Chiều hôm ấy, gió nhẹ, nắng tắt sớm hơn thường lệ.
Naruto và Hinata – sau gần hai tuần tập luyện đều đặn – lần đầu đề xuất một trận đối luyện nghiêm túc.
Không đòn giả. Không tập chay. Không “nhẹ tay giùm tớ”.
Một trận 1 vs 1.
Cả hai bước ra giữa bãi đất. Đối mặt nhau. Không khí có phần ngượng nghịu. Nhưng sau cái gật đầu dứt khoát của Hinata – và cái chống tay sau gáy hơi cười của Naruto – cuộc đấu bắt đầu.
Hinata là người ra tay trước. Bộ pháp Bát Quái triển khai nhịp nhàng, đánh ép từ trái vào dưới – mục tiêu: chiếm tuyến chakra cánh tay phải của Naruto.
Cậu lùi lại, chống trả bằng thân pháp cận chiến học được từ Asuma, kết hợp với phản xạ kiếm ngắn (tuy không dùng thật), giữ khoảng cách rất tốt.
Trận đấu kéo dài năm phút.
Mồ hôi bắt đầu lấm tấm. Những cú đá thấp, phản đòn, va chạm chakra bắn nhẹ ra hai bên.
Rồi—
“Phập!”
Một đòn Bát Quái Nhị Thập Tứ Chưởng gần như hoàn chỉnh – đấm thẳng vào cẳng tay phải của Naruto, khiến cậu bị đẩy lùi gần hai bước, mặt khẽ nhăn lại.
Ngay lúc ấy, Naruto phản công bằng một nhát chém xoáy không kiếm – ép Hinata phải bật lùi. Cô trượt chân, nhưng ngay lập tức hạ thấp trọng tâm, trượt ngang về bên trái và lách ra ngoài tầm với của Naruto.
Cả hai tách ra sau đòn cuối. Đứng cách nhau ba mét. Cùng thở. Cùng cười.
“Hòa nha?” – Naruto hỏi.
Hinata mỉm cười nhẹ, hơi cúi đầu: “Vâng…”
Nhưng khi Hinata quay đi thu dọn túi nước—
Naruto nhăn mặt nhẹ, tay phải xoa xoa cổ tay.
“…Gì mà lực tay ghê vậy trời…”
Vergil cất giọng ngay trong đầu, giọng không gượng được chút nào:
“Chà… từng ngày luyện tay cùng con gái, giờ biết thế nào là đòn chưởng có chakra chưa?”
Cửu Vĩ – vốn không bao giờ góp vui, lần này cũng bật lên:
“Hah! Ngươi mà đi đánh yêu với cô ta chắc sống chưa kịp yêu đã gãy xương rồi.”
Naruto đỏ mặt, tay vẫn xoa nhẹ cổ tay. “Làm gì mạnh dữ vậy trời…”
Còn Hinata… đứng cách đó mười mét, nhìn lại, thấy Naruto đang co tay phải, vội quay đi.
Cô mím môi… rồi cười nhỏ. Một nụ cười rất khó giấu.
Cùng lúc đó, phía sau một thân cây lớn gần bìa sân tập – nơi ánh nắng đã chạm đến rìa cuối cùng của buổi chiều – Ino đứng khoanh tay, dựa lưng vào vỏ cây sần.
Cô không đến gần. Cũng không gọi.
Chỉ… đứng quan sát.
Từ đầu buổi.
Từ lúc Hinata xuất hiện, ánh mắt đầy quyết tâm. Từ lúc hai người họ song song tập luyện, lời ít, ánh mắt nhiều. Từ lúc cú chưởng của Hinata đẩy lùi Naruto. Và cả lúc… Naruto xoa tay, còn Hinata thì quay đi mỉm cười – cái nụ cười đó… không còn là nụ cười “khi gặp bạn cùng lớp”. Không nữa rồi.
Ino khẽ thở ra. Nhưng không ghen.
Chỉ là lần đầu tiên, cô cảm thấy gì đó khác trong lồng ngực. Như một thứ thôi thúc không được đứng yên, không thể coi mọi chuyện là "tự nhiên sẽ đến".
“…Ra là vậy.”
Giọng cô nhỏ, nhưng rõ.
Vergil – vốn không lên tiếng, lần này trong tâm trí Naruto lại khẽ khàng nhận định:
“Hừm. Cô bé tóc vàng kia… cũng bắt đầu hiểu rồi. Có những trận chiến… không cần chakra, không cần đòn đánh. Chỉ cần… dám tiến lên trước một bước.”
Khi Hinata đã rời đi, sân tập chỉ còn một mình Naruto. Mặt trời ngả hẳn về phía Tây, bóng cây kéo dài như những mũi tên đen cắm xiên qua mặt đất.
Naruto hít một hơi sâu, kết ấn. Chakra tụ lại trong lòng bàn tay.
Xoáy. Giữ. Một… hai…
“Bộp.”
Vỡ.
Chakra tan, đất cát bay nhẹ.
Naruto thở ra, rũ tay, nhưng khựng lại một nhịp.
Cậu không quay đầu. Nhưng ánh mắt hơi nheo.
“...Ra đây đi, tớ cảm nhận được cậu tới từ nãy.”
Một nhịp gió thổi qua. Rồi từ sau gốc cây, Ino bước ra. Tay đút túi áo khoác mỏng, tóc bay nhẹ theo gió.
“Tưởng cậu mải quá không để ý.” – Ino cười, nhưng không giấu ý gì trong mắt.
Naruto thở khẽ, nhướng mày: “Cậu theo dõi tớ bao lâu rồi?”
Ino nghiêng đầu, làm bộ nghĩ ngợi. “Từ khi cậu bị Hinata đánh lui hai bước.”
Naruto đỏ mặt ngay lập tức. “Tớ... chỉ bất ngờ thôi. Không ngờ cô ấy mạnh thật.”
“Ừ, mạnh thật.” – Ino đáp, mắt không rời cậu.
Không khí rơi vào khoảng im lặng nhẹ. Không căng. Nhưng không hề vô nghĩa.
Naruto định quay lại tập. Nhưng Ino nói:
“Lúc trước, tớ cứ nghĩ chỉ cần tớ kiên nhẫn, thì… Tớ sẽ dần bước gần hơn cậu.”
“Nhưng dạo gần đây... tớ bắt đầu thấy, nếu tớ cứ đứng yên… thì cậu sẽ đi xa đến mức tớ không với tới được nữa.”
Naruto ngẩng lên. Không nói gì.
Ino bước lại gần một bước. Không xông tới. Không quá gần.
Chỉ đủ để cậu nhìn thấy ánh mắt ấy không còn là ánh mắt cô bạn lớp kế bên.
“Cậu từng cứu tớ. Tớ từng chăm sóc vết thương cho cậu. Giờ thì... tớ muốn luyện cùng cậu. Không chỉ nhìn từ xa.”
Naruto khựng lại. Một chút bối rối trong mắt.
“...Cậu nghiêm túc thật à?”
Ino gật. “Chính xác.”
Vergil trong tâm trí Naruto khẽ nói:
“Ngươi là kiếm. Nhưng nếu người khác dám bước tới, đừng rút kiếm chém họ. Có khi… họ là người sẽ giúp ngươi mài lại mép đã cùn vì đơn độc.”
Naruto nhìn Ino một lúc lâu, rồi gãi đầu, nhẹ nhàng nói
“...Được rồi. Nhưng nói trước… tớ có thể không giúp được gì đâu.”
Ino mỉm cười. “Không sao.”
Từ sau hôm đó, sân huấn luyện số 7 không còn là chỗ của một người hay hai người.
Cứ những buổi sáng không có nhiệm vụ nhóm, Ino đều xuất hiện, mang theo túi nước, vài hộp thuốc, và ánh mắt như thể đã xác định đây là đường mình sẽ đi, dù có ai chạy trước cũng không rẽ.
Hinata thì vẫn đến sớm – sớm đến mức khi Naruto đến, cô đã khởi động xong. Dù cô không nói, nhưng cách di chuyển của cô mượt hơn, từng đòn Bát Quái bám chặt đất hơn – không còn là người sợ sai, mà là người sẵn sàng điều chỉnh.
Naruto đứng giữa hai người, lòng bàn tay vẫn đỏ do luyện Rasengan chưa thành. Nhưng lần đầu tiên, cậu không cảm thấy đó là "đau đơn độc".
Mỗi người tập phần của mình.
Naruto – giữ chakra thành hình, rồi bắt đầu bước sang giai đoạn “nén”. Cậu đứng yên giữa sân, bàn tay mở, vòng xoáy hiện lên lờ mờ – không hoàn chỉnh, nhưng giữ được lâu hơn, xoáy chặt hơn.
Hinata tập bộ pháp ở góc phải, từng bước chuyển trục xoay Bát Quái đều bắt đầu ăn lực, kèm theo từng cú chưởng tạo ra sóng gió nhè nhẹ trên bụi đất.
Ino – tập kết ấn. Nhưng kết ấn không phải để trình diễn, mà để phối hợp chuyển chakra, tập phản ứng với chuyển động của đồng đội. Cô chủ động nhờ Naruto ném đá thật, Hinata đánh tạt thật, để bản thân điều khiển nhịp não – chakra – cảm ứng.
Ban đầu là tự ai nấy tập.
Nhưng càng về sau, ba người bắt đầu giao thoa.
Naruto: “Hinata, đánh lệch thêm góc 45, Ino sẽ có tầm rút lui.”
Ino: “Naruto, đừng nén sâu quá. Lực nổ sẽ văng thẳng vào hướng cậu không kiểm soát.”
Hinata: “Ino, giữ mắt không chớp khi chuyển tay. Não không cho kịp tín hiệu đâu.”
Họ không khen nhau. Không động viên kiểu “cậu giỏi lắm”. Họ chỉnh cho nhau – học từ nhau – kéo nhau đi.
Vergil, dõi theo từ trong tâm trí, lần đầu im lặng lâu đến thế.
Cửu Vĩ cũng không nhạo báng.
Chỉ có một câu vang lên trong Naruto lúc ba người cùng dừng lại giữa sân, mồ hôi nhỏ giọt, mặt đất đầy dấu chân:
“Một người giỏi, là dao sắc. Ba người giỏi cùng nhau… là một đội.”
Buổi chiều thứ tám.
Cả sân tập giờ chỉ còn một mình Naruto – Hinata và Ino hôm nay đến trễ vì bài tập nhóm cùng đội của mình. Nhưng cậu không chờ. Vì cậu đã đến lúc phải bước vào bước cuối cùng: nén.
Tụ xoáy – đã xong. Giữ hình – cũng qua.
Giờ chỉ còn dồn tất cả vòng chakra ấy vào một điểm. Một lỗi nhỏ, một lệch ngón tay, một rối tâm... và nó sẽ nổ tung trong tay.
Naruto đứng giữa sân. Mồ hôi đã đổ từ sớm. Mắt nhìn thẳng tay mình. Không còn phân thân. Không còn hỗ trợ.
Chakra xoáy lên. Một vòng. Hai vòng. Ba vòng.
Bắt đầu nén –
Rồi—
“BỐP!”
Quả cầu nổ tung trong tay, thổi bụi đất bắn ngược về mặt. Cậu lảo đảo lùi lại, hơi thở gấp, tay run nhẹ.
“Chết tiệt...”
Vergil hiện lên trong tâm trí. Không cười. Không cau.
Chỉ hỏi:
“Ngươi giữ lực bằng gì?”
“Bằng... trung tâm điểm chakra.” – Naruto thở.
“Không đủ. Ngươi cần thêm hai trục phụ – để giữ vòng không dạt sang rìa. Tưởng tượng... như khi xoay vòng nước giữa hai bàn tay.”
Naruto cau mày. Cậu hiểu lý thuyết. Nhưng tay một người, không có vòng ngoài. Không có đối trọng.
Đúng lúc đó—
“Xoẹt.”
Tiếng cỏ chạm chân vang lên bên phải. Naruto ngẩng đầu.
Hinata và Ino – cả hai đều đứng cách cậu chưa đầy năm bước.
“Cậu chưa làm được sao?” – Ino hỏi.
“Tớ tập xong với Shikamaru rồi. Hinata kéo tớ ghé qua.”
Naruto thở khẽ. “Tớ sắp... mà chưa qua được bước nén.”
Hinata ngẩng nhìn tay cậu. “Cậu đang giữ vòng xoáy bằng lực tâm… nhưng bên ngoài không có gì giữ trục.”
Naruto nhíu mày. “Biết rồi. Nhưng tớ chỉ có hai tay.”
Ino bước tới. “Vậy để bọn tớ làm hai trục ngoài cho cậu.”
Cậu sững lại. “Gì cơ?”
Hinata nhẹ nhàng nói: “Cậu giữ tâm. Tớ giữ vòng chakra ngoài bằng lực đều tay trái. Ino giữ phản hồi hướng xoáy bằng tĩnh cảm ứng bên phải.”
Naruto định từ chối – nhưng… Vergil lên tiếng.
“Thử đi. Không phải để học phụ thuộc. Mà là để hiểu cảm giác giữ trục như thế nào. Khi hiểu, ngươi sẽ làm được một mình.”
Ba người ngồi xuống. Naruto đặt tay giữa. Hinata đặt nhẹ lên cổ tay trái. Ino chạm đầu ngón tay lên cạnh ngón cái tay phải.
Chakra bắt đầu tụ.
Xoáy. Ổn định. Không rung. Không lệch.
Naruto cảm thấy rõ – lần đầu – hình cầu chakra không tan.
Rồi cậu bắt đầu… nén.
Dưới lòng bàn tay, lực xoáy rút sâu vào lõi, lớp ngoài chặt lại như màng nước bị ép sát đáy.
Vù vù vù—
Một âm thanh khác hẳn vang lên. Không sắc. Không gào. Mà… gằn. Như một cái tim đang đập ngược chiều.
Vergil khẽ lên tiếng – và lần đầu có giọng trầm nhẹ:
“Giữ. Đừng nghĩ. Chỉ cảm nhận.”
Hinata và Ino, mỗi người giữ một điểm, không rung tay.
Naruto thở sâu, mở mắt – quả cầu Rasengan đầu tiên, tuy chưa hoàn hảo về kích cỡ, nhưng đã thành hình rõ nét, xoáy sâu, có tâm, có trục, có lực nén.
Cậu bật cười nhỏ.
“Ra là… như vậy.”
—-------------------------------- Sáng hôm sau.
Naruto đến sân sớm như mọi ngày. Nhưng lần này, cậu không mong ai đến sớm hơn mình.
Bởi vì hôm nay, cậu muốn thử lại một mình.
Vergil đứng ở không gian tâm trí, không chen lời. Anh biết – hôm nay, hoặc Rasengan thành hình… hoặc Naruto sẽ không quay về trước hoàng hôn.
Chakra tụ. Tốc độ xoáy đúng như hôm qua. Giữ tâm. Tay không rung. Bắt đầu nén.
Lần đầu tiên, không cần ai giữ trục.
Cậu đã tự học được cách cảm nhận lực lệch qua kinh nghiệm của Ino, hiểu được nhịp giữ tâm qua cảm ứng tay của Hinata, và giao lại việc kiểm soát cho chính bản thân.
Mười giây sau—
“Vùuuuu...”
Quả cầu chakra hiện lên giữa lòng bàn tay, tròn đều, xoáy sâu, không trào lực ra ngoài.
Một Rasengan đầu tiên, từ chính tay mình.
Khi Hinata và Ino đến nơi, họ thấy Naruto đang đứng trước một phiến đá lớn – dày gần nửa thước, từng dùng làm bia ném kunai.
Naruto nhìn hai người, cười.
“Đến đúng lúc đấy.”
Cậu bước lên trước, nắm Rasengan trong tay.
Không nói gì thêm, chỉ chạy thẳng – và đâm Rasengan vào chính giữa khối đá.
“ẦM!!”
Tiếng nổ không lớn – nhưng âm thanh của đá vỡ từ bên trong lõi vang lên đầy nặng nề. Mặt đá rạn thành hình xoáy, rồi nổ tung từ tâm ra, văng mảnh ra cả ba hướng.
Khi bụi tan, chỗ Rasengan chạm vào – đã lõm thành một hố sâu gần bằng nắm tay.
Hinata che miệng.
Ino mở to mắt.
Naruto thì… ngẩng lên, xoa cổ, cười nhẹ.
“Ra là cảm giác này…”
Cả ba ngồi xuống cạnh nhau, nghỉ sau buổi tập.
Không ai nói gì lúc đầu. Gió chiều thổi qua, cuốn theo mùi bụi đá và mồ hôi.
Rồi Ino nói, như thể buột miệng:
“Thật ra, cái này…”
Hinata tiếp lời, nhỏ nhẹ: “...không chỉ là của mình Naruto.”
Naruto định nói gì đó… nhưng rồi cậu cũng ngẩng lên, nhìn quả cầu chakra vừa rồi vẫn còn vệt xoáy lơ lửng trong tay nhớ lại.
“Ừ. Có lẽ… đây là một Rasengan…”
Cả ba nhìn nhau.
“…của bọn mình.”
Vergil trong tâm trí, sau một lúc dài im lặng, khẽ lẩm bẩm như cho riêng mình nghe:
“Một sát chiêu… được sinh ra không bởi đơn độc, mà bởi ba nhịp tim… cùng quay về một hướng.”