Đổi Hôn Sự Được Nhân Duyên

Chương 7



8

 

Vườn mẫu đơn cách Vương phủ không gần, chúng ta cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa.

 

Khi đến vườn mẫu đơn, số người thưởng hoa vẫn chưa nhiều, ta đội mũ che mặt, nắm tay Ninh Vương dạo bước giữa những khóm hoa, tâm trạng cũng theo đó mà nhẹ nhõm hơn.

 

“Đây là Lộc Dương.” Ta giới thiệu cho Ninh Vương: “Còn đây là Hùng Hồng."

 

Ninh Vương dù không nhìn thấy nhưng vẫn lắng nghe cực kỳ nghiêm túc: “Vậy chậu hoa ở nhà chúng ta trồng là gì?”

 

“Ở nhà là Thục Quỳ.” Ta mỉm cười đáp.

 

“Vẫn là phu nhân chu đáo.” Ninh Vương nói: “Ngày mai trong phủ lại trồng thêm vài loại hoa khác, để lúc rảnh rỗi phu nhân có thể ở nhà ngắm hoa.”

 

Nhắc đến hoa mẫu đơn, ta cũng hào hứng: “Thật sao? Vậy ta có thể trồng thêm một ít hoa sơn trà không?”

 

Ninh Vương dường như cũng bị sự hào hứng của ta lây nhiễm: “Phu nhân, vương phủ là nhà của nàng, cho dù nàng có nuôi bò cũng chẳng ai dám nói gì.”

 

Ta phì cười: “Vậy ta thực sự sẽ nuôi bò đấy.”

 

“Vậy ta sẽ xây cho nàng một cái chuồng bò.”

 

Ta bật cười không ngừng, hắn cũng nhìn ta mỉm cười, sau đó ngừng lại một chút rồi nói: “Nghĩ lại, có lẽ ta vẫn phản đối chuồng bò, quá hôi. Không bằng xây cho nàng một nhà kính trồng hoa thì sao?”

 

“Nhà kính rất tốt, ta vẫn luôn muốn có một nơi như vậy.”

 

Hắn mím môi, cười dịu dàng.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Khi còn ở nhà ngoại, ta đã mong muốn có một nhà kính trồng hoa nhưng nhà quá nhỏ, người trong nhà ở thôi còn chật chội, làm gì có không gian cho ta trồng cây, chăm hoa.

 

Ninh Vương nghiêng đầu, cũng nhìn sang ta mỉm cười, dường như cũng bị niềm vui của ta lây nhiễm: “Phu nhân thích loài hoa nào, ta đều sẽ tìm về cho nàng.”

 

Ta thực sự liệt kê ra cho hắn một loạt, sau đó mới cảm thấy mình hơi quá đà: “Nếu có thể tìm được Lục Giác Hồng thì tốt rồi.”

 

“Trùng hợp quá, bằng hữu của ta có đấy.”

 

“Thật sao?”

 

“Đương nhiên!”

 

Ta vui mừng ôm lấy hắn: “Tạ ơn Vương gia!”

 

Thân thể hắn thoáng cứng đờ, dù không ôm lại ta nhưng tâm trạng rất tốt, khóe môi vẫn mang ý cười.

 

Tâm trạng ta cũng vui vẻ hẳn lên nhưng rồi lại chợt nhớ đến Mẫn Thời Dĩ. Nếu ta gả cho hắn ta, hắn ta chắc chắn sẽ không xây nhà kính trồng hoa cho ta.

 

Bởi vì sân nhà hắn ta cũng rất nhỏ.

 

Nghĩ đến đây, ta lại bừng tỉnh, thanh đao tội khi quân vẫn còn lơ lửng trên đỉnh đầu, ta lại còn dám thầm cảm thấy may mắn vì được gả vào vương phủ, có được nhà kính mà mình mơ ước.

 

“Phu nhân không vui sao?” Ninh Vương hỏi ta.

 

Ta sững sờ, kinh ngạc xen lẫn thán phục trước sự nhạy bén của hắn, cho dù hắn không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của người khác.

 

Ta định giải thích thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Khương Nghiên!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Khương Nghiên, hôm nay thật trùng hợp, lại gặp được ngươi ở đây!”

 

Là Triệu Từ Ngọc, bằng hữu tốt của tỷ tỷ, phụ thân của nàng ta là Ngự sử ở Đô Sát Viện. Trước kia Triệu Từ Ngọc thường xuyên đến nhà tìm tỷ tỷ nhưng xưa nay đối với ta lại không quá thân thiết.

 

Bàn tay ta đột nhiên bị siết nhẹ, lúc này ta mới phát hiện mình đã vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y Ninh Vương, trái tim khẽ nhảy lên một nhịp, vội vàng nới lỏng bàn tay, quay đầu lại, bắt chước giọng điệu của tỷ tỷ chào hỏi Triệu Từ Ngọc.

 

“Thỉnh an Vương gia, Vương phi nương nương.” Triệu Từ Ngọc là có tính cách giống tỷ tỷ, thẳng thắn, bộc trực, hành lễ xong liền tiến đến nói chuyện với ta: “Lần đầu tiên thấy ngươi đội mũ che mặt đấy.”

 

Ta cười đáp: “Nắng to quá, che đi một chút.”

 

“Ồ.” Triệu Từ Ngọc liếc nhìn Ninh Vương, cho rằng đối phương không thể nhìn thấy, bèn ghé sát tai ta hạ thấp giọng thì thầm: “Ninh Vương gia đối xử với ngươi có tốt không?”

 

Ta nhẹ nhàng gật đầu.

 

Triệu Từ Ngọc cười hì hì, rồi càng hạ thấp giọng hơn: “Hôm qua ta nhìn thấy Mẫn Thời Dĩ và muội muội ngươi cãi nhau đáy, còn lo lắng cho ngươi.”

 

“Cũng may là ngươi không gả cho Mẫn Thời Dĩ. Để ta nói cho ngươi nghe, hắn có nhân tình ở bên ngoài đấy, lần này đến lượt muội muội ngươi phiền não rồi.”

 

Ta kinh ngạc không thôi, Mẫn Thời Dĩ có người khác ở bên ngoài sao?

 

Hắn ta tự xưng thanh cao, sao có thể làm ra loại chuyện bẩn thỉu như vậy?

 

“Trước đây ngươi luôn nói muội muội của ngươi may mắn nhưng theo ta thấy, vận khí của nàng ta không bằng ngươi đâu, hì hì.”

 

Ta miễn cưỡng cười trả lời nàng ta: “Ta vẫn chưa biết chuyện của Mẫn Thời Dĩ, đợi ta về nhà hỏi lại phụ mẫu.”

 

Vừa mới thành thân mà đã xảy ra chuyện như vậy, cũng thật quá đáng.

 

“Ngươi cứ hỏi thử xem.” Triệu Từ Ngọc nói xong, lại nghe thấy tiếng bằng hữu gọi, nàng ta bèn cáo từ chúng t. Đi được vài bước, nàng ta như nhớ ra chuyện gì đó, quay lại ghé lại gần ta: “Hôm khác ta đến vương phủ tìm ngươi chơi.”

 

Dứt lời, nàng ta liếc nhìn Ninh Vương, rồi vén váy chạy đi.

 

Ta nhìn theo bóng lưng nàng ta, bắt đầu lo lắng.

 

Sau này nhất định còn gặp phải rất nhiều chuyện như thế này, thời gian dài giấy cũng không gói được lửa.

 

“Sao thế?” Ninh Vương siết nhẹ tay ta: “Muội muội của nàng xảy ra chuyện gì sao? Có cần đến thăm muội ấy không?”

 

9

 

Ta còn chưa kịp đi tìm tỷ tỷ, đã gặp phải nàng ta ngay trước cổng vườn mẫu đơn.

 

Hành lễ xong, tỷ tỷ kéo ta sang một bên, hỏi nhỏ: “Sao muội và vương gia lại ở đây?”

 

“Chúng ta đến từ rất sớm.” Ta cau mày: “Chẳng lẽ Triệu Từ Ngọc hẹn tỷ đến đây sao?”

 

Tỷ tỷ gật đầu.

 

“Tỷ điên rồi sao?” Ta thật muốn cạy đầu tỷ tỷ ra xem bên trong chứa gì: “Khương Lê và Triệu Từ Ngọc không hề thân thiết, sao nàng ta hẹn tỷ, tỷ lại đến?”

 

Tỷ tỷ không phục: “Chính ta cũng muốn đi ngắm hoa. Hơn nữa, năm nào ta cũng đến, chẳng lẽ năm nay lại không được?”

 

Ta tức giận đến cả người run rẩy, nắm chặt cổ tay tỷ tỷ, kéo nàng ta đi vài bước xa hơn: “Ta hỏi tỷ, tỷ có nói chuyện tỷ âm mưu tráo đổi hôn sự với Triệu Từ Ngọc không?”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com