Đổi Hôn Sự Được Nhân Duyên

Chương 8



Ta nghi ngờ Triệu Từ Ngọc là cố ý, nàng ta vừa gặp được ta liền sai người đi mời tỷ tỷ. Nhưng nàng ta và Khương Lê, người vốn dĩ phải gả cho Mẫn Thời Dĩ, lại chẳng có giao tình gì, không có lý do gì để mời tỷ tỷ đến đây.

 

“Sao có thể chứ?” Tỷ tỷ né tránh ánh mắt ta: “Ngay cả phụ mẫu và ca ca mà ta còn giấu, làm sao có thể nói cho người khác biết?”

 

Mười sáu năm làm tỷ muội, chỉ cần ánh mắt nàng ta khẽ d.a.o động một chút, ta đã biết nàng ta đang suy nghĩ gì.

 

“Khương Nghiên!” Ta nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải đang ở chỗ đông người, ta đã tát c.h.ế.t tỷ rồi!”

 

“Khương Lê, muội làm Vương phi rồi thì cứng cỏi hẳn lên nhỉ? Muội có giỏi thì đánh ta thử xem? Muội có tin ta lập tức nói với Ninh Vương biết chuyện không?” Khương Nghiên ưỡn ngực, nghênh ngang thách thức.

 

Tính tình của tỷ tỷ ta chính là như vậy, một khi nổi nóng thì không còn quan tâm chuyện gì nữa.

 

Ta tức giận đến hoa mắt chóng mặt.

 

“Rốt cuộc tỷ có đầu óc không vậy? Đây là tội khi quân, tội khi quân đấy!” Giọng ta nghẹn lại, không kìm được mà run rẩy: “Tỷ suy nghĩ cho phụ mẫu, suy nghĩ cho huynh trưởng, suy nghĩ cho cho tiểu đệ. Ta cầu xin tỷ tỉnh táo lại một chút đi, có được không?”

 

Khương Nghiên quay đầu nhìn sang sang nơi khác, không nói gì.

 

Ta biết nàng ta đã nghe lọt tai, liền mềm giọng khuyên nhủ:

 

“Mau về nhà đi, trước khi ta dỗ dành Vương gia xong, tỷ đừng đi ra ngoài nữa.”

 

“Biết rồi, biết rồi.” Khương Nghiên trừng mắt nhìn ta một cái, cáu kỉnh nói: “Phiền c.h.ế.t đi được.”

 

Nói rồi, tỷ tỷ tức giận rời khỏi vườn hoa.

 

Nàng ta đi rồi nhưng trong lòng ta vẫn chẳng thể thả lỏng được chút nào, vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, quả nhiên thoáng thấy vạt váy đỏ sậm lướt qua dưới hành lang.

 

Tim ta lạnh đi một nửa.

 

Triệu Từ Ngọc biết chuyện đổi hôn sự, nàng ta đã biết ta chính là Khương Lê!

 

Ta lập tức gọi Thuý Quyên đến, giao phó chuyện này cho nàng ấy: “Trước tiên đi tìm ca ta, bảo huynh ấy nghĩ cách giữ tỷ tỷ lại, nếu thực sự không được thì trói tỷ ấy ở nhà cũng được.”

 

“Nô tỳ hiểu rồi.”

 

Ngay cả Thuý Quyên cũng biết lo lắng sợ hãi vậy mà Khương Nghiên lại giống như khúc gỗ mục. Ta thật sự không hiểu, mười mấy năm đọc sách học lễ của tỷ ấy rốt cuộc đã vào đầu ai rồi?

 

“Phu nhân?” Ninh Vương gọi ta, ta lập tức bước nhanh đến, nắm tay hắn: “Muội muội hỏi ta một số chuyện, ta chỉ nói với tỷ ấy vài câu thôi. Để Vương gia đợi lâu rồi.”

 

Ninh Vương lắc đầu: “Không sao.”

 

Lên xe ngựa, Ninh Vương vẫn không buông tay ta. Ta nhìn ra ngoài rèm xe mỏng, lặng lẽ ngẩn người trước phố phường tấp nập.

 

Tỷ tỷ là người không thể giữ chân lâu nhưng ta…

 

Ta quay đầu nhìn về phía Ninh Vương, trong lòng khẽ thở dài.

 

Cho dù có mang thai cũng phải hai tháng nữa mới biết, nếu như trong hai tháng này bị Triệu Từ Ngọc vạch trần thì phải làm sao đây?

 

Đến lúc đó, Vương gia có tha thứ cho nhà chúng ta không?

 

“Phu nhân.” Ninh Vương thấp giọng nói: “Có phải là trong nhà đã xảy ra chuyện gì không? Có cần ta giúp không?”

 

“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.” Ta nhẹ nhàng đáp.

 

“Có chuyện gì cứ nói với ta, chúng ta là phu thê, bất kể chuyện lớn hay nhỏ đều nên cùng nhau bàn bạc, cùng nhau đối mặt.” Ninh Vương ôn tồn nói.

 

Trong lòng ta mềm đi, suýt chút nữa đã nói ra chuyện đổi hôn sự nhưng lời đến miệng lại nuốt ngược trở lại.

 

Đợi thêm chút nữa… Đợi thêm chút nữa đã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

11

 

Hiệu suất làm việc của Ninh Vương quả thật rất cao.

 

Ta vừa chọn xong vị trí dựng hoa phòng, thợ thủ công đã lần lượt vào phủ.

 

Ta và Ninh Vương cùng bận rộn, mỗi ngày đều bàn bạc từng chi tiết. Ta phát hiện sở thích của chúng ta rất giống nhau, cho dù ta có đưa ra ý tưởng kỳ quái đến đâu, đều có thể được đối phương tán thành.

 

“Ở đây treo một bức tranh, được không?” Ta hỏi hắn.

 

“Được chứ.” Ninh Vương mỉm cười: “Cửa ra vào treo thêm một tấm rèm mỏng màu trắng nhé?”

 

Ta gật đầu: “Gió lay rèm khẽ động, hương hoa thoang thoảng, chúng ta lại pha một ấm trà, cùng ngồi ở đây.”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Tuyệt.”

 

Chúng ta cùng bật cười.

 

Hai ngày sau, huynh trưởng đến tìm ta vào buổi trưa.

 

Huynh trưởng nói tỷ tỷ rất ngoan ngoãn, vẫn luôn ở trong nhà, không hề bước chân ra ngoài.

 

Huynh trưởng còn nói nữ nhân bên ngoài của Mẫn Thời Dĩ đã bị đuổi đi: “Chỉ là chuyện phong lưu của hắn từ mấy năm trước, giữa bọn họ cũng có chút tình cảm nhưng chưa xảy ra sai lầm gì không thể cứu vãn. Muội cứ yên tâm đi.”

 

Ý của huynh ấy là, Mẫn Thời Dĩ chưa từng có quan hệ phu thê với nữ nhân kia, cho nên cắt đứt cũng dễ dàng thôi.

 

“Muội và Vương gia thế nào rồi?” Huynh trưởng hỏi ta.

 

Huynh ấy ngại không tiện hỏi thẳng liệu chúng ta đã viên phòng chưa nhưng sự lo lắng trong mắt lại không giấu nổi.

 

“Chúng ta chung sống rất tốt.” Ta hạ thấp giọng đáp: “Chỉ là… vẫn chưa viên phòng.”

 

Ninh Vương không nhìn thấy, ta ăn mặc ít đi một chút cũng không thể dụ dỗ được hắn.

 

Ta cũng từng thử một lần dùng lời nói ám chỉ nhưng không biết là hắn không nghe thấy hay là không muốn để ý, tóm lại chẳng hề có phản ứng.

 

Ta cũng không thể nhào lên người hắn được, mà dù sao ta cũng không làm nổi chuyện đó.

 

“Ca ca.” Ta thấp giọng nói: “Huynh lén tìm cho muội một hoa nương, dạy... dạy muội đi.”

 

Huynh trưởng gõ đầu ta một cái, nghiêm nghị nói: “Không được! Muội là thiên kim tiểu thư Khương gia chúng ta, sao có thể dính líu đến những người đó?”

 

“Dù có chết, chúng ta cũng phải đường đường chính chính.”

 

Huynh trưởng buồn bã rời đi, ta nặng nề thở dài một hơi.

 

“Phu nhân?” Ninh Vương gọi ta từ trong hoa viên, ta vội vàng bước đến.

 

Ninh Vương hỏi: “Tiểu Khương đại nhân đi rồi sao?”

 

Ta xác nhận.

 

Hắn lại hỏi: “Là vì chuyện của Mẫn gia sao?”

 

“Không phải, huynh ấy chỉ đến thăm ta thôi.” Ta đánh trống lảng: “Vương gia, chúng ta đi xem gỗ đi.”

 

Trên mặt hắn thoáng hiện lên vẻ thất vọng nhưng cũng không hỏi thêm.

 

Ngày thứ bảy sau khi hoa phòng khởi công, trong cung có người đến truyền tin, Lương Phi mời ta và Vương gia tiến cung.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com