Ta vừa định kiếm cớ rời đi nhưng bị hắn gọi nên đành đáp lại.
Hắn nói: “Làm phiền phu nhân gọi Vương ma ma vào giúp ta.”
Ta thuận miệng hỏi: “Vương gia định làm gì?”
Hắn lắc lắc khăn tay, rồi chỉ vào tóc.
Ta cảm thấy lòng mình nóng lên: “Ta lau giúp ngài.”
Hắn nở nụ cười, nụ cười nhẹ nhàng mà rực rỡ: “Được, làm phiền phu nhân rồi.”
Tóc của Ninh Vương rất đẹp, khi chải xuống mượt như lụa. Ta cố ý nói chuyện với hắn để cả hai quen thuộc với nhau hơn một chút: “Bình thường sinh hoạt của Vương gia đều do Vương ma ma hầu hạ sao?”
“Ừ. Vương ma ma và Lập Nhân hầu hạ ta.” Ninh Vương có chút phiền não: “Vương ma ma lớn tuổi rồi, mấy hôm trước bảo muốn về quê dưỡng già, Lập Nhân cũng sắp thành thân. Ta định chọn thêm hai người hầu hạ bên mình.”
“Phu nhân cũng để ý giúp ta nhé.”
Vương ma ma mới bốn mươi đã muốn về quê dưỡng già sao? Đúng là phủ Vương gia, đãi ngộ thật tốt.
“Ồ.” Ta suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nếu để Vương ma ma đi dưỡng già, việc hầu hạ cận thân bên trong phòng, ta cũng có thể làm.”
Như vậy, ta có thể nhanh chóng thân mật hơn với hắn.
Viên phòng cũng tự nhiên sẽ dễ dàng thôi.
Ninh Vương khựng lại một chút, quay đầu về phía ta: “Hầu hạ ta sẽ rất vất vả.”
“Chúng ta là phu thê, cho dù vất vả cũng là điều nên làm.” Ta khẽ nói: "Huống hồ, Vương gia vẫn có thể tự lo liệu, ta thấy cũng không quá cực nhọc.”
Ninh Vương nhất thời không nói gì.
Một lúc lâu sau, khi ta nghĩ rằng hắn sẽ không lên tiếng nữa, hắn lại đột nhiên nói: “Được, vậy thì tạm thời không tìm người nữa, vất vả cho phu nhân rồi.”
7
Vương ma ma dường như nóng lòng muốn rời khỏi Vương phủ.
Buổi trưa ta và Vương gia mới nhắc đến chuyện này, đến chạng vạng tối bà ấy đã thu dọn hành lý, đến dập đầu cáo từ với ta.
Ta lấy làm lạ, vì sao lại đi vào giờ này? Một đêm cũng không muốn ở lại thêm sao?
Nhưng ta và bà ấy không thân thiết, nên ta cũng không tiện hỏi nhiều.
“Vất vả cho ma ma đã chăm sóc vương gia nhiều năm nay.” Ta sai Thuý Quyên thưởng cho bà ấy một túi bạc: “Vương phủ vẫn là nhà của ngươi, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể quay về.”
Vương ma ma nghẹn ngào nói: “Từ khi Vương gia sinh ra, nô tỳ đã chăm sóc ngài ấy. Sở thích của Vương gia, nô tỳ đã dành cả buổi chiều để ghi chép lại trong quyển sổ này.”
Bà ấy đưa quyển sổ cho Thuý Quyên: “Sau này, xin làm phiền Vương phi nương nương.”
Không trách được vì sao lại đi vào giờ này, hóa ra cả buổi chiều bà ấy bận rộn ghi lại sở thích của Ninh Vương.
Vương ma ma vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại ba lần, vẻ lưu luyến không nỡ rời xa.
Lúc ta đang dặn dò chuẩn bị bữa tối, Lập Nhân cũng đến tìm ta: “Tiểu nhân phải về nhà thành thân, trước sau khoảng nửa tháng mới có thể quay lại.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta vô cùng kinh ngạc: “Mới định thời gian sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước đây hoàn toàn không nghe hắn ta nhắc đến.
“Cũng… cũng không phải, là đã định từ năm ngoái rồi.” Hắn ta nói.
Ta không hỏi nhiều, cũng thưởng cho hắn ta một túi bạc, dặn dò hắn ta đi sớm về sớm: “Bên cạnh Vương gia không thể thiếu ngươi.”
Lập Nhân có chút tủi thân, nhìn ta một cái, gật đầu đồng ý.
Hắn hành lễ cáo từ, vừa đi vừa nói lẩm bẩm: “Vội vàng như vậy, ta đi đâu tìm người để thành thân đây?”
“Cái gì?” Ta nghe không rõ.
“Không có gì, tiểu nhân cáo từ.” Lập Nhân vội vã chạy đi.
Bọn họ vừa đi, mọi việc bên cạnh Ninh Vương, lớn nhỏ gì cũng đều đổ hết lên vai ta.
Ngay cả việc chấp bút viết thư trong thư phòng cũng là ta làm, ta có chút do dự: “Việc này, ta có thể làm được sao?”
Ninh Vương lại cười nói: “Ta nhớ tỷ muội phu nhân đều có danh tài nữ trong kinh thành.”
Ta không thể làm gì khác hơn kiên trì ngồi xuống đối diện hắn, giúp hắn đọc thư, hồi âm.
“Thư của Thái đại nhân.” Ninh Vương dừng lại một chút: “Nàng hồi âm cho hắn, nói nếu như hắn muốn hồi kinh, chi bằng đợi qua mùa mưa dầm rồi về, tránh lúc mùa mưa dễ có lũ lụt, mà hắn còn đang tại chức sợ sẽ lơ là chức trách.”
“Phu nhân có thích bánh hoa quế không?”
Ta lắc đầu.
“Vậy để hắn gửi chút bánh hoa quế, thêm ít vải mới ra và trâm cài của nữ nhân."
“Hóa ra Lưu huynh đã đến tái ngoại rồi.” Ninh Vương cảm thán một tiếng: “Nàng hồi âm cho hắn, ta mọi sự đều tốt, mong hắn bình an.”
Ta đáp lời.
“Phu nhân có thích ăn kẹo sữa bò không?” Hắn hỏi ta.
“Chưa từng ăn.”
“Vậy để hắn mang chút kẹo sữa về.”
Ngòi bút trong tay ta hơi khựng lại.
“Vương gia không cần phải như vậy.” Ta khẽ nói: “Trong kinh thành, thứ gì cũng có thể mua được.”
Lòng tốt của hắn là dành cho tỷ tỷ ta, nếu sau này hắn biết được tình cảm này trao lầm người, hắn chắc chắn sẽ đau lòng và tức giận.
Hắn bất chợt đi tới, cúi người trước mặt ta, khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa: “Vừa rồi phu nhân còn nói chúng ta là phu thê, không cần phải khách khí mà.”
Ta bật cười: “Phải. Là ta suy nghĩ nhiều rồi.”
Hắn ngẩng đầu lên: “Phu nhân có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Gần đây hoa mẫu đơn trong vườn đã nở rộ rồi, ta cùng nàng đi ngắm hoa nhé?”
Những năm trước, ta và tỷ tỷ đều sẽ đi ngắm hoa nhưng năm nay ta không muốn, ta sợ gặp phải người quen, sẽ nhận ra chúng ta.
Nhưng ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội ở bên cạnh hắn.
Con người đều có tình cảm, càng tiếp xúc nhiều, sẽ càng có nhiều kỷ niệm, sợi dây gắn kết cũng sẽ càng bền chặt.