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tầm mắt hai bên chạm nhau, một bên đầy ý cười, một bên đầy sát khí.
Ninh Tiêu cũng để ý thấy thái độ Từ Thượng Vũ thay đổi, nhưng đứng ở góc của cậu, tầm mắt bị cản trở nên không thấy được người phía giáo đường, cậu đang định hỏi Từ Thượng Vũ, chưa kịp mở miệng đã thấy viên cảnh sát trước mặt mình đột ngột trừng to mắt, đôi tay nắm lan can trước cửa sổ gồng lên khiến thanh sắt muốn biến dạng.
Ngay lúc đó, Từ Thượng Vũ thấy người nọ nở một nụ cười trào phúng, cúi đầu dùng một tay ôm đứa nhỏ trước mặt vào lòng, sau đó xoay lưng đi vào trong.
“Hách Dã!”
Từ Thượng Vũ tức giận gầm lên, khi mọi người kịp phản ứng lại thì hắn đã đỡ lan can nhảy xuống!
Lầu năm đấy, hiện trường mới có người ngã mất mạng đấy!
Trái tim của Lục Phi và Triệu Vân đều muốn nhảy lên cổ họng, không kịp hô tiếng nào đã vội vàng chạy tới trước cửa sổ. Ngay cả Ninh Tiêu cũng hoảng sợ, đợi cậu tỉnh táo lại định nghiêng người ra xem Từ Thượng Vũ sống chết ra sao thì hai viên cảnh sát nọ đã chặn trước mặt cậu rồi. Cậu chỉ có thể leo lên ghế đứng nhìn xuống dưới.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi chỉ có thể giật mình. Từ Thượng Vũ vốn tưởng sẽ nát bẹp như thi thể vừa nãy, bây giờ đang đong đưa trên tường tòa nhà như Spider Man. Chỉ thấy hắn bám vào gờ tường giữa lầu năm và lầu bốn, sau đó bật người đáp lên mái che trước cửa tòa nhà, nhào lộn nhảy nhót, đáp xuống mặt đất cạnh Quý Ngữ Thu mà không hề có một vết trầy xước nào.
Quý Ngữ Thu bị người bay từ trên trời xuống làm cho ngơ ngẩn chưa kịp phản ứng lại, mà Từ Thượng Vũ cũng không hề th* d*c một hơi nào, chạy thẳng về phía giáo đường ở đối diện.
Ninh Tiêu biết đã có chuyện gì đó xảy ra, sau đó nhìn lại mới phát hiện Trương Vĩ Vĩ không thấy đâu, nhớ đến tiếng gầm lúc nãy của Từ Thượng Vũ, xâu chuỗi hết lại cũng đã đủ hiểu. Cậu rướn người ra ngoài cửa sổ hét xuống:
“Từ Thượng Vũ! Phía sau giáo đường có một con ngõ nhỏ, có xe ngừng sẵn ở đó!”
Cũng không biết Từ Thượng Vũ có nghe thấy không, nhưng thấy hắn đổi hướng chạy về phía con ngõ, hẳn là có nghe. Ninh Tiêu cũng nhảy xuống ghế chạy ra cửa, trước khi đi còn không quên dặn: “Đừng cho ai vào phòng này! Còn nữa, đừng cho bất kỳ ai ra khỏi đây, dù có là một con chuột cũng không được!”
Không kịp giải thích, cậu cũng vội vàng chạy xuống lầu.
Ninh Tiêu không có năng lực bay xuống như Từ Thượng Vũ, chỉ có thể chờ thang máy đi xuống, đợi khi cậu xuống đến nơi đã không thấy bóng Từ Thượng Vũ nữa.
“Điều mười người đi bao vây tòa giáo đường đó!” Ninh Tiêu hô, sợ lời nói của mình không đủ trọng lượng, nói thêm: “Đội trưởng Từ đang đuổi bắt tội phạm truy nã cấp độ một, toàn đội phối hợp!”
“Những người còn lại đừng đi đâu hết, ở lại đây phong tỏa hiện trường không cho bất cứ ai ra khỏi tòa nhà này, hung thủ đang ở bên trong!”
Câu cuối của Ninh Tiêu làm đội cảnh sát đang định xông lên vội ngừng lại, để vài người quay về canh gác.
Lúc Ninh Tiêu băng qua đường, thấy Vu Mạnh còn sững sờ đứng trước cửa giáo đường, tức giận nói: “Còn sững sờ ở đó làm gì nữa? Đuổi theo đi!”
“Tôi, tôi!” Vu Mạnh lắp bắp, ngắt quãng nói: “Người lúc nãy, lúc nãy … có súng!”
Cái gì?
Ninh Tiêu vừa mới tiêu hóa được thông tin này, còn chưa hết kinh ngạc đã nghe được tiếng súng ở cách đó không xa. Trong nước có rất ít người từng nghe tiếng súng nổ, bọn họ chỉ tưởng là tiếng pháo. Nhưng Ninh Tiêu thính tai nghe được tiếng này giống hệt như tiếng súng cậu nghe được ở câu lạc bộ lần trước. Chỉ ngạc nhiên vài giây, Ninh Tiêu lại tiếp tục đuổi theo.
“Có súng, nguy hiểm lắm! Cậu còn không mặc áo chống đạn nữa!” Vu Mạnh còn hô to ở phía sau.
Áo chống đạn cái gì, không thấy Từ Thượng Vũ đi tay không luôn hả, giờ phút nào rồi mà còn quan tâm nhiều thứ như thế! Huống chi —
Ninh Tiêu quẹo vào con ngõ nhỏ, quả nhiên cậu vừa đến là tiếng súng cũng ngừng.
Đúng như Từ Thượng Vũ nói, nếu Hách Dã muốn đấu trí với cậu thì sẽ không dùng vũ khí trước mặt cậu! Ninh Tiêu cười lạnh tiếp tục đuổi theo. Không lợi dụng điểm yếu của kẻ địch là ngu! Cậu chạy thẳng trong con ngõ nhỏ, không hề sợ bị súng bắn tỉa nhắm vào đầu, trong lòng cậu bây giờ chỉ lo cho Từ Thượng Vũ. Đừng có bị xử lý luôn đấy.
Vòng qua lối rẽ cuối cùng, Ninh Tiêu vừa đến đã thấy Từ Thượng Vũ, hắn đang nhìn theo một chiếc xe kéo rèm che đã chạy đi xa, lấy điện thoại ra gọi.
“Chú ý chiếc xe có biển số X99889.”
“Điều động camera giám sát ở các tuyến đường, đừng để bọn chúng chạy mất.”
Lúc Ninh Tiêu đến thì xe đã chạy đi xa nhưng cậu vẫn có thể thấy được loáng thoáng trên ghế sau có một người ngồi, dường như người nọ còn quay đầu nhìn cậu, sau đó xe mới khuất bóng.
“Từ Thượng Vũ.” Ninh Tiêu không nhìn theo xe mà chạy tới chỗ Từ Thượng Vũ. Mới chưa được vài bước, cậu đã nghe mùi thuốc súng nồng nặc còn sót lại. “Anh có bị thương không?”
“Không.”
Dường như Từ Thượng Vũ còn đang chìm trong cảm xúc nào đó, giọng điệu khi trả lời Ninh Tiêu cũng có vẻ lạnh lùng lạ thường. Chưa tới một giây sau, hắn nhận ra cảm xúc của mình không ổn, bình thường trở lại.
“Tôi không sao.” Hắn cười miễn cưỡng, nói: “Cầm súng lục mà muốn bắn trúng tôi cũng không dễ đến thế.”
Lúc này Ninh Tiêu mới thấy, Từ Thượng Vũ tuy trông chật vật, tay áo cũng có dấu bị đạn sượt qua nhưng cũng không bị thương gì. Nhớ đến tiếng súng dồn dập lúc nãy, Ninh Tiêu bỗng thấy kính nể người này.
“Anh từ đội đột kích Báo Tuyết ra hả?”
Từ Thượng Vũ bật cười với vẻ mặt kính nể hiếm thấy của Ninh Tiêu: “Sao mà được? Chỗ đó sao chịu nhận loại người như tôi?” Nhưng mà nụ cười chỉ chợt thoáng qua, hắn trầm giọng nói với Ninh Tiêu: “Bọn chúng bắt Vĩ Vĩ đi rồi.”
“Ừ.” Ninh Tiêu gật đầu, bình tĩnh. “Yên tâm, hắn sẽ không làm gì cậu nhóc đâu.” Cậu quay lại nhìn về phía tòa nhà bên kia, “Hách Dã làm chuyện này hẳn là vì muốn trì hoãn tiến độ phá án.”
Điều này chứng tỏ vụ án này có tác dụng khác đối với Hách Dã, có lẽ không chỉ đơn giản là để khiêu khích Ninh Tiêu.
“Nếu đã như thế thì không thể để hắn thành công được.” Từ Thượng Vũ nói: “Hắn càng muốn kéo dài thời gian thì chúng ta càng phải giải quyết nhanh hơn. Vừa nãy ở trên kia cậu nói cậu phát hiện được thứ gì?”
Ninh Tiêu: “Trên giá sách từng đặt một thứ gì đó, cụ thể là gì thì chưa biết. Nhưng mà chắc hẳn nó là manh mối rất quan trọng để phá án, anh thì sao?”
Từ Thượng Vũ nói: “Tôi phát hiện một cái đinh, trên lan can bị hư thiếu mất một cái đinh để cố định, chỉ còn ba cái thôi.”
Nghe thế, Ninh Tiêu cười.
“Nếu vậy thì tìm ra được cách giết người rồi.” Cậu đối diện với Từ Thượng Vũ, đều thấy được quyết tâm do tình thế ép buộc từ trong mắt đối phương.
Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ đều đã đi đến giới hạn của sự kiên nhẫn đối với mấy trò khiêu khích một cách ngang nhiên, kiêu ngạo của Hách Dã.
Mười phút sau, trong phòng họp ở tầng năm. Đội cảnh sát tập hợp gần như tất cả nhân viên trong công ty nạn nhân lại, mấy chục người chen chúc trong một căn phòng bàn tán, cãi cọ. Nhưng mà Từ Thượng Vũ vừa đến, tất cả mọi người đều yên lặng, có rất nhiều người đã nghe tin viên cảnh sát này vừa nhảy thẳng xuống từ tầng năm, chiến đấu một mình với kẻ bắt cóc có súng trong ngõ. Bọn họ đều cảm thấy hơi sợ hãi với vị đội trưởng trông có vẻ quá trẻ tuổi này.
Mà Từ Thượng Vũ cũng rất vừa lòng với thái độ của bọn họ, nói thẳng:
“Tôi nghĩ mọi người cũng đã hiểu lý do vì sao chúng tôi gọi mọi người đến đây. Cảnh sát chúng tôi cần mọi người hợp tác điều tra về cái chết của quản lý phòng nhân sự Chu Dương.”
“Anh cảnh sát.” Có người giơ tay hỏi: “Không phải Chu Dương bị tai nạn à? Tìm chúng tôi làm gì?”
Từ Thượng Vũ thản nhiên nói: “Ai nói là tai nạn?”
“Thế chẳng lẽ là tự sát?”
Từ Thượng Vũ nhìn người nọ, cong môi: “Tôi cũng đâu có nói là tự sát?”
Trong một chớp mắt, cả căn phòng đều chìm vào im lặng. Tất cả mọi người ngừng thở, chuẩn bị tâm lý cho câu trả lời mình sắp nghe được.
“Vậy nên bây giờ tôi chính thức thông báo, lý do chúng tôi cần các vị hỗ trợ hợp tác điều tra về vụ án Chu Dương ngã lầu — đây là một vụ án mưu sát, mà hung thủ đang ở ngay trong số các vị!”
Mọi âm thanh dường như đều biến mất hết, căn phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở. Vài phút sau mới có người lên tiếng: “Cảnh sát, anh nói là mưu sát, mà trong số chúng tôi có người là hung thủ? Dù sao cũng phải có chứng cứ đúng không?”
Từ Thượng Vũ nhìn người vừa nói, quần áo ngăn nắp, tuấn tú lịch sự, trông có vẻ là quản lý của phòng ban nào đó.
Người nọ kháng nghị, nói: “Giết người không phải là một chuyện nhỏ. Anh chụp cái mũ nghi phạm lên đầu chúng tôi một cách dễ dàng như thế không những ảnh hưởng đến danh dự của chúng tôi, mà còn ảnh hưởng đến tương lai của công ty. Vì thế tôi hy vọng cảnh sát có thể đưa ra đầy đủ bằng chứng thì chúng tôi mới tin được.”
“Tên.”
“Cái, cái gì?”
“Vị tiên sinh vừa mới nói, xin hỏi tên của anh là gì để tôi có thể giải thích rõ ràng hơn.”
“Tô Khang.”
“Được, anh Tô Khang, nếu anh muốn xem chứng cứ thì …” Từ Thượng Vũ vỗ tay hai cái, có cảnh sát mở máy chiếu trong phòng họp lên.
Trên màn hình chiếu là một hình minh họa trông như đề toán hình học.
Tô Khang nghẹn lời: “Cái này là sao?”
Một đoạn thẳng dài, một đoạn thẳng ngắn hơn, cả hai đều vuông góc với một đường thẳng khác, giữa hai đầu đoạn thẳng còn được nối lại bằng một đường gạch nối. Bên cạnh có đánh dấu: khoảng cách 15 mét, khoảng cách dọc 10 mét, góc chiếu 60 độ.
Kết quả: Vật thể khoảng 50 đến 60 centimet.
Mọi người nhìn đống số liệu nọ, nhìn nhau, không ai hiểu cảnh sát đang chơi trò gì.
Lúc này, Từ Thượng Vũ nhìn Tô Khang, cười.
“Đây là chứng cứ mà anh muốn xem, anh Tô Khang.”
Tô Khang ngạc nhiên: “Đó, đó là cái gì?”
Đó là cái gì? Vẫn chưa hiểu sao?
Từ Thượng Vũ nói: “Đương nhiên là hung khí đã g**t ch*t Chu Dương.”