Đã là canh ba khuya khoắt, đứng trên lầu gác cao mà nhìn xuống bốn phía, Điền Thất có cảm giác mình như đang trên một con thuyền trôi dạt giữa đại dương mênh mông. Cây đèn lồng mờ ảo phía xa, trong đêm sâu thẳm phát ra ánh sáng u ám, hệt như ngọn hải đăng nơi bờ biển, lại tựa như đôi mắt đang lạnh lùng theo dõi nàng trong màn sương mù dày đặc.
Điền Thất bất giác rùng mình một cái.
Không phải vì kinh sợ, mà là vì bị cái lạnh thấu xương xâm nhập. Nửa đêm vốn là lúc cơ thể con người mệt mỏi nhất, mà nàng lại phải đứng trên lầu cao chót vót, nơi gió lạnh thổi hun hút. Từng đợt gió độc cứ theo rốn bụng mà ập vào, nàng cảm thấy ruột gan mình như bị ngâm qua nước đá, cái cảm giác đó thật kinh khủng khôn tả.
Bên trong, bên ngoài Hoàng thành, vạn vật đều đã chìm vào giấc ngủ an lành, chỉ có những kẻ gặp vận xui rủi như nàng mới phải leo lên lầu gác giữa đêm khuya, chỉ để gõ vài tiếng mõ báo canh.
Đánh xong canh một, Điền Thất ngẩng đầu ngắm trời đêm. Sao giăng kín đặc, ánh trăng bạc vành cong vắt vẻo. Bầu trời xanh thẳm tựa như một chiếc tô men xanh khổng lồ đang úp ngược, bên trong lấm tấm vài hạt cơm trắng.
Nàng chợt cảm thấy đói cồn cào!
Ban đêm thức giấc thường rất dễ đói bụng, lẽ ra nàng phải nghĩ đến điều này sớm hơn. Tiếc thay, lúc đi vội vã, nàng đã quên mang theo lương thực. Nhớ lại nàng đã từng đọc câu thơ “Hàn tinh kỷ điểm nhạn hoành tắc”, khi ấy chỉ cảm thấy câu chữ rất tài hoa, giờ đây xem ra, vị thi nhân đó ắt hẳn đã ăn uống no đủ rồi mới hứng chí tựa lầu ngắm cảnh, bằng không thì cái khổ này thật khôn tả.
Điền Thất thở dài một hơi, sờ sờ chiếc bụng rỗng tuếch rồi đi xuống lầu canh, trở về phòng gác.
Khi vừa vào phòng gác, nàng lập tức trông thấy một gã thái giám ốm yếu trùm kín chăn, ngủ say như c.h.ế.t. Điền Thất tức giận bốc hỏa, không có chỗ phát tiết, bèn đá liền hai cái lên người hắn, rồi mới ngồi xuống bên cạnh, kéo chăn đắp hai chân.
Điền Thất khẽ dựa đầu vào bức tường sau lưng, thầm mong trời chóng sáng.
Không rõ vì lẽ gì, dạo gần đây đám thái giám lại an phận đến lạ. Trong phòng gác canh chỉ có hai thái giám đến chịu phạt, ngoài ra còn có một người chịu trách nhiệm giám sát. Điền Thất tuy vội vã đến, song vẫn chậm một bước, để cho kẻ kia tới trước.
Thứ tự trước sau đã được bàn giao rõ ràng: hắn đ.á.n.h canh đầu hôm, Điền Thất đ.á.n.h canh nửa đêm.
Bởi vì ban ngày nàng đã kịp chợp mắt đôi chút, nên Điền Thất không cảm thấy buồn ngủ. Khó khăn lắm đến tận nửa đêm nàng mới thấy mệt mỏi rã rời, song chưa ngủ được bao lâu đã bị đ.á.n.h thức: Đã đến phiên nàng gõ mõ báo canh rồi.
Mới ra cửa, mắt vẫn còn nhập nhèm, đợi tới khi bước lên lầu gác thì đã tỉnh táo hẳn ra — là vì lạnh quá mà tỉnh.
Giờ này canh ba vừa dứt, Điền Thất không dám quay về nghỉ ngơi. Nàng và tên thái giám cùng trực không hề quen biết, chỉ sợ đối phương quên không gọi ta đúng giờ. Chẳng may ngủ quên, tội lại chồng thêm tội, lúc ấy rước lấy xui xẻo thế nào cũng không biết.
Thôi đành chịu!
Điền Thất sợ mình không chịu nổi mà ngủ quên mất, cứ cơn buồn ngủ ập đến là phải đi ra ngoài dạo một vòng. Chờ cơn buồn ngủ bị gió lạnh thổi tan hết lại trở về, sau đó mệt tới mức chỉ muốn gục xuống ngủ, rồi lại tiếp tục ra ngoài đón gió...
Cái sự khổ sở này, thật không muốn nhắc đến!
Thật chẳng dễ dàng gì mới qua được gần tàn canh năm, cuối cùng cũng dứt ca trực. Nàng tung tăng chạy về sở Thập Tam, chẳng kịp màng chi đến chuyện ăn uống, vội vàng trùm chăn kín mít mà say giấc. Ngủ thẳng tới xế chiều, lúc tỉnh dậy thì mò đến phòng bếp tìm chút thức ăn lót dạ, gói thêm một ít, mang theo chút khúc điểm tâm chạy tới phòng đ.á.n.h canh chờ sẵn.
...Để xem lần này ngươi còn dám tới sớm hơn ta không!
Kẻ kia quả nhiên vẫn chưa đến, Điền Thất vô cùng đắc ý.
Người chịu phạt cùng ta tên là Vương Mãnh, dung mạo chẳng hề "mãnh" chút nào, gầy guộc ốm yếu hệt như nạn dân lưu lạc. Điền Thất vừa trông thấy hắn lập tức theo bản năng muốn đưa cho hắn chút cơm để ăn.
Chỉ là một con gà ốm tong teo này mà còn dám so tài với Điền đại gia ta, đúng là tạo phản!
Điền Thất sớm đã chuẩn bị sẵn hai cuốn thoại bản, để chờ đợi mà giải khuây. Sắp tới ca trực thì Vương Mãnh đến, hắn chẳng nói năng gì, cứ thế ngồi ngay bên cạnh Điền Thất, quơ tay lấy một cuốn thoại bản khác xem.
Điền Thất: “...” Hắn ta coi ta như không tồn tại vậy.
Đối phương đã thản nhiên như thế, ta cũng lười phải hẹp hòi, thích xem thì xem đi! Buổi tối đ.á.n.h xong phần canh của mình, ta ném một cuốn thoại bản khác cho Vương Mãnh, nhét tay vào áo tính thu mình vào một góc, tính chợp mắt một lát!
Nhưng đáng tiếc, chút xíu buồn ngủ cũng không có. Ban ngày ta đã ngủ quá nhiều rồi.
Trái ngược hoàn toàn với ta, khắp người Vương Mãnh đều hiện rõ hai chữ mệt mỏi, bước đi mà díp hết mắt, gật gù lắc lư qua lại. Hắn đ.á.n.h xong canh, sợ mình ngủ quên, cũng giống như ta, ngồi một hồi lại đi ra ngoài một vòng.
Điền Thất dõi mắt nhìn mà thấy vừa thương hại, cũng có vài phần vui vẻ nhưng nhiều hơn chính là không đành lòng. Mọi người đều cùng cảnh ngộ như nhau, cần gì phải giẫm lên nhau làm chi. Theo một góc độ nào đó, ta cũng coi như là một người tốt bụng. Thế là nàng mở miệng nói với Vương Mãnh: “Ban ngày ta ngủ nhiều rồi, hay là để ta thay ngươi đi đ.á.n.h canh tiếp đây?”
Nếu có người nói với Điền Thất những lời như vậy, ta chắc chắn sẽ nghi ngờ, sau đó do dự, sau đó nữa thì từ chối. Nhưng con gà nhỏ bé ốm nhom trước mắt này nghe thấy ta nói vậy, chỉ nói cảm ơn một tiếng, rồi lăn xuống giường ngủ luôn.
Chớp mắt một cái tiếng ngáy đã vang lên rồi. Chớ coi thường bộ dạng yếu đuối của hắn, ngáy ngủ ngược lại vô cùng uy mãnh, quả thực giống như sấm sét mùa xuân giáng xuống giường đất. Điền Thất còn mơ hồ cảm thấy âm thanh rung chuyển của vách tường.
Điền Thất: ”...”
Nàng cảm thấy mình chắc chắn là dư hơi rửng mỡ nên mới nói một câu như vậy, nhưng lời đã nói ra, hệt như bát nước đổ đi, ta cũng chẳng rảnh thừa cơ giở trò xấu. Đằng nào cũng không buồn ngủ, giúp thì giúp thôi, coi như là một ngày làm việc thiện.
Hiện tại, nàng căn bản không biết, hành động tùy hứng này của mình sẽ mang tới cho nàng một cơ hội cứu mạng.
Xong ca trực, Điền Thất theo thường lệ về thẳng chỗ trú ở Thập Tam Sở để ngủ bù. Tiếc là vừa mới ngủ được một lát, đã bị người ta lay tỉnh dậy. Nàng vừa mở mắt nhìn, đã nhận ra người này, hắn chính là thái giám Ngự tiền trong cung Càn Thanh.
Ngự tiền thái giám tới cái chốn nghèo hèn này của ta làm gì? Điền Thất lập tức cảm thấy có điều gì không ổn.
Thái giám kia cất lời: “Hoàng thượng truyền ngươi tới vấn an, hãy nhanh chân lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đầu Điền Thất chợt ong lên, nàng từ tốn rời giường đất, mang giày khoác áo, vừa móc chút ngân lượng vụn trong đáy hòm dưới giường đất, lén lút nhét vào tay hắn ta: “Làm phiền ngài chạy đến đây một chuyến... Không rõ vì lẽ gì mà Hoàng thượng lại vấn an đến tiểu nhân?”
Đối phương nhét bạc trở lại vào tay Điền Thất: “Ngươi diện kiến Thánh thượng sẽ rõ, ta chỉ phụng mệnh truyền chỉ, những chuyện khác không tiện bẩm báo.”
Điền Thất hiểu rõ, không thể tiết lộ được, chuyện này ắt hẳn là không nhỏ, mà còn là chuyện không tốt nữa. Nàng thầm nghĩ, ta chịu phạt trong phòng đ.á.n.h canh chẳng gây ra sơ sót gì, chẳng lẽ Hoàng thượng hối hận vì phạt ta nhẹ quá, muốn phạt nặng hơn?
Nếu vậy thì gay go rồi đây.
Suốt dọc đường đi tới cung Càn Thanh, nàng chỉ biết lo sợ bất an, theo sát tiểu thái giám. Tới trước cung, Điền Thất được Thịnh An Hoài dẫn vào noãn các, hướng về phía Thánh thượng Kỷ Hành mà cúi đầu quỳ lạy.
Kỷ Hành liếc mắt nhìn nàng một cái nhưng không có phản ứng gì.
Không một tiếng động nào vang lên. Hoàng thượng đã không nói chuyện, Điền Thất đành thành thật quỳ, không dám hé răng nửa lời. Sống trong T.ử Cấm thành làm thái giám bảy năm, nàng thực ra là một người rất hiểu quy củ, hiện tại quỳ lâu vẫn có thể thẳng lưng không nhúc nhích, nàng lại càng không sợ đầu gối bị đau.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Kỷ Hành đang xem một quyển sách đọc đến chỗ hay, không muốn dừng lại, cho nên không chú ý tới Điền Thất.
Đôi mắt Điền Thất đảo xung quanh một vòng, trong noãn các rộng lớn như thế mà không thấy bóng người nào khác. Thịnh An Hoài thì đang chờ ở bên ngoài. Long sàng cực lớn, màn trướng màu vàng óng được vén cao, thấp thoáng thấy hoa văn hình rồng cùng màu kim sa thêu dệt tinh xảo. Điền Thất thật sự rất tò mò, màu sắc sáng như thế, buổi tối Hoàng thượng vẫn có thể ngủ ngon được sao.
Kỷ Hành nghiêng mình tựa trên chiếc đoản kỷ đối diện bàn án. Hắn kê một chiếc gối dưới cánh tay, bờ vai hờ hững tựa vào cạnh bàn. Hai chân duỗi dài tùy tiện kề ngang giường, ngay cả giày cũng chẳng thèm cởi, mũi giày vừa vặn chạm đến mép giường.
Vừa vặn lọt vào tầm mắt Điền Thất, vị Hoàng đế này nghiêng mình trước mặt nàng. Chất liệu lụa mềm mại phác họa đường nét thân thể cường tráng của hắn, nơi thắt lưng lộ ra độ lõm tự nhiên đầy mạnh mẽ. Trên eo còn treo một khối ngọc bội quý giá rủ xuống, những lọn tua rua màu vàng óng ánh buông lơi trên giường. Đôi chân dài thon thẳng, thản nhiên vắt chéo nhau duỗi ra ngoài.
Trong đầu Điền Thất chợt nảy ra một ý niệm: Ngọc thể hoành hành.
Khụ khụ khụ khụ khụ...
Ý niệm khinh nhờn Thánh Thể như thế khiến Điền Thất không khỏi rùng mình sợ hãi. Cứ như có thể đọc được suy nghĩ của kẻ khác, Kỷ Hành bỗng nhiên nhấc mí mắt nhìn về phía nàng.
Mặt Điền Thất đỏ bừng, vội vàng cúi gằm đầu xuống.
Kỷ Hành không nói gì, tiếp tục đọc sách. Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng giấy lật sột soạt.
Nơi noãn các ấm áp, dễ chịu lại an tĩnh, gió lạnh không thể lọt vào, Điền Thất vốn còn gắng gượng tỉnh táo đôi chút, nhưng càng quỳ lâu, đầu óc càng cảm thấy nặng trịch.
Theo giờ giấc sinh hoạt thường ngày của nàng, đây chính là thời điểm say giấc nồng. Thức đêm khiến cơ thể cực kỳ mệt mỏi, đầu óc mơ hồ, ý chí cũng dần dần suy giảm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đúng lúc Kỷ Hành lật một trang sách, hắn chợt nghe thấy trong phòng vang lên một âm thanh ngáy khẽ khàng.
Hắn ngẩn người, đặt sách xuống, liếc nhìn tứ phía, rồi ánh mắt cuối cùng dừng lại trên cái đầu đang cúi gục của ai kia.
Ngủ mất rồi sao? Lại còn ngáy?
Kỷ Hành khó mà tin nổi, hắn đứng dậy, bước đến trước mặt Điền Thất, ngồi xổm xuống quan sát nàng. Người trước mặt nhắm nghiền hai mắt, hơi thở đều đặn, hai má còn ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, xem ra đã thực sự đi vào giấc mộng. Đôi mày liễu thanh tú khẽ nhíu lại, có vẻ giấc ngủ này chẳng thoải mái chút nào.
— Có thể vừa quỳ vừa ngủ, quả là có chút bản lĩnh, nhưng muốn an giấc thì khó lòng.
Kỷ Hành tỉ mỉ quan sát dung nhan của nàng. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như tuyết điểm hồng, đầy đặn phúc hậu. Vầng trán cao rộng, hai hàng mày lá liễu thon dài, lông mi cũng dài cong vút, nhìn qua đã thấy sự hoạt bát lanh lợi. Cánh mũi nhỏ nhắn mềm mại, đôi môi đỏ mọng, dáng môi tinh xảo tuyệt luân, không cần phải tô son trát phấn, thậm chí son phấn thế gian cũng khó lòng điểm xuyết được vẻ đẹp tự nhiên này.
Dung nhan khuynh thành như vậy, hà cớ gì lại xuất hiện trên gương mặt của một tiểu thái giám?
Kỷ Hành tiếc nuối lắc đầu. Hắn vươn tay gảy nhẹ hàng mi dài của nàng, nàng khẽ chớp chớp mắt, nhưng vẫn say ngủ.
Quả thật là quá đỗi mệt mỏi. Nàng cúi gục đầu xuống, cổ hơi cong, cằm tì mạnh, mới gây ra tiếng ngáy. Thân hình vốn thanh tú, tiếng ngáy cũng nhỏ nhẹ thanh tao, tựa như tiếng mèo con lười nhác nằm dưới mái hiên.
Kỷ Hành đứng thẳng dậy, chợt nhớ đến lời tên thị vệ đã mật bẩm. Hắn không khỏi lắc đầu. Cái c.h.ế.t của Tống Chiêu nghi và sự việc sinh non kỳ lạ ấy, các phi tần chủ sự trong hậu cung vẫn chưa tra ra được manh mối, hắn đành phải tự mình ra tay. Ban đầu hắn vốn không hề nghi ngờ Điền Thất, nhưng hôm nay lại có kẻ bẩm báo rằng tiểu thái giám này có giao hảo mật thiết với thái giám ở cung khác. Thêm vào đó, Điền Thất vừa mới đến hầu hạ thì Tống Chiêu nghi liền bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sinh non, vì lẽ đó Kỷ Hành mới triệu y đến đây để tra hỏi dăm ba câu.
Chẳng ngờ tên nô tài này lại dám quỳ ở đây rồi ngủ gục. Từ trước tới nay, hắn chưa từng gặp nô tài nào cả gan làm loạn như thế, nhưng xét ở một khía cạnh khác, điều này lại chứng minh một vấn đề: Kẻ này không hề có tâm cơ mờ ám. Nếu y thực sự nhúng tay vào cái c.h.ế.t của Tống Chiêu nghi, thì dù cho ngụy trang khéo léo đến đâu, cũng không thể ngủ say như c.h.ế.t trước mặt Thiên t.ử thế này.
Chợt nhận ra, Kỷ Hành không cần tra hỏi cũng đã tin tưởng Điền Thất. Hắn đưa chân khẽ đá vào đầu gối nàng: “Tỉnh dậy.”
Điền Thất chép chép miệng, lại tiếp tục ngủ vùi.
Kỷ Hành đành phải túm lấy vạt áo sau lưng của nàng nhấc bổng lên. Điền Thất mơ màng mở mắt, khuôn mặt phóng đại của Hoàng đế đập thẳng vào thị giác, khiến nàng hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, đôi mắt tròn trừng lớn nhìn chằm chằm vào hắn.
Mắt thấy đôi mắt tên thái giám này từ bé tí như hai hạt táo biến thành hai quả hạnh nhân căng tròn, Kỷ Hành không khỏi phì cười. Tâm tình đang tốt nên hắn cũng không truy cứu tội thất nghi của nàng. Hắn buông nàng ra: “Ngươi có thể cáo lui.”
Điền Thất không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc giấc ngủ này đã đổi lấy sự tín nhiệm nào. Đầu óc nàng vẫn còn là một mớ bòng bong, không rõ Hoàng thượng đang xướng tuồng gì, trong lòng lại có chút sợ hãi, e là nàng lại lỡ làm ra chuyện đại nghịch nào rồi chăng? Cho dù thế nào đi nữa, lần này có thể bình an giữ được cái mạng nhỏ, Điền Thất thầm cảm tạ. Nàng cho rằng, tuy Hoàng thượng có hơi kỳ quái một chút, nhưng tấm lòng quả là rộng lớn bao la, độ lượng.
Trong cuộc sống về sau, nàng đã dùng bút gạch chéo, gạch chéo, gạch chéo vô số lần những suy nghĩ cuối cùng này.