Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 66: Bình yên trước cơn bão



Buổi chiều mùa hạ của Konoha trôi chậm.
Ánh nắng ngả vàng qua những vòm cây, đổ bóng xuống con đường lát đá dẫn đến bệnh viện trung tâm.

Naruto đứng trước cổng bệnh viện, tay cầm một bó hoa nhỏ.
Không rực rỡ – chỉ là mấy cành oải hương tím, vài nhánh cẩm tú cầu trắng, buộc bằng dây vải thô.

Cậu lẩm bẩm:
“Ầy, mình vô ý thật, mải tu luyện mà quên mất đến thăm Hinata”

Cậu bước chậm, gót giày vang nhẹ qua hành lang trắng tinh khôi.



Phòng bệnh tầng 3, dãy bên trái.
Hinata Hyuga – đội 8 – vẫn đang nghỉ ngơi sau khi tái khám chấn thương từ trận tử chiến với Neji.

Cô bé đang ngồi bên cửa sổ, ánh sáng chiếu nghiêng qua mái tóc, làn da nhợt hơn thường ngày nhưng ánh mắt vẫn ấm như cũ.
Trên bàn cạnh giường là một cuốn sách mở dang dở, và tách trà nguội.

Khi cửa khẽ mở ra, Hinata quay lại.
Ngay khi nhìn thấy người bước vào… tim cô lỡ một nhịp.



“Na… Naruto-kun…?”

Naruto gãi đầu, bước vào với nụ cười nghiêng nghiêng:
“Ờm… chào buổi chiều. Tớ… đến thăm.”

Cậu giơ bó hoa ra, hơi ngượng ngùng:
“Tớ không biết loại nào cậu thích… nên cứ chọn mấy loại nhẹ dịu một chút.”

Hinata nhận lấy, hai tay run khẽ.
“Đẹp… lắm… cảm ơn cậu.”

Cô nhìn bó hoa như thể đang ôm cả mùa hạ trong tay.



Naruto ngồi xuống ghế gỗ cạnh giường.
Hai người không nói gì một lúc.
Chỉ có tiếng quạt trần quay lặng lẽ và tiếng gió khẽ vờn qua rèm trắng.

“Tớ nghe bác sĩ bảo hôm nay cậu tái khám.”

“Ừm… Mấy vết thương đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Naruto nhìn ra cửa sổ, ánh mắt trầm hơn mọi khi.

“Lúc cậu ngã gục hôm đó… tớ thấy sợ thật. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy… có thứ gì đó quan trọng sắp biến mất mà tôi không thể làm gì được.”

Hinata quay đi, tay siết chặt vạt áo.

“Nhưng… tớ không biến mất đâu, Naruto-kun… Tớ… vẫn ở đây.”



Căn phòng yên lặng thêm một chút.

Naruto cười khẽ:
“Tớ sẽ thắng. Vòng tới, nếu gặp Neji… tớ sẽ thay cậu, đá bay cái định mệnh khốn kiếp đó.”

Hinata nhìn cậu.
Mắt cô long lanh, nhưng không rơi lệ.

“Tớ tin cậu mà.”



Naruto đứng dậy.
Trước khi bước ra cửa, cậu quay lại:

“À, lần sau… tớ sẽ mang ramen thay vì hoa nhé?”

Hinata đỏ mặt, khẽ gật đầu như mèo con.

Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng.
Bên trong, ánh nắng cuối ngày chiếu qua rèm cửa, phản chiếu lên bó hoa – tím dịu và mềm như giọng cô gái vừa mới biết mình được nhớ đến.

—------------
Naruto vừa khép cánh cửa lại sau lưng, hành lang bệnh viện vắng tanh vang tiếng bước chân cậu xa dần.

Trong phòng, Hinata vẫn ngồi bên giường, nhìn bó hoa trong tay, má còn ửng đỏ.
Một nụ cười khẽ chưa kịp tắt trên môi.
Và rồi—

“Gõ… gõ…”

Tiếng gõ cửa vang lên khẽ khàng.
Rồi cánh cửa lại mở ra.

“Hinata? Cậu có khách nữa đây.”

Một giọng nói quen thuộc, lẫn một chút năng động thường ngày.
Ino.



Hinata hơi bất ngờ.
Ino bước vào với một túi giấy đựng hoa quả và đồ ăn nhẹ.
Cô đặt xuống bàn, tay chống hông:
“Nghe bác sĩ bảo hôm nay cậu tái khám, nên mình ghé qua.”

Hinata mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như gió đầu đông:
“Cảm ơn cậu, Ino…”



Ino ngồi xuống chiếc ghế vừa có Naruto ngồi lúc nãy, tay xoa nhẹ vạt váy.
Im lặng một lúc.

Rồi Ino nhìn Hinata, thở nhẹ:
“…Tớ thấy Naruto vừa rời khỏi.”

Hinata gật nhẹ.

Ino mím môi.
Rồi đột nhiên, không vòng vo:

“Hinata… cậu thích cậu ấy đúng không?”

Hinata thoáng giật mình. Cô không ngờ Ino lại thẳng thắn đến vậy.

Nhưng… cô không né tránh. Không đỏ mặt, không lảng tránh.

Cô ngẩng đầu lên – ánh mắt trong veo nhưng kiên định:

“Tớ thích cậu ấy. Từ rất lâu rồi. Không phải vì cậu ấy mạnh hay nổi bật… Mà vì cậu ấy chưa từng bỏ cuộc. Dù cả thế giới quay lưng, cậu ấy vẫn tiến lên.”

Ino lặng đi một giây.
Rồi cô khẽ bật cười – một nụ cười xinh đẹp, tươi như những đóa hoa nở rộ. Không phải giễu cợt. Mà là… đồng cảm.

Cô chống tay lên đầu gối, tựa người về phía trước, nói nhẹ nhưng rõ ràng:

“Ban đầu tớ chỉ để ý cậu ấy vì... ờ thì, khác biệt. Nhưng càng quan sát, tớ càng thấy tớ không thể rời mắt khỏi cậu ấy nữa. Cậu ấy ngốc thật, ồn ào thật, đôi lúc vô duyên thật. Nhưng có một điều: Cậu ấy khiến người khác… muốn tin tưởng. Hơn nữa, cậu ấy từng cứu tớ nhiều lần…”



Căn phòng im lặng.

Ánh nắng chuyển sang màu hổ phách, vẽ một đường viền sáng quanh hai cô gái.

Hinata mím môi.
Rồi… cô siết chặt bó hoa, mắt ánh lên:

“Nếu vậy… tớ sẽ không nhường.”

Ino cười. Nụ cười rất đẹp, cô bé đứng dậy, bước đến sát giường, cúi người thấp xuống – nhìn thẳng vào mắt Hinata:

“Tốt. Vì tớ cũng không có ý định dừng lại giữa đường.”

“Naruto xứng đáng được chọn vì chính cậu ấy là người làm cho trái tim rung động – Không phải ai ‘chiến thắng’ người kia.”



Hai người nhìn nhau, không có thù địch, không ghen tuông.

Chỉ có niềm tin không lay chuyển rằng: Cả hai đều muốn mình đứng cạnh Naruto.



Ino quay người rời khỏi, tay huơ nhẹ:

“Chăm sóc bản thân đi nhé, Hinata. Tớ sẽ không để cậu chạy trước quá xa đâu.”

Hinata khẽ gật đầu: “Tớ cũng vậy. Đừng nghĩ tớ là cô gái yếu đuối nữa.”