Một ngày mới bắt đầu như thế này: một sân đất trống, một người, một bàn tay mở rộng.
Và một ý niệm – xoáy.
Naruto bước ra sân huấn luyện số 7 từ khi nắng còn chưa chạm tới mặt đất. Trong đầu là nội dung nguyên lý Rasengan – thứ nhẫn thuật mang di sản của Hokage Đệ Tứ. Không có kết ấn. Không có trình diễn. Chỉ có chakra – được ép, nén, rồi vận xoáy đến mức độ tự nó xé không khí thành hình.
Vergil, đêm trước đó, chỉ để lại đúng ba dòng:
“Đọc. Hiểu. Tự làm. Không hướng dẫn. Không biểu diễn. Không gợi ý. Nếu ngươi cần người khác cầm tay thì chiêu này không dành cho ngươi.”
Naruto đứng giữa bãi đất trống, tĩnh tâm nhớ lại nội dung..
“Rasengan – Ba giai đoạn: Xoáy – Duy trì – Nén.”
Xoáy: tạo vòng xoáy chakra không theo trục cố định. Duy trì: giữ vòng xoáy liên tục không tan trong ít nhất ba nhịp thở. Nén: thu nhỏ hình xoáy vào trung tâm – phá lực xoay thành lực xuyên.
Lý thuyết thì đơn giản. Nhưng ngay từ vòng xoáy đầu tiên, Naruto đã biết – cái này không giống với bất kỳ nhẫn thuật nào cậu từng học.
Chakra tụ được. Nhưng không kiểm soát nổi.
Lần đầu tiên – hình xoáy xuất hiện nửa giây, rồi nổ tung ngay trong lòng bàn tay, bắn đất cát tung tóe.
Lần thứ hai – chakra tuột như nước rỉ qua kẽ ngón tay.
Lần thứ ba – vòng xoáy hình thành, nhưng quá lệch trục, phát ra tiếng rít rồi tan vỡ như thuỷ tinh va đá.
Vergil không xuất hiện. Không nhắc. Không theo dõi sát. Nhưng Naruto biết – anh vẫn ở đó, như một lưỡi kiếm đang treo bên cổ, chỉ cần cậu lùi một bước là rơi xuống.
Đến trưa, Naruto đã tập đến lần thứ hai mươi sáu.
Lòng bàn tay nóng rát. Chakra trong người vặn nghịch. Đầu ngón tay run nhẹ vì mất cảm giác.
Vẫn không có quả cầu nào ra hình. Chỉ có những mảnh chakra vỡ vụn bay giữa không khí.
Thường thì, khi tập luyện, một người sẽ biết lúc nào mình đang tiến bộ.
Nhưng Rasengan – nó không cho người học cái cảm giác đó. Chỉ có “nổ” và “tan”. Không có “gần được rồi”.
Buổi chiều. Lần thứ bốn mươi mốt.
Naruto đứng thẳng lưng. Tay mở, chakra tụ.
Xoáy trái – lệch. Xoáy phải – loạn. Cân bằng – mất trục. Nổ.
Lần thứ bốn mươi hai. Cân trục. Giữ xoáy. Mở tâm.
Giữ được ba giây. Tan.
Vergil trong tâm trí, giọng như tiếng kim loại gõ vào đá:
“Ngươi muốn chém người trong một nhát. Nhưng còn không đủ nhẫn để giữ một luồng khí trong ba nhịp thở.”
Naruto không đáp. Cậu chỉ hít vào. Lần thứ bốn mươi ba.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, Naruto vẫn đứng giữa sân. Một đống dấu vết nổ nhỏ trên mặt đất – dấu tích của chakra vỡ – nằm rải rác như mảnh vụn sau chiến đấu.
Lần thứ năm mươi.
Chakra tụ. Xoáy. Giữ.
Trong một khoảnh khắc – hình cầu chakra dường như… xuất hiện. Lờ mờ. Không rõ nét. Nhưng… có thật.
Rồi tan.
Naruto thở mạnh ra. Mồ hôi nhỏ từ cằm. Tay buông xuống – nhưng mắt không hạ.
Vergil cuối cùng lên tiếng – chỉ một câu, không hơn:
“Được, tiếp tục.”
—---------------------- Ngày thứ hai.
Naruto vẫn đứng ở chỗ cũ trong sân huấn luyện số 7. Nắng nghiêng hơn, gió nhẹ hơn, nhưng chakra trong người cậu thì đang xoáy dữ dội.
Giai đoạn hai: Duy trì. Không còn là tạo hình nữa – mà là giữ cho vòng xoáy không nổ tung. Giữ trục, giữ nhịp, giữ tâm.
Vergil đã nói đêm qua:
“Giữ được một vòng chakra ba giây... còn khó hơn chém một nhát qua giáp thép.”
Bởi vì nó không đòi hỏi sức mạnh – mà là sự kiểm soát.
Tay trái mở ra.
Xoáy – tâm lực điều hòa. Giữ. Một giây... hai...
Chakra bỗng dưng lệch sang rìa ngón cái.
“Bùm.”
Quả cầu vỡ tan, thổi cát mịn bay lên quanh người.
Cậu thở dài. Lần thứ mười chín.
Lúc cậu định kết ấn lại, thì một tiếng động rất nhẹ vang lên phía xa – tiếng bước chân lướt qua lá.
Naruto không quay đầu, chỉ liếc mắt.
Một thân ảnh nữ đang đi chậm vào sân tập, bộ đồng phục trắng nhạt cổ cao, tóc dài lam tím thả tự nhiên xuống sau lưng – Hinata Hyuga.
Không còn là cô gái nhỏ vụng về chạy trốn ánh nhìn. Mỗi bước chân giờ đây mang theo sự dịu dàng… và một sự trưởng thành rất khác.
Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau – cô giật mình như bị chạm điện.
“Mình... xin lỗi. Tớ không biết cậu đang luyện ở đây...” – giọng Hinata nhỏ như gió lướt qua lá, mắt nhìn xuống cỏ.
Naruto khựng lại, tay đang giữa chừng kết ấn.
“Hinata?”
“Là... tớ.”
Một thoáng im lặng.
Naruto đứng thẳng dậy, mắt khẽ đảo nhìn lại Hinata. Cậu hơi ngạc nhiên. Có điều gì đó thay đổi – không phải kiểu ‘bất ngờ’ như Ino, mà là sự yên ổn mà cậu không ngờ mình lại nhận ra từ cô gái ấy.
“Mái tóc dài thật,” cậu nói vô thức.
Hinata đỏ mặt ngay lập tức, tay siết nhẹ ống tay áo. “Tớ... chỉ là không cắt nữa.”
Naruto nhìn thấy biểu hiện đó – ngập ngừng, chân thật – bỗng nhiên giữa những luồng chakra hỗn loạn trong người, có một điều gì đó trôi chậm lại.
Một loại cảm giác... giống như khi gió thổi vào giữa một khu rừng toàn lưỡi kiếm.
“Mà... cậu tới đây làm gì?”
“Mình đến luyện... Byakugan. Và... chút thể thuật.”
Hinata khẽ cười. “Chắc không bằng cậu.”
Naruto gãi đầu. “Không hẳn đâu. Tớ cũng đang vật lộn với cái này suốt hai ngày rồi.”
Hinata ngẩng lên, mắt mở lớn hơn thường lệ. “Naruto-kun... cũng thất bại sao?”
Cậu bật cười. “Thất bại cỡ mấy chục lần rồi đấy.”
Cô mỉm cười. Một nụ cười mỏng, nhẹ, nhưng khiến không gian chung quanh như ngừng thở.
Hai người đứng đó – không gần, không xa.
Không ai nói chuyện phô trương. Không nhắc gì đến chiến tích hay danh hiệu.
Chỉ có một người học cách giữ chakra trong tay. Và một người... học cách giữ bình tĩnh trong lòng.
Kể từ hôm đó, sân huấn luyện số 7 không còn là nơi chỉ có những vụn chakra nổ tung giữa im lặng.
Mỗi buổi sáng, khi nắng còn chưa kịp xuyên hết tán cây, Hinata đã xuất hiện cùng Naruto – vẫn với ánh mắt hơi cúi, gò má dễ đỏ ửng, nhưng bước chân đã vững hơn.
Họ không nói nhiều. Chỉ cùng nhau khởi động, rồi mỗi người tập phần của mình.
Naruto – giữ Rasengan trong tay. Từng vòng xoáy chakra vẫn trượt khỏi nhịp, nhưng cậu không cáu, không gấp. Chỉ cười: “Cậu thấy chưa? Thêm lần nữa nổ banh cả tay áo rồi đấy.”
Hinata bật cười khẽ – rồi bắt đầu bước bộ pháp Bát Quái, chưởng ra từng đòn vòng, nhẹ, mượt, nhưng… thiếu trọng lượng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày... Mỗi buổi, Hinata đều cố gắng hơn một chút. Nhưng Vergil, vẫn đứng bên rìa tâm trí Naruto, quan sát như một tượng đá trong sương mù, cuối cùng lên tiếng:
“Cô bé ấy có căn cơ. Nhưng cách thi triển Bát Quái vẫn bị bó buộc. Dừng tay trước khi chạm, mắt lệch trước khi đánh. Đòn không sâu – vì trong lòng không dám tổn thương kẻ đối diện.”
Naruto nhìn thoáng sang Hinata – quả thật, dù bước chân nhẹ nhàng, dù chakra chuyển động tinh tế, nhưng từng cú đánh luôn dừng trước khi hoàn toàn ép lực.
“Tìm hiểu đi,” Vergil nói. “Có thứ gì trong quá khứ đang giữ lấy tay cô bé. Nếu tháo được xiềng xích trong lòng... đòn tay ấy sẽ có móng vuốt.”
Chiều hôm đó, khi nghỉ dưới tán cây, Naruto lặng lẽ hỏi.
“Hinata này... trước kia… đã từng xảy ra chuyện gì khiến cậu... do dự khi ra đòn không?”
“Là... hồi nhỏ. Có một lần, tớ bị bắt cóc. Một kẻ đến từ làng Mây. Tớ nhớ... lúc đó mình chỉ biết khóc. Mọi người đến cứu, nhưng…”
Cô ngừng lại, thở nhẹ, rồi cười buồn.
“Kể từ lúc ấy, tớ cứ cảm giác nếu mình mạnh tay… sẽ lại gây rắc rối. Tớ nghĩ… nếu yếu đi, mọi người sẽ không bị kéo vào chuyện gì nữa.”
Naruto nhìn cô rất lâu.
Không nói gì.
Rồi cậu đứng dậy, phủi bụi áo, đưa tay ra trước mặt Hinata.
Cô nhìn cậu, ngạc nhiên.
Naruto không nhìn thẳng, hơi ngoảnh sang chỗ khác. Tai ửng đỏ.
“…Tớ nghĩ,” cậu nói khẽ, “lúc đó cậu là trẻ con. Trẻ con không có lỗi. Còn bây giờ… nếu cậu muốn… sánh vai cùng… khụ khụ… thì…”
Cậu gãi đầu, mắt đảo đi hướng khác, giọng lí nhí như muỗi kêu:
“...thì phải mạnh mẽ hơn nữa chứ.”
Hinata mở lớn mắt. Má đỏ như hoa đào nở rộ giữa trưa hè. Nhưng lần này, cô không quay mặt đi. Cô mỉm cười. Gật đầu.
Sau hôm đó, cô đánh mạnh hơn. Không còn dừng trước đòn cuối. Không còn nhìn tay đối thủ rồi mới phản ứng. Cô ép trục. Bám điểm. Ra đòn không ngắt nhịp.
Naruto, dù đang luyện Rasengan, vẫn liếc sang – thấy từng bước của Hinata bắt đầu tạo sóng gió thật sự.
Vài ngày sau.
Tại sân tập tộc Hyuga, nơi Hiashi thường xuyên quan sát con gái từ xa – ông đứng sau cánh cửa, không lên tiếng, chỉ nhìn Hinata hoàn thành chuỗi Bát Quái Tứ Thập Nhị Chưởng một cách mượt, chắc, có lực thật.