Buổi sáng hôm đó, ánh nắng ban mai len lỏi qua từng tán lá xanh của làng Lá, trải dài trên những con phố rộn ràng tiếng cười nói. Tháp Hokage được trang hoàng lộng lẫy, lá cờ Konoha tung bay phấp phới, báo hiệu cho sự kiện quan trọng: Lễ Tấn Cấp Chuunin.
Các Genin và tân Chuunin đã tập trung đông đủ tại quảng trường trung tâm. Shikamaru, Kiba, Hinata, Ino, Sasuke, Sakura,... đều có mặt, đứng thành hàng ngũ chỉnh tề. Neji hiện vẫn còn nằm viện nên không thể tham dự, nhưng sự hiện diện của Naruto đã làm cho không khí trở nên khác lạ.
Cánh cửa phía sau mở ra, một bóng người bước vào, ánh nắng chiếu rọi làm tất cả đều ngỡ ngàng. Naruto bước lên, khoác trên mình bộ trang phục mới: Bộ áo giáp đen ôm gọn cơ thể, được bảo vệ bởi lớp áo giáp lưới phía trong, phần vai có tấm bảo vệ màu xám bạc khắc biểu tượng Konoha. Áo choàng màu trắng thả nhẹ sau lưng, từng bước chân của cậu vang lên đầy tự tin và uy nghiêm. Mái tóc vàng bồng bềnh dưới ánh nắng mặt trời, tỏa sáng rực rỡ, đôi mắt xanh biếc sắc lạnh và tràn đầy sự tự tin.
Không gian lặng đi một chút, rồi những tiếng xì xào vang lên: "Khoan đã… đó là Naruto sao?" "Cậu ta… Nhìn cậu ta… giống y như Hokage Đệ Tứ khi còn trẻ…"
Kakashi, Asuma, Kurenai và Gai đứng trên khán đài, ánh mắt mở to kinh ngạc. Kakashi thậm chí còn phải lấy tay kéo hạ chiếc mặt nạ xuống một chút, nhìn kỹ hơn: "Sensei? Không… Naruto? Giống! Quá giống!"
Asuma thở ra một làn khói thuốc, ánh mắt ngạc nhiên không giấu được: "Phải thừa nhận… cậu ta trưởng thành hơn rất nhiều. Cái khí chất ấy…"
Kurenai mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt lóe lên sự ngưỡng mộ: "Thật là một sự lột xác…"
Phía dưới, Shikamaru nhìn Naruto từ đầu đến chân, ánh mắt lấp lánh sự ngạc nhiên: "Này… Naruto… cậu thay đổi thật rồi đấy."
Kiba khẽ nhíu mày, khoanh tay nhìn kỹ: "Thằng nhóc này… sao trông giống Đệ Tứ thế nhỉ?"
Hinata đứng im lặng, hai tay cô đan vào nhau, đôi má đỏ bừng lên, mắt không rời khỏi Naruto: "Naruto-kun… tuyệt vời quá…"
Ino không giấu nổi sự kinh ngạc, khẽ thì thầm với Hinata: "Có phải cậu ấy đẹp trai hơn hẳn không? Nhìn như một Hokage tương lai vậy!"
Naruto bước lên bục, ánh mắt cậu quét qua toàn bộ mọi người, môi khẽ nhếch lên một nụ cười tự tin. Đôi mắt xanh biếc của cậu ánh lên niềm tự hào, sự quyết tâm và khát khao chứng tỏ bản thân.
Jiraiya đứng phía xa, khẽ nhếch môi cười: "Hah… thằng nhóc này… thật biết cách làm người khác kinh ngạc…"
Buổi lễ diễn ra trong sự trang nghiêm tột bậc, nơi Shikamaru, Naruto và Neji (vắng mặt do chấn thương chưa được phép xuất viện) chính thức được tấn cấp, trở thành Chuunin.
Toàn bộ khu vực bùng nổ tiếng vỗ tay, những lời chúc mừng vang lên khắp nơi. Mọi người đồng loạt hoan hô, những cái bắt tay, những ánh mắt ngưỡng mộ đều đổ dồn về Naruto.
Kakashi đứng từ xa, ánh mắt anh khẽ lấp lánh niềm vui: "Minato-sensei… cuối cùng, con trai thầy cũng đã trở thành niềm tự hào của Konoha."
Jiraiya gật đầu, đôi mắt ẩn hiện sự ấm áp: "Thằng nhóc đó… cuối cùng cũng đã lớn rồi."
—------------ Ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà len lỏi qua cửa sổ, chiếu xuống những hàng giường bệnh trắng toát của Bệnh viện Konoha. Hương thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí, tạo nên cảm giác tĩnh lặng nhưng cũng đầy ngột ngạt.
Neji nằm yên trên giường, băng quấn kín phần ngực và tay. Đôi mắt Byakugan của cậu nhìn lên trần nhà, ánh mắt đượm chút trầm tư. Cánh cửa phòng bệnh hé mở, Hyuga Hiashi – tộc trưởng gia tộc Hyuga, bước vào với vẻ uy nghiêm thường thấy.
Neji khẽ ngước lên, đôi mắt sắc lạnh không giấu được sự ngạc nhiên. "Ngài… đến đây làm gì?"
Hiashi nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh mắt ông dừng lại trên người Neji một lúc lâu trước khi tiến đến bên cạnh giường. "Ta đến để nói chuyện với con."
Neji ngồi dậy, cơn đau nhẹ nhói lên nhưng cậu vẫn giữ vẻ bình thản: "Chuyện gì mà tộc trưởng lại hạ mình đến tận đây? Không phải người luôn coi tôi như một công cụ của phân gia sao?"
Hiashi khẽ nhắm mắt, đôi tay ông đan lại trước ngực, giọng nói trầm xuống: "Ta đến… để nói về sự kiện năm xưa. Chuyện về cha của con."
Không gian lặng đi, Neji mở to mắt, bàn tay cậu khẽ run lên. "Cha… của tôi?"
Hiashi gật đầu, ánh mắt ông trầm ngâm như gợi nhớ lại ký ức đau thương đó. "Phải… Hyuga Hizashi, em trai song sinh của ta. Người đã hy sinh mạng sống để bảo vệ Konoha và cả gia tộc Hyuga."
Neji siết chặt nắm tay, đôi mắt Byakugan lóe lên sự phẫn nộ: "Bảo vệ ư? Không phải là bị ép buộc sao? Không phải ông đã giao nộp cha tôi để cứu lấy cái mạng của mình à?"
Hiashi im lặng một lúc lâu, đôi mắt ông khép lại, rồi chậm rãi mở ra: "Phải… đó là điều con đã nghĩ suốt những năm qua. Nhưng sự thật không phải như vậy…"
Hiashi thở dài, bàn tay ông đặt lên ngực mình, giọng nói trầm ấm vang lên: "Ngày đó, sau vụ việc với làng Mây (Kumogakure), họ đòi hỏi một mạng sống để bồi thường cho cái chết của tên sứ giả. Thực tế… người họ muốn là ta."
Neji giật mình, ánh mắt cậu mở to kinh ngạc: "Là… là ông sao?"
Hiashi gật đầu, ánh mắt ông hướng ra ngoài cửa sổ, như đang hồi tưởng lại ký ức đã bị chôn vùi: "Phải. Họ muốn ta… vì ta là tộc trưởng của Hyuga, là người đã trực tiếp gây ra cái chết của hắn. Theo luật lệ ngoại giao, Konoha buộc phải giao nộp ta để giữ vững hòa bình."
Neji lặng người, bàn tay cậu siết chặt lại, âm thanh của những khớp ngón tay kêu răng rắc. "Vậy… tại sao… tại sao lại là cha tôi? Tại sao lại là người của Phân Gia?"
Hiashi hít một hơi sâu, đôi mắt ông thoáng nét buồn: "Ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để bước ra khỏi làng… Nhưng chính lúc đó, Hizashi đã bước vào phòng và… đề nghị thay thế ta."
"Không thể nào…" – Neji thì thầm, ánh mắt cậu run rẩy.
Hiashi gật đầu, ánh mắt ông ánh lên sự tiếc nuối sâu sắc: "Phải… chính Hizashi đã quyết định. Không phải ta ép buộc, cũng không phải là lệnh từ Konoha. Đó là sự lựa chọn của ông ấy, để bảo vệ tộc Hyuga và… bảo vệ con."
Neji cắn chặt răng, đôi mắt trắng bạc run rẩy không ngừng: "Cha tôi… tự nguyện sao? Ông ấy… không bị ép buộc?"
Hiashi khẽ gật đầu, giọng nói ông trầm ấm và bình tĩnh: "Hizashi muốn con được sống mạnh mẽ, muốn con không phải chịu cảnh tranh đấu nội bộ. Ông ấy đã lựa chọn con đường đó, vì con và vì tương lai của gia tộc."
Neji ngước mắt lên, ánh mắt cậu chứa đựng hàng ngàn câu hỏi chưa được giải đáp. Trước khi cậu kịp lên tiếng, Hiashi nhẹ nhàng rút ra từ tay áo một bức thư được niêm phong cẩn thận.
"Đây là…?" – Neji hỏi, đôi tay khẽ run.
Hiashi trao bức thư vào tay Neji, ánh mắt ông thoáng một chút nhẹ nhõm: "Đây là di thư mà cha con để lại trước khi rời đi. Đáng lẽ… đáng lẽ ta phải đưa cho con từ lâu… nhưng có lẽ, bây giờ mới là lúc thích hợp."
Neji sững người, cậu nhìn chằm chằm vào bức thư, đôi tay khẽ run rẩy. "Di thư của cha… sao… sao tới tận bây giờ…"
Hiashi không trả lời, ông quay lưng bước ra cửa, trước khi cánh cửa khép lại, giọng nói trầm ấm của ông vẫn vang lên: "Đọc đi, rồi con sẽ hiểu. Ta hy vọng… sau khi đọc xong, con sẽ có câu trả lời cho chính mình."
Cánh cửa phòng bệnh khép lại, để lại Neji một mình trong căn phòng trắng toát, đôi tay vẫn siết chặt lá thư. Nhịp thở của cậu trở nên dồn dập, từng giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Bức thư nằm trên tay như nặng ngàn cân.
"Di thư… của cha…" – Neji thì thầm, ánh mắt run rẩy. Cảm giác hỗn loạn xâm chiếm tâm trí cậu, những gì cậu tin tưởng, những gì cậu căm ghét… tất cả đều bị lung lay.
Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại Neji ngồi lặng người, ánh mắt tràn đầy dao động. Cậu không dám mở bức thư, nhưng cũng không thể buông bỏ. Bức thư ấy chứa đựng sự thật… hoặc là nỗi đau.
"Cha… rốt cuộc, người muốn nói gì với con?"
—------------- Buổi chiều tà, ánh mặt trời dần khuất sau những dãy nhà cao tầng của Konoha, ánh sáng vàng óng phủ lên mọi con phố, mang theo sự ấm áp và yên bình. Naruto vừa bước ra khỏi trung tâm lễ tấn cấp, bộ áo Chuunin mới tinh vẫn còn thoang thoảng mùi vải mới. Khuôn mặt cậu ánh lên sự phấn khởi, từng bước đi như nhẹ bẫng trên mặt đất.
"Mình đã là Chuunin thật rồi…" – Naruto thì thầm, đôi mắt xanh biếc ánh lên sự hào hứng. Hôm nay, mọi người đã nhìn cậu với ánh mắt khác hẳn, không còn sự ghẻ lạnh hay khinh thường, mà là sự ngưỡng mộ và công nhận.
Khi cậu bước qua một con ngõ nhỏ, không khí xung quanh đột nhiên trở nên nặng nề. Naruto khựng lại, ánh mắt cậu quét nhanh qua những bức tường đá cũ kỹ, không gian u ám và tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Vụt!
Một luồng sát khí thoáng lướt qua, như lưỡi dao sắc bén phả vào gáy. Naruto lập tức xoay người, đôi mắt xanh lóe lên sự cảnh giác.
"Kẻ nào…?" – Cậu lẩm bẩm, tay đã đặt lên chuôi kiếm Yamato.
Không có tiếng trả lời, chỉ có một làn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo những chiếc lá khô bay xào xạc. Ánh sáng le lói từ mặt trời dần bị che khuất bởi những bức tường cao, bóng tối chầm chậm phủ kín cả con ngõ.
Naruto nheo mắt, sát khí vẫn còn đó, thậm chí rõ ràng hơn. "Muốn chơi trốn tìm à? Được thôi…"
Vút!
Thân ảnh của Naruto biến mất trong nháy mắt, cậu lao vào con ngõ nhỏ, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. Yamato khẽ rung lên, ánh sáng bạc lóe lên từ lưỡi kiếm khi cậu rút ra, ánh thép phản chiếu trong bóng tối.
Cuối con ngõ, bóng hình một người đàn ông đứng sừng sững, tấm áo choàng trắng dài kéo lê trên mặt đất, một cánh tay bị băng kín và ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Naruto.
Danzo Shimura.
Naruto khựng lại, ánh mắt cậu trở nên cảnh giác: "Danzo … Ông muốn gì?"
Danzo đứng yên, đôi mắt sắc lẻm của lão quan sát Naruto từ đầu đến chân. Một nụ cười nhạt thoáng lướt qua môi lão: "Ta chỉ muốn trò chuyện, Uzumaki Naruto."
"Trò chuyện?" – Naruto nhướn mày, tay cậu vẫn giữ chắc lấy chuôi kiếm. "Thả sát khí để gọi người ta là cách trò chuyện của ông sao?"
Danzo khẽ cười, ánh mắt lão sắc bén như lưỡi dao: "Nếu không làm vậy, ngươi sẽ không đến đây…"
Naruto bước lên một bước: "Muốn gì thì nói nhanh đi, tôi không có thời gian chơi đùa với lão."
Danzo không đáp ngay, lão chỉ im lặng một lúc lâu, như thể đang quan sát từng chi tiết nhỏ nhất trên gương mặt của Naruto. Rồi, với giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực, lão cất lời: "Ngươi… có muốn biết sự thật không?"
Naruto sững lại, đôi mắt cậu hơi nheo lại: "Sự thật? Ông đang nói về cái gì?"
Danzo bước lên một bước, giọng lão đều đặn vang lên: "Về chính ngươi. Về thân thế của ngươi… về quá khứ mà Konoha đã che giấu suốt ngần ấy năm."
Trong tâm trí Naruto, Vergil khẽ nhếch mép cười, giọng nói trầm thấp vang lên như tiếng vọng trong không gian đen tối: "Thằng già đó… có vẻ biết nhiều hơn ta tưởng. Naruto, thằng cha này là một con cáo già. Nhưng có lẽ, chúng ta nên cân nhắc lời đề nghị mà lão chuẩn bị đưa ra. Có khi sẽ có thu hoạch lớn."
Naruto cau mày, giọng nói của Vergil khiến cậu có chút dao động. "Ý của ông là… tôi không biết hết tất cả sao?"
Danzo mỉm cười, đôi mắt lão ánh lên sự thâm sâu khó lường: "Những gì ngươi biết… chỉ là bề nổi của tảng băng. Còn phần chìm… lớn hơn rất nhiều. Uzumaki Naruto, ngươi có muốn biết sự thật không?"
Naruto xiết chặt tay, đôi mắt cậu ánh lên sự kiên định: "Tôi không tin ông. Làm sao tôi biết ông không nói dối?"
Danzo khẽ cười, quay lưng bước đi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: "Ta không ép buộc ngươi phải tin. Nhưng nếu một ngày nào đó… ngươi muốn biết sự thật. Hãy tìm ta."
Naruto gầm lên, đôi mắt cậu lóe lên ánh sáng đỏ thoáng chốc: "Ông định giở trò gì?"
Danzo khựng lại, ánh mắt lão liếc nhìn qua vai, đôi môi khẽ nhếch lên: "Không phải là ta muốn thứ gì từ ngươi… mà là ngươi muốn thứ gì từ ta."
Naruto đứng sững người, từng lời nói của Danzo như găm chặt vào tâm trí. Khi bóng hình của lão khuất dần sau màn đêm, chỉ còn lại tiếng gió rít qua con ngõ nhỏ, mang theo tiếng thì thầm mờ ảo: "Gia nhập Root…"
Naruto nắm chặt lấy chuôi kiếm, ánh mắt cậu ánh lên nghi hoặc: "Root…? Lão muốn mình gia nhập Root?"
Trong tâm trí, Vergil khẽ nhếch mép cười: "Ta không tin lão già đó. Nhưng… nếu ngươi muốn biết sự thật, thì có lẽ Root là nơi tốt nhất để tìm kiếm…"
Naruto hít một hơi thật sâu, đôi mắt cậu trở nên kiên định hơn bao giờ hết. "Nếu lão muốn chơi… mình sẽ chơi tới cùng…"