Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 60: Ino vs. Sakura - Trận chiến tình bạn



Cả sảnh thi đấu im lặng kỳ lạ khi trọng tài Hayate cất giọng khàn:

“Trận tiếp theo: Yamanaka Ino đối đầu Haruno Sakura.”

Hai thiếu nữ cùng bước ra sàn, tiếng giày chạm vào đá vang lên rõ ràng giữa bầu không khí lặng như tờ. Gió từ khe vòm cuốn qua, mang theo hương máu, mồ hôi và hồi hộp.

Sakura dừng lại, tay siết chặt bên hông, ánh mắt không còn dao động. Mái tóc ngắn của cô – cắt từ rừng Tử Thần– khẽ lay động.

Đối diện, Ino mím môi. Không một nụ cười chế giễu, không một lời trêu chọc. Chỉ có ánh mắt rõ ràng, sâu lắng, và... hơi buồn.

“Trước đây,” – Ino lên tiếng trước, “tớ từng nghĩ mình phải thắng cậu để giành lấy Sasuke.”

Sakura khẽ hít vào.

“Nhưng giờ…” – Ino nhìn thẳng – “...tớ không còn chắc nữa.”

“Cậu buông xuôi rồi à?” – Sakura đáp, giọng đều đều, không lạnh, không mỉa. “Vì thấy cậu ấy chỉ nhìn về phía khác?”

“Không.” – Ino lắc đầu. “Vì tớ nhận ra... có những điều khác tốt đẹp hơn.”

“Vậy thì tốt.” – Sakura giương vai, lùi một bước, thủ thế. “Vì hôm nay, tớ muốn đánh cậu... như một kunoichi. Không phải tình địch.”

Ino gật đầu.

“Hayate: Bắt đầu!”

Sakura lao tới trước – nhanh, mạnh, như một cơn sóng đấm thẳng mặt.

Ino đỡ, phản đòn bằng đòn tay chém chéo – Sakura hạ người, xoay chân quét, ép đối thủ bật lùi.

Liên tiếp là gối – chỏ – đấm – lùi – tiến – móc – vặn – phá đòn.

Gió từ tay họ thổi tung đất bụi.

Ino dùng tóc chakra để tạo đòn quấn cổ, nhưng Sakura phản ứng bằng cách rút kunai cắt ngang không khí, khiến tóc bị gãy trước khi chạm được cổ tay.

Không ai chiếm ưu thế. Không ai chịu lùi.



Nhưng rồi Ino thay đổi.

Cô lùi lại, hạ người, kết ấn thật nhanh – ánh sáng trắng hiện lên giữa trán.

“Shintenshin no Jutsu – Tâm Chuyển Trung Thuật!”

Luồng chakra phóng ra như sợi chỉ bạc, nhanh như ánh sáng xuyên qua không gian – trúng ngay Sakura.

Mắt Sakura giật lên.
Cơ thể khựng lại.
Tay rơi thõng.
Mắt trắng dã.

Ino nhập vào. Thành công.

Trên khán đài, Kurenai thốt lên: “Cô ấy điều khiển được rồi!”

Ino – trong thân thể Sakura – đứng dậy.

“Xin lỗi, Sakura.” – cô thì thầm trong tâm trí. “Tớ không muốn làm cậu tổn thương thêm. Tớ sẽ khiến cậu giơ tay xin thua. Coi như trận này, tớ mạnh hơn.”

Nhưng đúng lúc cô nâng tay Sakura lên, một âm thanh rít gào vang lên từ bên trong.

"KHÔNG!!!"

Một luồng chakra bùng lên trong tâm trí.

Bên trong thế giới ý thức của Sakura – một phiên bản khác của cô hiện lên. Mái tóc ngắn. Ánh mắt đầy giận dữ. Đôi tay siết chặt – nắm đấm giáng thẳng vào Ino.

“Tớ không cho phép cậu ra lệnh cho tớ nữa!”

BỐP!!!

Ino bị đánh bật khỏi cơ thể Sakura – giống như bị xé tung ra khỏi chiều không gian.

Ngoài đời thực – Sakura hét lớn, toàn thân phát chakra – mắt bùng cháy.

“Cậu nghĩ tớ yếu à!? NHẦM RỒI, INO!!”



Cả khán đài nổ tung.

Kiba nghẹn giọng. “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?!”

Shikamaru trầm giọng: “Sakura vừa phá được tâm thuật… từ bên trong.”



Ino thở hổn hển, tay run, mắt mở to. “Cái đó… là ai trong cậu vậy, Sakura…?”

Sakura siết tay. “Một phần mà tớ luôn che giấu. Giờ thì... chỉ còn thể thuật thôi.”



Hiệp cuối – không nhẫn thuật.
Chỉ đấm, đá, chặn và lao vào nhau.

Sakura đấm chéo phải – Ino phản gối.
Ino móc ngang – Sakura xoay người đá tầm thấp.
Tiếng gió rít lên trong từng cú đánh.
Móng tay gãy. Máu rỉ từ cằm.
Cả hai vẫn tiếp tục.

Cho đến cuối cùng – họ gào lên – lao vào nhau.

BỐP!!

Hai nắm đấm chạm vào mặt nhau cùng lúc.

Cơ thể cả hai văng ngược, đập lưng xuống sàn.

Không động đậy. Không gượng nổi.

Hayate bước ra. Kiểm tra nhịp thở. Mắt cau lại.

“Cả hai mất khả năng chiến đấu.”

“Trận hòa – cả hai bị loại.”



Y Nhẫn vội vã chạy xuống. Nhưng trước họ, hai bóng áo choàng quen thuộc đã kịp bước ra sàn đá.

Kakashi phi thân xuống không một tiếng động, nhẹ nhàng đỡ lấy Sakura đang gượng ngồi dậy, tay áo anh phủ lấy vai cô như một tấm chăn bạc.

“Em làm tốt rồi.” – Kakashi nói khẽ. “Đánh trận đó, không còn là để chứng minh với ai cả.”

Sakura mỉm cười nhợt nhạt. Cô ngước mắt nhìn sang bên kia sàn.

Ở đó, Naruto đã chạy thẳng xuống và quỳ một gối bên cạnh Ino.

“Ino! Cậu ổn chứ?”

Ino vừa định ngồi dậy, nhưng đôi chân run lên vì mỏi. Naruto không đợi cô trả lời, đã đưa tay ra, vòng qua lưng, kéo nhẹ cô tựa vào vai mình.

“Cậu giỏi lắm. Tớ đã không nghĩ cậu có thể đánh đến mức này. Thật sự rất tốt.”

Giọng Naruto trầm xuống, dịu và ấm như nắng sớm.

Ino cứng người. Má cô đỏ bừng. Không phải đỏ vì kiệt sức – mà là đỏ vì... gần.

Gần quá.
Hơi thở Naruto phả sát tai cô.
Bàn tay ấy không rút lại.
Và cô... cũng không muốn đứng thẳng lên nữa.

“Ơ… ừm… ờ… tớ... chỉ cố hết sức thôi…” – Ino lắp bắp.
Cô dịu người ngả hẳn vào vai Naruto. Mắt trốn trong mái tóc vàng. Nhưng không ai là không thấy rõ hai tai đỏ như tôm luộc.

Naruto vẫn để yên. Không đẩy ra.



Trên đài cao, Hinata đứng nép sau lan can, đôi mắt tím nhạt vẫn dõi theo từng chuyển động của Naruto dưới kia.

Cô không ghen. Cô không trách.
Cô chỉ đứng đó – lặng yên, tay ôm lấy vạt áo.

Trong tim, chỉ có một ước mong rất nhỏ.
Rằng giá như… người đó đang đỡ mình.
Giá như… trong vòng tay ấy… là cô.
Chỉ một lần thôi.

Gió thổi nhẹ làm tóc Hinata bay nghiêng sang một bên, che đi chút hồng nơi gò má.

Cô cúi đầu, mỉm cười rất khẽ – một nụ cười pha chút đau, chút mong manh, và rất đỗi dịu dàng.

“Naruto-kun…” – cô thì thầm, như gọi tên một điều gì đó mà mình chưa đủ can đảm với tới.



Sakura thấy tất cả.

Cô vừa được Kakashi đỡ về cạnh, mồ hôi chưa khô mà miệng đã cong lên:

“Ôi trời… Ino ơi là Ino... Cậu ngã trên sàn mà lại chui đúng vào vai người ta… Cố ý không thế hả?”

Ino đỏ còn hơn cả lúc nãy, quay đầu định cãi, nhưng Naruto vẫn còn ở rất gần, và cô chỉ ậm ừ, tim đập loạn.

Sakura cười khúc khích, dù người còn mỏi nhừ, nhưng ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Tình bạn – sau một cú đấm – lại liền mạch hơn bao giờ hết.