Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 36



Khi xe cảnh sát ào ào chạy đến thì Ninh Tiêu và Trương Vĩ Vĩ đã được người đi đường đỡ ngồi tránh sang một bên.

Trương Vĩ Vĩ ngoài bị hoảng sợ ra thì không sao cả, mà Ninh Tiêu lại bị thương chân trái vì bị người rơi xuống đó va phải, không gãy xương đã may rồi. Trong lúc ngồi chờ cảnh sát đến, Ninh Tiêu nghe tiếng bàn tán của người xung quanh cũng biết được thân phận của người chết.

Chu Dương, quản lý bộ phận nhân sự của công ty nào đó trên tầng năm của tòa nhà này, 28 tuổi, tuần trước mới vừa đính hôn, vợ đẹp, sự nghiệp thành công, đang là lúc thành công nhất trong đời, nhưng mà lúc này hắn lại rơi từ trên trời xuống kết thúc sinh mạng.

Đến cùng xe cảnh sát còn có một người quen, người nọ thấy Ninh Tiêu ngồi một bên dính đầy vết máu, dở khóc dở cười.

“Sao mà lúc nào có án mạng cũng thấy cậu thế, Ninh Tiêu? Cậu quen biết gì với thần chết à?” Quý Ngữ Thu đi theo xe cảnh sát đến thấy Ninh Tiêu thì trêu chọc.

Không biết có quen biết gì với thần chết không, nhưng mà bị một tên ôn thần bám lấy thì có. Ninh Tiêu gật đầu chào pháp y Quý: “Có thể kiểm tra cậu nhóc này giúp tôi được không? Vừa nãy bị hù sợ, kiểm tra xem có để lại chấn thương tâm lý không.”

Quý Ngữ Thu gật đầu, “Tôi kêu cấp dưới kiểm tra cho hai người, lát nữa nói tiếp.”

Nói xong thì đi thẳng đến chỗ thi thể, cẩn thận kiểm tra. Người vây xem xung quanh đã bị dây cảnh giới ngăn lại ở ngoài, mà thi thể bị mấy viên cảnh sát vây xung quanh để cản trở tầm mắt của người ngoài. Ninh Tiêu vì thân phận đặc biệt nên không bị đuổi đi, có thể ôm Trương Vĩ Vĩ ngồi một bên chờ.

“Xin chào, tổ trưởng kêu tôi đến kiểm tra vết thương cho anh.”

Ninh Tiêu đang nhìn Quý Ngữ Thu kiểm tra thi thể thì một thanh niên trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đi tới chỗ cậu. Ninh Tiêu đã gặp người này một lần rồi, vụ án ở câu lạc bộ lần trước cũng là thực tập sinh này đi theo Quý Ngữ Thu. Tên là gì ấy nhỉ? Quý Ngữ Thu gọi cậu ta là đầu heo, họ Chu à?

Trong lúc suy nghĩ, thanh niên nọ đã nâng chân Ninh Tiêu lên, cảm giác đau đớn đột ngột ập tới làm Ninh Tiêu hô lên một tiếng. Thực tập sinh nọ áy náy nói: “Xin lỗi, xin lỗi! Bởi vì bình thường chỉ kiểm tra thi thể nên quên mất. Tôi nhẹ tay hơn chút, anh không sao chứ?”

Ninh Tiêu cắn răng nhịn, vừa nãy đau thật nhưng mà đau rồi lại thoải mái hơn trước nhiều.

“Chỉ bị va chạm nên trật một chút thôi, tôi chỉnh lại cho anh thông mạch máu, không bị thương đến xương, may đấy.” Thanh niên giải thích như thế.

“Đừng khách sáo.” Ninh Tiêu nhìn cậu ta, “Tôi chỉ lớn hơn cậu vài tuổi.”

“Hả? Nhưng mà anh là cố vấn đặc biệt trong cục.”

“Một thân phận bình thường mà thôi, cậu gọi tôi là Ninh Tiêu là được rồi.”

“Ninh Tiêu.” Thanh niên gọi tên của cậu, cười e lệ, còn dễ ngượng ngùng hơn con gái nữa. “Tôi, tôi tên là Vu Mạnh, ba tôi họ Vu, mẹ tôi họ Mạnh nên mới đặt tên này cho tôi. Rất vui được gặp anh, tôi sùng bái anh đã lâu rồi, anh không biết đâu, mấy vụ án trước của anh …”

“Vu Mạnh.” Ninh Tiêu vội vàng ngắt lời cậu ta, nếu không thì không biết thanh niên này muốn nói đến bao giờ nữa. “Cậu kiểm tra cho cậu nhóc này giúp tôi, không biết nó có vấn đề gì không.”

Lúc này Vu Mạnh mới ngừng miệng để kiểm tra cẩn thận cho Trương Vĩ Vĩ. Cậu ta kéo mí mắt của cậu nhóc lên, sau đó lại xem lưỡi, cuối cùng là thử nghe mạch.

“Tâm trạng hỗn loạn, nhịp tim tăng nhanh, bị hoảng sợ thôi, cụ thể hơn thì phải đưa đến bệnh viện khám kỹ, không bị thương gì cả. Xin lỗi, tôi cũng không phải bác sĩ chuyên ngành, kêu tôi nghiệm thi thì còn được, chứ tôi không giỏi khám bệnh lắm.” Vu Mạnh nhìn Ninh Tiêu bằng vẻ mặt xin lỗi.

Ninh Tiêu lắc đầu ý bảo không cần phải để ý. Đúng lúc này, Quý Ngữ Thu đã xong bước kiểm tra sơ bộ đang đi đến.

“Người này đập đầu xuống đất, xương sọ nứt vỡ, xương cổ gãy nghiêm trọng, gần như là chết ngay tại chỗ khi vừa rơi xuống.” Quý Ngữ Thu lau mấy thứ màu trắng nhìn như não người trên tay, nói: “Nhưng mà cũng may là quá trình tử vong rất nhanh, thần kinh gần như không kịp truyền cảm giác đau, không đến nỗi là chết một cách đau đớn.”

“Rơi từ trên cao xuống nên mới chết à?”

“Nguyên nhân tử vong là thế, nhưng mà cụ thể là tai nạn hay mưu sát.” Quý Ngữ Thu ngẩng đầu nhìn lên lầu, “Thì còn phải chờ người chuyên nghiệp tới để phân tích. À, suýt nữa quên mất, trước mặt tôi còn một vị thám tử đại tài nữa mà. Sao rồi, có nặng không?”

Ninh Tiêu lắc đầu, “Tôi không sao, nhưng cậu nhóc này …” Cậu nhìn xuống Trương Vĩ Vĩ trong lòng mình, cậu nhóc hoảng sợ ngơ ngẩn một lúc rồi ngất đi, ngoài hít thở ra thì không còn phản ứng gì khác nữa.

Quý Ngữ Thu nhìn Trương Vĩ Vĩ, đau lòng, “Cha mẹ mới vừa có chuyện, bây giờ còn gặp chuyện thế này nữa. Chắc chắn phải đưa cậu nhóc đi trị liệu tâm lý, nếu không thì để lại ảnh hưởng lớn lắm.”

Ninh Tiêu mới vừa chuẩn bị nói thì một chiếc xe cảnh sát chạy như bay đến, dừng cái “két” trước mặt bọn họ. Tay lái đánh một vòng điêu luyện gần như cọ sát qua người Vu Mạnh. Vu Mạnh còn chưa kịp sợ hãi thì cửa xe đã bật mở, một người nhảy ào ra khỏi xe chạy đến chỗ Ninh Tiêu.

“Cậu bị thương? Có nặng không? Vĩ Vĩ sao rồi, chỉ ngất thôi à?”

Từ Thượng Vũ hỏi liên tục, Ninh Tiêu chưa kịp trả lời câu nào đã bị hắn s* s**ng từ trên xuống dưới. Sờ thấy Ninh Tiêu không bị gãy xương mới thở phào nhìn xuống chân trái của cậu.

Vu Mạnh vội nói: “Không gãy xương! Chỉ có bầm tím với trầy da thôi, nạn nhân không va hẳn vào Ninh Tiêu, chắc là phần thân thể sau khi rơi xuống đất b*n r* đập trúng anh ấy.”

Lúc này Từ Thượng Vũ mới yên tâm đón lấy Trương Vĩ Vĩ từ trong lòng Ninh Tiêu.

“Sao anh không hỏi cậu nhóc có bị thương gì không?” Ninh Tiêu nói.

“Có cậu mà nó bị thương được à?” Từ Thượng Vũ cười nói: “Tôi tin cậu sẽ bảo vệ được nó.”

Hai người đối diện, đều nhìn thấy gì đó trong mắt đối phương.

“Ái chà, chua, chua quá.” Quý Ngữ Thu vừa che má vừa nói: “Không biết có phải vì sáng lỡ ăn nhiều ô mai không mà giờ thấy ê răng quá, nổi cả da gà. Cảm giác này gọi là gì quên rồi Vu Mạnh?”

“Ờ … buồn nôn?”

“Ha ha, không buồn nôn hả? Người ta đang bận anh anh em em, chúng ta đừng đứng đây làm bóng đèn nữa.”

Từ Thượng Vũ nghe hắn cố ý to tiếng để trêu chọc, bất đắc dĩ.

“Lão Quý, hâm mộ thì nói thẳng đi, đừng có nói nhảm nữa.”

“Hâm mộ? Hờ, cậu lo ân ái đi. Thấy người nằm đằng kia không?” Quý Ngữ Thu chỉ thi thể, nói: “Tuần trước mới vừa tuyên bố đính hôn mà sáng nay đã đi rồi. Cái gì đó Từ, cậu đừng đi theo bước chân của hắn đấy.”

Từ Thượng Vũ ôm Trương Vĩ Vĩ, nhíu mày.

“Xác nhận thân phận rồi à? Điều tra người trong công ty chưa?”

“Cái đó thì cậu hỏi Tiểu Triệu, Tiểu Lục đi, bọn họ ở trên kia.”

“Tôi cũng đi.” Ninh Tiêu khập khiễng đứng dậy đi theo.

Từ Thượng Vũ khó xử, “Chúng ta đi hết thì cậu nhóc này phải làm sao?”

Trong lúc hai người đang bận nghĩ xem ai nên ở lại trông chừng đứa trẻ, pháp y thực tập Vu Mạnh chủ động xin ra trận. “À thì nếu hai người không chê, có thể giao cậu bé cho tôi. Nhà tôi cũng có đứa cháu gái trạc tuổi này, bình thường tôi cũng hay chăm sóc nó. Nếu hai người yên tâm thì …”

Cậu ta còn chưa kịp nói hết mà Từ Thượng Vũ đã đưa cậu nhóc trong lòng cho cậu ta.

“Tôi giao con trai tôi cho cậu đấy!” Hắn nói bằng giọng rất nghiêm túc, thấy Vu Mạnh gật đầu rồi mới quay về chỗ đội cảnh sát đang chờ.

Ninh Tiêu cũng nói thêm: “Nếu cậu nhóc tỉnh mà có hỏi thì cậu gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong thì vội vàng để lại số điện thoại, sau đó đuổi theo Từ Thượng Vũ vào tòa nhà.

Quý Ngữ Thu đứng bên cạnh thấy cảnh này, buồn cười: “Hai cái người này, giống một cặp ba mẹ thật rồi đấy.”

“Lão, lão Đại, anh có thể trông chừng nó với em không?” Vu Mạnh quay sang hắn xin giúp đỡ.

Quý Ngữ Thu không hề thương xót cấp dưới, “Nhìn gì? Cậu nhận thì cậu tự đi mà làm đi. Hồi nữa mà đứa nhỏ này có chuyện gì thì coi chừng Từ Thượng Vũ xử lý cậu.”

Vu Mạnh chỉ có thể thầm rơi nước mắt trong lòng dưới ánh mắt vô tình của cấp trên.

Bên này, Ninh Tiêu tránh cái đỡ của Từ Thượng Vũ, tự bước vào thang máy lên lầu năm.

Lên đến nơi mới thấy cả công ty sau khi gặp chuyện đều lộn xộn. Nhân viên nữ tụm lại cùng nhau, vừa kích động vừa sợ hãi bàn tán chuyện vừa nãy. Mà nhân viên nam đều lấy thuốc ra hút, biểu cảm nghiêm túc nặng nề. Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ đến văn phòng của nạn nhân, trong đó đã có mấy viên cảnh sát đứng sẵn rồi.

“Đội trưởng!” Lục Phi thấy Từ Thượng Vũ thì vội vàng chào, mà bên kia Triệu Vân đang hỏi cung một người đàn ông trung niên.

“Anh là …” Từ Thượng Vũ nói với người đàn ông nọ.

“Chào cậu.” Người nọ bắt tay với hắn. “Tôi là giám đốc của công ty này, Nguyên Phi, người bị tai nạn dưới kia là cấp dưới của tôi.”

Từ Thượng Vũ híp mắt nhìn hắn. Người đàn ông này cũng mới hơn bốn mươi, dáng người cũng được, trông có vẻ là thường xuyên tập luyện thể thao, cũng có thể xem như đẹp trong số đàn ông ở tuổi này rồi.

“Anh Nguyên trông khá mệt mỏi, vừa từ nước ngoài về à?”

Nguyên Phi cười gượng. “Mấy hôm trước tôi đi công tác đến hôm nay mới về công ty, ai ngờ lại xảy ra chuyện lớn thế này.” Đôi mắt hắn đầy tơ máu, rõ ràng là dáng vẻ của người vừa bôn ba đường dài.

“Chu Dương là một nhân viên rất xuất sắc, không ngờ lại gặp tai nạn như thế.” Nguyên Phi buồn bã nhắm mắt, hốc mắt hơi đỏ lên. “Xin lỗi cậu cảnh sát, tôi không kiềm được cảm xúc.”

Từ Thượng Vũ chỉ có thể an ủi: “Anh Nguyên nén bi thương. Chu Dương ở dưới có biết cũng sẽ rất cảm động. Cảnh sát chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm ra chân tướng của vụ án cho anh và người nhà nạn nhân.”

“Cảm ơn.” Nguyên Phi trông có vẻ rất mỏi mệt, “Các vị cần gì có thể nói với trợ lý của tôi, cô ấy sẽ sắp xếp cho các vị. Bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

Sau khi tạm biệt Từ Thượng Vũ, Nguyên Phi nhấc bước chân nặng nề lảo đảo đi ra ngoài.

Lục Phi nhìn theo hắn đi.

“Ông chủ đau lòng vì cái chết của nhân viên như thế thì có lạ quá không?”

Phản ứng vừa rồi của Nguyên Phi không thể không khiến cảnh sát cảm thấy nghi ngờ.

“Không lạ.”

Mọi người quay lại, thấy Ninh Tiêu đang đứng trước bàn làm việc của nạn nhân để lật một tờ báo. Cậu cầm lên nói: “Một tháng trước khi lên sàn mà người quản lý nhân sự lại chết ngay dưới cửa, tin này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch và cổ phiếu của công ty, nếu giải quyết không tốt sẽ làm chậm tiến độ đưa công ty ra thị trường.”

Thị trường tài chính thay đổi bất ngờ, hôm nay có vài việc bất lợi rồi thụt lùi, ngày mai có thể trở thành bàn đạp để đối thủ cạnh tranh dẫm dưới chân. Một công ty lớn rất có thể sụp đổ chỉ vì một bất ngờ nho nhỏ.

Ninh Tiêu chỉ vào tờ báo kinh tế, nói: “Bất cứ một giám đốc công ty nào gặp phải tình huống bi thảm thế này cũng sẽ không kiềm được cảm xúc thôi.”

“Chẳng trách.” Lục Phi thương hại nói: “Ngay cả tôi cũng thấy tội, vậy vụ này là tai nạn thật à?”

Tai nạn?

Ninh Tiêu nhìn ra cửa sổ sát đất trong suốt bên ngoài, cách đó không xa là cây thánh giá màu trắng trên nóc giáo đường đang tỏa ra vầng sáng thánh khiết.

“Trong mắt của Chúa Trời, không có thứ gì gọi là tai nạn bất ngờ.”

Nếu có, cũng là mưu đồ của Satan mà thôi.