Đêm phủ mỏng lên mái ngói của Konoha như một tấm chăn tĩnh lặng.
Naruto nằm im trên giường trong khu trọ gần rừng huấn luyện. Không còn nghe tiếng ếch kêu, không còn nghĩ về ông già háo sắc – Jiraiya. Chỉ còn tiếng vọng khe khẽ từ sâu trong tâm trí.
"Lại đây."
—
Trong nháy mắt, Naruto lại đứng ở nơi ấy – khoảng không vô tận, tối đen, đất rạn nứt, và thanh Yamato cắm giữa không gian như chém đôi cả thế giới.
Vergil đứng đó, ánh mắt sáng xanh trong bóng tối, tay phải đặt lên chuôi kiếm, trầm tĩnh như núi sâu.
“Đã đến lúc.”
“Ngươi đã điều khiển chakra. Đã học nhẫn thuật. Nhưng hôm nay ta sẽ dạy ngươi một thứ mới, một thứ vượt hơn chakra – đó là ý thức không-thời gian.”
Naruto nhướng mày, không nói. Vergil chỉ tay ra phía trước.
“Judgement Cut,” anh nói, “không phải là một nhẫn thuật. Không phải kiếm pháp. Mà là ý niệm, một đòn đánh vào không gian trước khi hành động xảy ra.”
Vergil không rút kiếm, chỉ chạm nhẹ vào chuôi Yamato.
Trước mặt anh, một phân thân rỗng được tạo bằng chakra vô định. Nó đứng yên – chưa tấn công.
Nhưng ngay lúc đó – Yamato được rút ra trong một phần giây.
Không có âm thanh. Không có ánh sáng. Không có chuyển động.
Chỉ một đường chém vô thanh lướt qua không khí.
Và rồi –
BÙM!
Phân thân tan rã. Không phải nổ, mà bị cắt thành nhiều mảnh.
Vergil không nhìn mục tiêu. Anh nói:
“Ta không cắt mục tiêu. Ta cắt vị trí mà mục tiêu sẽ đến.”
“Judgement Cut không cần tốc độ. Không cần sức mạnh. Chỉ cần… một điểm neo trong ý thức – rồi phát lệnh chém không gian về chính điểm đó.”
—
“Không có đường kiếm.” “Không có phản đòn.” “Không có cơ hội để kẻ địch thấy mình bị giết.”
“Judgement Cut – Triple.”
Cả mặt đất phía xa rạn vỡ, vết chém không hiện hình mà bóp méo ánh sáng. Một sinh vật chakra giả lập bị xé tan.
“Chém không phải bằng kiếm, mà bằng nhận thức vượt tầng của thời gian – nơi hành động xảy ra trước khi suy nghĩ được khởi sinh.”
Vergil quay lại, ánh mắt vẫn sắc như gió đông.
“Đó là lý do tại sao… trong một thế giới đầy nhẫn thuật, ta không cần tới nhẫn thuật nào khác.”
Anh tra Yamato vào vỏ.
Một tiếng “cạch” vang lên, nhẹ nhàng và dứt khoát, như thể khép lại toàn bộ không gian xung quanh.
“Đến lượt ngươi.”
Vergil ném Yamato tới. Naruto đỡ lấy, tay cậu run nhẹ, đồng thời cảm thấy hưng phấn vì đây thực sự là một chiêu thức rất mạnh
Naruto lùi lại, lấy tư thế. Tưởng tượng luồng chakra dồn vào tay, rồi mở mắt—
Vụt!! Một đường kiếm xẹt qua không khí… Im lặng. Không gì xảy ra.
Vergil gật đầu:
“Tất nhiên là thất bại.”
Naruto cau mày: “Em đã cố tập trung mà.”
Vergil tiến lên, chỉ tay lên trán cậu:
“Tập trung không phải là nghĩ mạnh hơn. Mà là hiểu. Không gian không phải chỉ là khoảng cách. Nó là hệ trục. Là chiều. Là độ xoắn. Là điểm ghim. Là tốc độ trễ của thông tin.”
“Ngươi không cắt được không gian, nếu không biết không gian vận hành ra sao.”
“Vậy em phải làm gì?”
Vergil cắm Yamato xuống đất lần nữa. “Tập cảm nhận độ cong của không gian.” “Tập bước một bước trong đầu, rồi xem mình đứng đâu.” “Tập vẽ đường chém trước khi kẻ địch xuất hiện.”
“Từ bây giờ – ta đưa ngươi vào khóa rèn cảm giác không-thời gian. Mỗi đêm, một tầng.”
—--------------- Sáng sớm hôm sau, khu rừng huấn luyện số 3 còn mờ sương. Một cái bóng cao lớn mặc áo đỏ đứng bên bờ suối, gác chân lên đá, tay chống hông, miệng ngáp dài như thể cả đêm không ngủ.
“Thằng nhóc này… định để mình đợi bao lâu nữa đây… trời ơi…”
Jiraiya thở dài lần thứ mười bảy trong vòng ba phút. Mắt ông cay xè vì thiếu ngủ – không phải vì luyện tập, mà vì cả đêm bị… đuổi khỏi nhà tắm nữ khi đang cố “thu thập tài liệu cho tiểu thuyết mới”.
—
“Yo.” – một giọng vang lên sau lưng.
Jiraiya giật bắn người. Quay lại, thấy Naruto đang đứng, tay nhét túi, mái tóc dài xõa ra nhưng ánh mắt… cực kỳ tỉnh táo.
“Cậu ngủ lúc nào mà tỉnh táo thế?”
Naruto lườm nhẹ: “Tôi không ngủ. Tập riêng.”
Jiraiya khoanh tay, liếc nhìn. “Tập riêng hả… Gan đấy. Được rồi, hôm nay ta sẽ kiểm tra Nhóc bài đầu tiên – đi trên mặt nước.”
—
Cả hai bước ra giữa lòng suối cạn. Nước chỉ cao ngang bắp chân.
Jiraiya chắp tay sau lưng:
“Khác với đi trên cây – đi trên nước đòi hỏi phải liên tục điều tiết chakra. Quá ít – chìm. Quá nhiều – văng ngược. Giống như đang giữ thăng bằng trên lớp kính mỏng giữa đại dương.”
Ông vừa nói vừa đắc ý ngẩng mặt lên song song với bầu trời. Mắt lấp lánh chờ đợi… cảnh Naruto té ngửa.
—
Nhưng Naruto đã đứng trên mặt nước từ lúc nào. Ổn định. Vững chắc. Không có một vòng sóng nhỏ nào dội ra.
Jiraiya: “…”
“…”
“…Đợi đã. CÁI GÌ?”
—
Jiraiya giậm chân – lún xuống nước luôn.
“Sao Nhóc làm được? Ta chưa dạy mà!!”
Naruto nhún vai: “Kakashi-sensei từng nói qua rồi. Tự luyện thôi.”
Jiraiya vò đầu bứt tai. “Lúc dồn chakra cậu… có cảm thấy gì kỳ lạ không?”
Ông nhắm mắt, mở nhãn quan cảm nhận chakra của Naruto.
“…Sâu thật. Nhưng… không phải như chakra Cửu Vĩ bộc phát…”
“Lạnh, trơn, sắc… như dao. Chẳng giống ai.”
Jiraiya nhíu mày. “Không lẽ thằng nhóc này…”
Ông lắc đầu: “Không, chắc là chakra Cửu Vĩ thôi. Thôi kệ, không quan tâm.”
—
“Dù gì thì cũng không thể dạy bài cơ bản nữa rồi.” Jiraiya đứng thẳng dậy, cười gian: “Tốt! Đã vậy, ta sẽ dạy Nhóc nhẫn thuật nâng cao – một thứ mà nếu điều khiển không tốt, có thể rơi xuống hồ mà không trở lại.”
Naruto: “…Nghe hấp dẫn đấy.”
“Tên nó là… Kuchiyose no Jutsu.”
“Thuật Triệu Hồi.”
—
Trên tay Jiraiya, một cuộn giấy triệu hồi cuộn lại bằng tấm bùa gỗ rơi xuống đất. Ông cắn tay, máu nhỏ lên mặt giấy.
“Dùng máu của Nhóc. Kết ấn. Ký giao ước. Và nếu thành công – thứ Nhóc gọi tới… sẽ thay đổi cả chiến trường.”
Naruto híp mắt nhìn.
Vergil lặng lẽ mỉm cười: “Thú vị rồi đây.”
Jiraiya mở cuộn khế ước triệu hồi cóc. Cuộn giấy dài, vẽ bằng bút lông và máu, khắc từng dấu ấn của những người từng ký giao kèo.
“Nhóc sẽ dùng máu mình để ký kết. Từ nay về sau, triệu hồi cóc – hoặc bị cóc ăn sống – đều do năng lực của nhóc quyết định.”
Naruto khẽ gật đầu. Cậu rút một kunai nhỏ, rạch đầu ngón tay.
Nhưng ngay khi cuộn giấy mở ra, mắt cậu khựng lại.
Tên đó… hiện ra trước mắt. Nét bút đen sắc. Máu khô nâu đỏ.
Namikaze Minato.
Cha cậu.
Người đã giao cậu cho Konoha. Người đã để lại cậu một mình suốt mười hai năm.
—
Cảm xúc trào lên như nước vỡ bờ. Nhưng Naruto không khóc. Cậu siết tay đến mức máu từ ngón tay rỉ ra nhiều hơn. Tim cậu đập mạnh – không phải vì buồn, mà vì cảm giác pha trộn giữa tự hào… và oán hận.
Naruto không nói gì. Chỉ nhẹ nhàng đặt máu của mình bên dưới cái tên Minato. Rồi ký lên: Uzumaki Naruto.
—
“Giờ thì – Kuchiyose no Jutsu!” – Jiraiya hô to, như thể kích thích khí thế.
Naruto kết ấn, máu còn đọng nơi tay.
“KUCHIYOSE NO JUTSU!!”
BÙM!
Khói bốc lên. Mặt nước gợn mạnh.
Jiraiya nheo mắt: “Ra Gamakichi chăng? Hay Gama Bunta luôn?”
Nhưng rồi—
“Ọt ọt…”
Khói tan.
Giữa vũng nước đọng… một con nòng nọc to bằng móng tay đang bơi loi choi. Mắt lồi. Mép cười. Màu tím nhạt. Đang ngửa mặt nhìn Naruto như… thách thức.
—
“…Gì vậy trời?!” – Naruto gầm lên.
“HA HA HA!!” – Jiraiya ngã ngửa ra đất, đập tay cười như điên: “Không thể tin được! Triệu hồi… ra nòng nọc!!”
Naruto đỏ mặt, cầm con nòng nọc nhấc lên hai ngón tay. Nó vẫn bơi, như đang tắm.
“Chết tiệt… tôi làm gì sai?”
Jiraiya quệt nước mắt: “Không sai – chỉ là chưa đủ chakra.”
Naruto cúi xuống nhìn con nòng nọc lần nữa.
“Lần tới… sẽ là một con có thể nghiền nát cả núi đá.”
—
Jiraiya vẫn đang ôm bụng cười: “Dù sao cũng khởi đầu tốt. Bây giờ ta sẽ giúp nhóc tập luyện cách điều tiết chakra chính xác hơn.”