Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 35



Một tiếng hét vang lên đánh thức người đang ngủ.

Ninh Tiêu mở mắt ra, mồ hôi lạnh thấm ướt tấm đệm sau lưng. Cậu nằm trên giường, ánh mắt mơ màng nhìn lên trần nhà một lúc lâu, bên tai nghe tiếng đóng mở cửa ở phòng bên cạnh. Dường như có người ra phòng khách lấy thứ gì đó rồi quay lại.

Chờ đến khi tỉnh táo lại, Ninh Tiêu cuối cùng cũng nghe rõ được tiếng động ở phòng bên. Có tiếng khóc của trẻ con, còn có tiếng an ủi của Từ Thượng Vũ. Cậu đẩy cửa ra ngoài thấy đèn phòng khách đang sáng, mà cửa phòng Trương Vĩ Vĩ đang nửa khép nửa mở, loáng thoáng có thể thấy cậu nhóc đang trốn trong chăn khóc.

Ninh Tiêu nhẹ nhàng đi tới bên cửa, không vào quấy rầy một lớn một nhỏ bên trong.

Trương Vĩ Vĩ vùi đầu vào trong chăn, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở đứt quãng kèm thêm tiếng nấc nghẹn ngào, có thể thấy cậu nhóc khóc thảm thiết thế nào. Trương Vĩ Vĩ như thế khác hẳn với cậu nhóc đấu võ miệng với Từ Thượng Vũ lúc chiều. Mà Từ Thượng Vũ đang ngồi một bên nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu nhóc.

Không có những câu an ủi, trấn an như trong tưởng tượng, cách an ủi người khác của cảnh sát Từ mang chất rất riêng.

“Đừng khóc nữa, đàn ông con trai, chỉ biết khóc thì sau này ai thèm làm vợ của con nữa?”

“Huhu, con không cưới vợ đâu …”

“Không cưới vợ? Chẳng lẽ con muốn gả đi à?” Từ Thượng Vũ bật cười.

“Con không cưới vợ, con cũng không thích con trai.” Giọng Trương Vĩ Vĩ vẫn nghẹn ngào, “Con gái ở trường đều sợ con, con trai thì cười nhạo con. Bọn họ nói ba con là tội phạm giết người, con cũng là tội phạm giết người trời sinh, sau này cũng sẽ giết vợ mình. Con không cưới vợ đâu, con không muốn giết vợ.”

Từ Thượng Vũ nghe thế, im lặng.

“Trương Vĩ Vĩ, người ta nói con là cái gì thì con là cái đó à? Cuộc đời con phụ thuộc vào người khác hay là tự con quyết định nên đi đường nào?”

Hắn đưa tay xoa đầu cậu nhóc, “Đừng quan tâm người xung quanh nói gì, cuối cùng chỉ có con mới có thể quyết định mình sẽ trở thành người như thế nào. Giống chú này, trước đây ai cũng cho rằng chú không thể trở thành cảnh sát được, cuối cùng chú cũng được làm cảnh sát hình sự đấy thôi? Bây giờ nghĩ lại có đôi khi chú còn muốn chạy tới trước mặt đám nhóc lúc đó, cầm huy hiệu cảnh sát múa may quay cuồng.”

Từ Thượng Vũ tự giễu, nói: “Không phải con cứ nói chú ngốc nghếch à, ngốc như chú mà còn có thể làm cảnh sát, thằng nhóc thiên tài như con sao có thể có thành tựu thấp hơn chú được?”

Cho dù thoạt nhìn có thông minh thế nào thì chung quy vẫn là một đứa trẻ mới mười một, mười hai tuổi, Trương Vĩ Vĩ ngây thơ nghe Từ Thượng Vũ nói.

“Nhưng mà ba con …”

“Đúng thế, là người đã giết mẹ con.” Không hề kiêng dè đề tài này như những người khác, Từ Thượng Vũ đi thẳng vào vấn đề: “Nhưng mà chú nói với con rồi đấy, ba con ngu ngốc, ông ta yêu con nhưng lại chọn sai cách, bị người khác dụ dỗ cho nên mới tạo thành thảm kịch thế này. Nhưng mà dù cho ông ta có làm cái gì thì ông ta vẫn yêu con, mãi cho đến thời khắc cuối cùng vẫn thế. Con có hận ông ta không?”

Trương Vĩ Vĩ mơ màng lắc đầu.

“Con không biết, ông ấy yêu con, nhưng ông ấy cũng g**t ch*t mẹ con.”

Bất ngờ thay, Từ Thượng Vũ lại nói điều này với một đứa trẻ: “Vĩ Vĩ, người g**t ch*t mẹ con không chỉ có ba con mà còn có một người khác nữa, con biết là ai không?”

“Ai? Còn ai nữa?” Trương Vĩ Vĩ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đỏ bừng chứa đầy cảm xúc mãnh liệt nhìn chằm chằm Từ Thượng Vũ.

“Có một người, hắn làm rất nhiều chuyện xấu, cũng châm ngòi dụ dỗ mọi người làm các loại chuyện xấu. Hắn trốn phía sau bức màn điều khiển rất nhiều người, ép bọn họ làm chuyện mình vốn không muốn làm, còn lấy đó làm đắc ý. Ba con cũng bị hắn dụ dỗ mới quyết tâm ra tay giết mẹ con.” Từ Thượng Vũ dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra điều này, mà cũng chỉ có chính hắn mới biết được trong khi nói những lời này, hắn đã cố gắng kiềm chế như thế nào mới không tỏa đầy sát khí ra ngoài.

“Các chú chưa bắt được hắn à?” Trương Vĩ Vĩ vội vàng hỏi.

“… Chưa.”

“Tại sao chưa đi bắt hắn?”

“Bởi vì hắn rất thông minh, cực kỳ thông minh, mà chú Từ của con không thông minh được như thế.” Từ Thượng Vũ nói xong, hơi chua xót, “Cho nên chỉ có thể đứng nhìn hắn phạm tội rồi lại bó tay chẳng còn cách nào khác.”

Trương Vĩ Vĩ nghe vậy, tức giận quên cả khóc.

“Chú ngốc như thế sao mà làm được cảnh sát hay thế?”

Từ Thượng Vũ cũng cười, “Đoán xem? Nếu không thì chờ con lớn lên rồi thay chỗ chú này.”

“Chắc chắn con có thể trở thành cảnh sát xuất sắc gấp trăm lần chú! Mười tám tuổi là lên được cục trưởng!”

“Rửa mắt chờ mong.”

“Nhưng mà …” Trương Vĩ Vĩ nói xong, hai tay nắm chặt lại, “Nhưng mà ba con làm ra chuyện như thế, con có thể trở thành cảnh sát không?”

Từ Thượng Vũ nhìn cậu nhóc, “Chỉ cần con muốn là được.”

“Chú không gạt con chứ? Cho dù con mới lớp sáu, nhưng con cũng biết nếu muốn làm quan thì phải qua được thẩm tra tư cách gì đó, con có được không?”

“Ái chà, nhóc thông minh cũng có cái không biết này.” Từ Thượng Vũ lặng lẽ kề bên tai cậu nhóc, thì thầm một câu gì đó. Trương Vĩ Vĩ nghe xong, ánh mắt sáng rực lên.

“Thật, thật hả?” Cậu nhóc nhìn Từ Thượng Vũ, trong mắt toàn là hy vọng, “Chú nói thật à?”

Từ Thượng Vũ cười.

“Lừa trẻ con không có lợi gì cả, chú không cần phải lừa một đứa nhóc như con, hàng thật giá thật đấy.” Hắn đẩy Trương Vĩ Vĩ ngược vào ổ chăn. “Ngủ đi cảnh sát tương lai, còn mơ thấy ác mộng rồi khóc nhè nữa là không ai muốn nhận con vào làm cảnh sát đâu.”

Từ Thượng Vũ cuối cùng cũng trấn an được cậu nhóc vừa mơ thấy ác mộng, vừa đi ra khỏi phòng đã thấy Ninh Tiêu ngồi ở phòng khách. Thấy hắn đi ra, Ninh Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn.

“Vậy mà tôi không phát hiện anh làm cha rất giỏi đấy.”

Từ Thượng Vũ nhếch miệng cười, “Tôi còn làm chồng rất giỏi nữa, cậu cần tìm hiểu không?”

“Cám ơn, loại tài năng đấy cứ để người khác hưởng đi.” Ninh Tiêu bình tĩnh trừng mắt với hắn, nói: “Anh nói với Trương Vĩ Vĩ như thế, vậy …”

“Nói gì?” Từ Thượng Vũ nói rồi mở tủ lạnh lấy một lon bia, “Uống không?”

Ninh Tiêu lắc đầu, vẫn nhìn hắn, “Anh nói cậu nhóc có thể trở thành cảnh sát. Cho dù chỉ là một đứa nhỏ nhưng lừa nó như thế có quá không?”

“Lừa?” Từ Thượng Vũ hỏi lại, nhiệt độ trong giọng nói đột ngột giảm rất nhiều, “Cậu nghĩ tôi vì an ủi nó nên mới nói dối như thế à?”

“Chẳng lẽ không phải? Ở đất nước này, thân là một đứa con của tội phạm giết người. Mặc dù sẽ không ai được quyền đối xử khác biệt với bọn họ, nhưng vết sẹo đeo trên lưng cũng không thể bị xóa mờ được. Rất nhiều công ty cũng không tuyển người với gia đình có tiền án tiền sự chứ đừng nói đến cảnh sát. Để một đứa nhỏ đeo trên lưng gánh nặng có một người cha giết người đi làm cảnh sát, tôi rất khó hiểu khi anh nói anh muốn tốt cho nó.”

“Có một người cha là tội phạm giết người thì không thể làm gì được à?” Từ Thượng Vũ đột nhiên ngắt lời cậu, “Chỉ vì lỗi lầm của cha mẹ mà đứa trẻ bị kì thị cả đời, trên lưng đeo cái nhãn tội phạm. Con của tội phạm giết người chỉ có thể là tội phạm, con của gia đình trí thức sẽ trở thành mầm non của quốc gia. Ninh Tiêu, tôi không ngờ ngay cả cậu cũng có thành kiến như thế đấy?”

Ninh Tiêu nói: “Đấy không phải là thành kiến mà là sự thật. Con của tội phạm có tám, chín phần mười đều đi lên con đường phạm tội, Trương Vĩ Vĩ cũng có loại khả năng này.”

“Đó là bởi vì chưa từng có ai đối đãi chúng như người bình thường!” Từ Thượng Vũ bỗng bóp xẹp lon bia, giọng khó chịu, “Ai cũng nói một đống đạo lý, có ai từng thật lòng nghĩ cho chúng chưa?”

Lần đầu tiên thấy Từ Thượng Vũ tức giận như thế, Ninh Tiêu giật mình nhìn hắn. Mà sau cơn giận ngắn ngủi nọ, Từ Thượng Vũ cố gắng kiềm nén, bình tĩnh trở lại.

“Xin lỗi.” Hắn nói: “Tôi không muốn nghe bất kỳ ai phủ định Vĩ Vĩ. Dù ba nó có là cái gì thì nó vẫn có quyền tự lựa chọn tương lai của chính mình.”

Nói xong hắn ném lon bia vào thùng rác.

“Tôi mệt rồi, về phòng trước đây.”

Đây là lần đầu tiên hai người tan rã trong sự khó chịu. Ninh Tiêu ngồi một mình trong phòng khách nhìn Từ Thượng Vũ đóng cửa phòng.

“Quả nhiên.”

Trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thì thào của Ninh Tiêu, trên mặt cậu đã không còn biểu cảm cố ý khiêu khích như vừa rồi.

“Từ Thượng Vũ, quả nhiên là …”

Nửa câu sau đã bị bóng đêm cắn nuốt, biến mất trong góc khuất của ánh đèn.

Sáng sớm hôm sau khi Ninh Tiêu tỉnh lại đã không thấy Từ Thượng Vũ. Có khi nào vẫn còn giận không? Nghĩ thế, cậu đi xung quanh tìm kiếm.

Trương Vĩ Vĩ tự lấy bữa sáng trong bếp ra, để lên bàn cơm.

“Sáng sớm chú ấy có điện thoại, ra ngoài rồi.” Cậu nhóc nhìn Ninh Tiêu, nói: “Bình thường buổi sáng chú ấy cũng không ở nhà, chú khỏi tìm.”

“Ngày nào cũng thế à?”

“Đúng vậy, đội hình sự bận rộn nhiều thứ mà, nhiều khi cũng không rảnh đi đón con.”

Nghe thế, Ninh Tiêu hơi chột dạ — vì phép thử tối qua. Nhưng mà câu tiếp theo của Trương Vĩ Vĩ làm nỗi áy náy trong lòng cậu tan thành mây khói.

“Cho nên chú chuyển đến đây thì phụ trách đón đưa con đi học.” Trương Vĩ Vĩ dùng giọng điệu bình thản nói một câu khiến Ninh Tiêu kinh ngạc.

“Con chắc chứ?”

Cậu dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu nhóc.

“Chắc.”

Sau mười giây đối mặt, Ninh Tiêu bất đắc dĩ chịu thua.

“Chú không có xe.”

“Bây giờ đi bộ đến trường cũng kịp.” Trương Vĩ Vĩ nói: “Con cũng có thể tự đi đến trường, nhưng mà chú Từ nói bây giờ chú rất nguy hiểm, cần phải có người theo sát 24/24. Cho nên buổi sáng chú đưa con đến trường, cũng tiện để con trông chừng chú.” Cậu nhóc bày vẻ mặt nghiêm túc, đầy trách nhiệm nhìn Ninh Tiêu, “Chú đừng sợ, con bảo vệ chú.”

Từ Thượng Vũ dạy dỗ đứa trẻ này thế nào thế? Ninh Tiêu khóc không ra nước mắt.

Dùng mười phút thời gian giải quyết bữa sáng, Ninh Tiêu đành đưa Trương Vĩ Vĩ đến trường. Dọc đường đi, cậu nhóc thực hiện đầy đủ hứa hẹn của mình, cảnh giác nhìn trước nhìn sau, nghiêm túc bảo vệ Ninh Tiêu. Cái này càng khiến Ninh Tiêu cảm thấy xấu hổ, cậu không khuyên nổi Trương Vĩ Vĩ, nhưng cậu nhóc vô cùng nghiêm túc nói đó là nhiệm vụ của mình, đàn ông con trai thì phải hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Cứ như thế, hai người từ từ đi trên đường, rồi lại đi ngang qua tòa giáo đường ngày hôm qua. Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời sáng rọi vàng rực tạo thành một vầng hào quang chói lọi trên cả giáo đường.

Trương Vĩ Vĩ thấy tòa giáo đường, lại hưng phấn nói: “Nhìn kìa, con mèo đó, nó lại bò lên thánh giá kìa!”

Ninh Tiêu nhìn theo hướng tay cậu nhóc chỉ, trong lúc ngơ đãng ngẩng đầu còn chưa kịp thấy rõ cái gì thì đã thấy một cái bóng đen trên đầu cậu nhóc.

“Vĩ Vĩ!” Cậu lao nhanh về phía cậu nhóc, dùng hết sức lực cả người đẩy nó ra. Còn chưa nhích được bao nhiêu thì Ninh Tiêu đã cảm nhận được một cú va chạm ở chân trái, một cơn đau đớn lan tỏa từ trong xương, đánh thẳng lên từng tế bào thần kinh.

“Trương Vĩ Vĩ, Vĩ Vĩ! Con có sao không, có đau ở đâu không?”

Chưa kịp tự lo cho mình, Ninh Tiêu cắn răng cẩn thận nâng mặt cậu nhóc lên. Nhưng Trương Vĩ Vĩ lại như mất hồn nhìn thứ sau lưng cậu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt như một con rối gỗ, có gọi thế nào cũng không phản ứng. Thấy vậy, Ninh Tiêu ôm lấy cậu nhóc, nhìn ra sau lưng mình.

Đập vào mắt là cả một mảnh đỏ tươi.

Chất lỏng màu đỏ từ từ lan tràn trên mặt đất, thấm ướt mỗi một vết lồi lõm dưới đường. Giống như một con ác ma đang ăn thịt người, máu thịt rơi đầy đất lan về phía hai người. Mà đập vào mắt cậu nhóc là cái thi thể vỡ đầu nằm trên mặt đường.

Não người trăng trắng văng ra ba bốn thước vì va chạm mạnh, dính lên người cả hai. Một con mắt bị văng ra ngoài còn lăn lông lốc đến chỗ tay Ninh Tiêu, tròng mắt còn vương đầy tơ máu trừng thẳng vào hai người. Tứ chi vặn vẹo trên vỉa hè, xương trắng đâm lòi ra ngoài, thẳng thừng đâm thủng lồng ngực.

Một cái thi thể với tứ chi đứt lìa khỏi thân thể rơi xung quanh hai người.

“A, a a!” Thấy cảnh tượng như thế, Trương Vĩ Vĩ không nói nên lời, chỉ có thể phát ra vài tiếng vụn vặt trong cổ họng.

“Đừng nhìn nữa.”

Ninh Tiêu che mắt Trương Vĩ Vĩ, ôm chặt cậu nhóc trong lòng mình. Mà cậu lại dán chặt mắt vào thi thể tan nát từ trên trời rơi xuống nọ, mím môi, ánh mắt nặng nề.

Mãi cho đến khi tiếng kêu sợ hãi của người xung quanh gọi xe cảnh sát đến, Ninh Tiêu cũng không nhúc nhích một chút nào.

Cậu lại nhớ đến giấc mơ tối qua.

Trong mơ, con quái vật mặt người thân mèo ăn thịt người đó mỉm cười nhìn cậu, hỏi:

【 Ninh Tiêu. 】

【 Trò này chơi vui không? 】