Cái tên được xướng lên khiến cả sảnh chìm trong vài giây im lặng lạ lùng.
“Trận tiếp theo: Hyuga Hinata đối đầu Hyuga Neji.”
Cả hai bước xuống sàn cùng một lúc.
Không ai nói gì, nhưng khán đài bắt đầu rì rầm.
“Cùng họ…”
“Cùng tộc Hyuga…”
“Chắc chắn Neji sẽ thắng, phải không?”
“Cô bé kia yếu lắm mà, chưa từng thấy đánh nổi ai cả.”
Sakura cau mày. “Sao ai cũng nghĩ thế?”
Kiba – đồng đội của Hinata – đập mạnh tay lên lan can. “Ngốc mới nghĩ thế. Cô ấy… mạnh hơn nhiều người tưởng đấy!”
Naruto im lặng, ánh mắt không rời khỏi sàn đấu. Cậu biết – Hinata đang bước vào trận chiến không chỉ là về thể thuật, mà là để quyết định: có thể bước ra khỏi cái bóng của chính mình hay không.
—
Giữa sân – hai người Hyuga đối diện nhau.
Neji Hyuga. Ánh mắt trắng lạnh không chút gợn. Gương mặt sắc như kiếm, không biểu cảm. Cổ áo cao, vạt tay rủ, bước chân thẳng và đều như người đã định sẵn đường đi từ lâu.
Hinata Hyuga. Dáng nhỏ nhắn, tóc rủ nhẹ. Tay đặt nhẹ trước bụng – một tư thế khiêm cung, nhưng ánh mắt không tránh né.
Họ đứng cách nhau chưa tới hai mét. Cùng một dòng máu. Cùng một quá khứ. Nhưng cách nhau như hai thế giới.
—
“Anh Neji…” – Hinata mở lời trước, giọng dịu và trong như ngày thơ bé chạy theo anh giữa sân nhà chính.
Neji không đáp.
“Hôm nay, em không muốn đánh nhau để phân thắng thua. Em chỉ…”
“Hinata-sama.” – Neji ngắt lời, giọng lạnh và tuyệt đối xa cách.
Hinata khựng lại.
Neji ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng như băng giá. “Đừng gọi tôi là anh. Không còn nữa. Người của Tông gia không cần dùng tình cảm với người của ‘phân gia’.”
Sàn đấu lặng như tờ.
“Em không muốn là Tông gia hay Phân gia.” – Hinata lặng lẽ. “Em chỉ muốn được anh gọi là em gái, như ngày xưa.”
“Ngày xưa…” – Neji cười nhạt. “Đó là chuyện trẻ con. Còn bây giờ, chúng ta đứng ở hai đầu một định mệnh – và Hinata-sama, cô là người yếu hơn.”
Hinata cụp mắt. Nhưng không rơi lệ.
Neji bước một bước tới. “Hinata-sama. Cô không nên ở đây. Cô không sinh ra để chiến đấu.”
“Em muốn chứng minh rằng em không phải chỉ biết đứng sau lưng người khác.” – giọng Hinata nhẹ đến mức chỉ ai lắng kỹ mới thấy đang run nhẹ. Nhưng cô không lui.
Neji cau mày. “Cô không thể thay đổi điều vốn đã là định mệnh. Không ai có thể. Không ai có thể chiến thắng định mệnh.”
Câu đó vang lên như một lưỡi dao xuyên thẳng giữa sân đấu – lạnh lẽo và tuyệt đối.
—
Trên khán đài, Naruto nắm chặt tay, ánh mắt nghiêng xuống, đầy giận dữ.
“Không ai có thể chiến thắng định mệnh sao…?”
Cậu lặp lại lời đó, và đôi mắt xanh bừng lên.
Đó không phải là sự thật. Mà là một vỏ bọc. Một sợi xích Neji tự đeo vào tay mình.
—
Hinata cúi đầu. Nhưng rồi ngẩng lên.
Mắt cô không còn né tránh.
“Anh Neji.” – lần này, cô không xin phép nữa. Cô gọi như một tuyên bố.
“Em sẽ cố gắng hết sức. Dù em có thua… em vẫn muốn tự tay nắm lấy con đường mình chọn.”
—
Và như vậy – trận đấu bắt đầu.
Cả hai cùng kích hoạt Byakugan. Đôi mắt trắng toát – không con ngươi – lóe lên trong ánh sáng như hai mặt gương phản chiếu dòng chakra của đối thủ.
—
Hinata là người ra đòn trước.
Tư thế Jūken chính xác, bước chân nhẹ như lướt. Cô lao tới, tung ba đòn liên tiếp vào mạch chakra ở vai, cổ và ngực Neji.
Neji đỡ được hai, nhưng đòn thứ ba trượt qua cổ tay – chạm trúng mạch bên hông.
“Phập!” – âm thanh va chạm giữa chakra và điểm huyệt khiến không khí như chấn động.
Trên khán đài, các Jōnin đều nheo mắt.
“Hinata… đang đánh thật.” – Asuma thì thầm.
“Và rất chuẩn.” – Kurenai siết tay. “Cô bé ấy... tiến xa hơn rồi.”
—
Neji không trả lời bằng lời. Anh bật lùi, lướt ngược như bóng gió, rồi đột ngột bẻ góc – tung Hakke Kūshō (Không Chưởng Bát Quái) về phía cô.
Luồng khí ép cực mạnh từ lòng bàn tay xé không khí, đập thẳng vào ngực Hinata.
“BỐP!!”
Cô văng ra hơn hai mét, nhưng lật người giữa không trung, bám sàn bằng một tay, bật lại ngay sau đó.
Không chờ đợi, cô thi triển liên hoàn 32 chưởng Jūken – một nhịp đánh của lòng tin.
Neji lùi, đỡ. Một vài đòn chạm được. Một vài không. Nhưng hắn phải nhíu mày.
“Không ngờ… Hinata-sama lại giữ được nhịp này lâu đến vậy.”
Hinata thở nặng nhọc, mắt vẫn mở to:
“Em không đến đây để cho anh bất ngờ. Em đến đây để cho chính mình thấy… Rằng em có thể.”
—
Thời gian trôi qua, cả hai giao tranh hơn mười phút liên tục, kết quả đều là ngang tài ngang sức.
Trận đấu căng thẳng đến mức khán giả xung quanh không ai lên tiếng, tất cả đều nín thở quan sát.
—
Nhưng dần dần – Neji bắt đầu dẫn nhịp.
Khi Hinata chậm nửa nhịp, Neji đã áp sát.
Khi cô ra đòn thứ 49 trong chuỗi 64 chưởng, Neji bắt được quỹ đạo di chuyển.
Từng điểm yếu của cô – từng chỗ lặp nhịp đòn – dần hiện ra như đường gân mảnh trong lòng bàn tay cậu.
Hakke Rokujūyon Shō – Bát Quái 64 Chưởng.
Neji tung đòn khi Hinata chưa kịp rút tay về. 2 chưởng – vai. 4 chưởng – ngực. 8 chưởng – bụng. 16 chưởng – lưng. 32 chưởng – toàn bộ mạch chakra bị ép nát. 64 chưởng – điểm kết thúc.
“BỐP – BỐP – BỐP – BỐP—!!”
Cơ thể Hinata chấn động như rơi vào mưa đá chakra.
—
Cô khụy gối, máu rỉ từ miệng. Hơi thở đứt đoạn. Nhưng mắt vẫn mở.
Neji đứng im, mắt không rời.
“Hinata-sama… cô đã hết sức rồi.”
Cô gượng dậy. Tay run bần bật.
“Em… chưa ngã… Anh Neji.”
—
Neji lặng một nhịp.
“Đừng bắt tôi phải đánh cú cuối.”
“Vậy thì…” – Hinata thở gấp – “hãy dừng tay đi.”
Cô lao lên lần nữa, dù thân thể đã rã rời. Tay vung chưởng – ánh trắng mờ tỏa ra – nhưng…
Neji bước sang một bên. Và tung đòn phản gối thẳng vào bụng.
Hinata gục xuống sàn – mạch chakra vỡ vụn, cơ thể thoi thóp – nhưng Neji vẫn bước tới.
Mắt cậu lạnh băng như ánh trăng không tình cảm, bàn tay lại nâng lên – luồng chakra tụ nơi lòng bàn tay như sẵn sàng xé nát hơi thở còn sót lại.
“Neji!” – trọng tài Hayate gằn giọng, nhưng không kịp cản. “Đủ rồi! Cậu đã thắng!”
Nhưng Neji vẫn tiến.
—
“DỪNG LẠI!!”
Bốn bóng áo Jōnin cùng lúc phi thân xuống từ khán đài. Kakashi, Asuma, Gai, Kurenai, cả bốn lập tức chắn ngang giữa Neji và Hinata.
Kurenai hét lên, ánh mắt đầy lửa giận: “Neji, đây không phải chiến trường! Đấu loại không có nghĩa là giết người!”
Gai cau mày: “Là một Hyuga, em hiểu rõ hơn ai hết hậu quả khi sử dụng chiêu thức đó!”
Asuma không rút thuốc, hai tay của anh đều đang ôm lấy thân của Neji để không cho cậu động đậy.
Neji vẫn giơ tay, không có ý định dừng lại. Giọng cậu sắc lạnh lùng:
“Vì sao các người ngăn cản tôi? Tất cả cũng sẽ kết thúc như vậy thôi. Đó là định mệnh, người yếu không có quyền chọn lựa!”
—
Lúc này, một bóng người vàng kim như sấm nổ ập xuống giữa sân.
Naruto.
Cậu thuấn thân tới từ khán đài, quỳ xuống, nhẹ nhàng bế Hinata lên.
Cơ thể nhỏ bé của cô tựa vào ngực cậu – máu còn thấm nơi áo cậu, nhưng đôi tay cậu ôm lấy cô như giữ lấy điều mong manh nhất trên đời.
“Hinata... đã cố gắng tới mức đó rồi, mà anh vẫn định ra tay?” – giọng Naruto run lên vì phẫn nộ.
Mắt xanh của cậu lóe lên vẻ sắc bén. Naruto nhìn thẳng Neji.
“Nghe cho rõ đây, Neji.” – Naruto nói, chậm rãi.
“Nếu anh đã nói là định mệnh… thì tôi sẽ là người đánh nát cái ảo tưởng đó của anh. Mong là tôi gặp được anh ở vòng sau. Lúc đó… sẽ rất khó coi.”
Neji nhíu mày, ánh mắt xẹt qua tia sát khí. Nhưng rồi cậu khẽ hừ lạnh, quay đi không nói một lời.
—
Naruto đứng dậy, bế Hinata trong vòng tay, Ino bối rối chạy theo.
Họ cùng rời khỏi sàn đấu – giữa sự im lặng của cả khán đài. Một im lặng đầy nể phục. Và nghẹn ngào.
—
Trọng tài Hayate bước ra, giọng trầm xuống:
“Người chiến thắng: Hyuga Neji.”
Nhưng không ai vỗ tay.
---------------------------- Khắp hành lang của bệnh viện trung tâm làng Lá – tiếng bước chân vội vã, tiếng kéo giường, tiếng y nhẫn la lối truyền lệnh – nhưng tất cả đều như tan biến trong cõi yên lặng của một cậu thiếu niên đang ngồi bất động.
Naruto – vẫn mặc áo đấu chưa thay – ngồi xổm bên ngoài phòng cấp cứu, hai tay siết chặt lấy nhau.
Bên cạnh cậu là Ino, cũng đứng dựa tường, hai tay vòng trước ngực. Nhưng ánh mắt cô vẫn thi thoảng liếc sang, nhìn Naruto với chút ái ngại, chút không hiểu… và rất nhiều cảm phục.
Họ đã đưa Hinata đến đây được hơn năm tiếng đồng hồ.
Không ai nói gì trong suốt thời gian ấy.
Không một câu bông đùa, không một tiếng thở than.
Naruto… không rời khỏi vị trí, không hề nghỉ ngơi một chút. Tinh thần của cậu căng như dây đàn.
Cậu chỉ nhìn về cánh cửa gỗ có treo biển đỏ:
"Phòng cấp cứu đặc biệt – Hyuga Hinata."
—
Ino khẽ cựa người. “Này…”
Naruto giật mình, nhìn sang.
“…Cậu không mệt sao?”
“Tớ…Không.” – chỉ một tiếng trả lời ngắn gọn nhưng Ino có thể nghe cậu đang run rẩy.
“Cậu quan tâm Hinata vậy sao?” – Ino hỏi, nửa đùa, nửa thật.
Naruto vẫn không đáp.
Nhưng Ino không giận.
Vì ánh mắt ấy – như một người mất một điều gì quan trọng mà chính bản thân còn chưa hiểu được nó là gì.
—
Mãi đến khi cánh cửa mở ra – y nhẫn đeo khẩu trang xuất hiện – cả Naruto và Ino đồng loạt bật dậy.
“Hyuga Hinata… đã qua cơn nguy kịch.” – y nhẫn nói, nhẹ nhàng.
Naruto khựng lại, rồi… thở phào.
Không nói một lời, cậu chỉ khẽ gật đầu.
Tay rơi xuống hai bên người, như thể vừa thả rơi một gánh nặng không hình thù.
“Cô ấy cần nghỉ ngơi ít nhất bảy ngày. Nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng nhưng không còn nguy hiểm đến tính mạng.”
“Cảm ơn!” – Ino cúi đầu cảm kích.
Naruto… vẫn không nói gì.
—
Khi y nhẫn rời đi, Ino toan mở miệng hỏi, nhưng rồi dừng lại.
Vì Naruto vẫn đứng đó – đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào khe cửa khép kín.
“Cô ấy… bị thương nặng đến vậy… chỉ vì tên Neji đó…”
Giọng cậu không giận dữ, nhưng tay đang nắm siết chặt đến rướm máu.
Lần đầu tiên, Naruto Uzumaki cảm thấy một thứ gì đó… đang bốc cháy trong lòng, không phải vì bản thân bị xúc phạm, không phải vì ai khinh thường cậu.
Mà vì… một người khác đã đổ máu. Và trái tim cậu không chịu nổi điều đó.
Một cảm giác lạ lẫm, một ngọn lửa chưa từng có, một cơn giận – không phải vì tự ái.
—
Trong cõi u tối của tâm trí, một giọng nói vang lên – nhẹ như gió:
“Ngươi bắt đầu hiểu rồi đấy, nhóc.”
Là Vergil. Anh ngồi vắt chân trên một phiến đá trôi giữa khoảng không.
Naruto cảm được sự hiện diện ấy.
“Đây là cảm giác gì…?”
Vergil chỉ cười, không đáp.
Cái cười nhẹ như mỉa mai – nhưng ẩn giấu một điều gì đó rất giống… lòng tự hào.