Dâu Quỷ Nhà Hội Đồng

Chương 4: Khổ Nhục Kế



Nắng sớm vừa soi tới mép mái ngói của nhà Hội đồng, ánh sáng yếu ớt xuyên qua từng lớp cửa gỗ dày cộm. Bạch Linh ngồi bó gối sau ô cửa, đôi mắt buồn như sông nước tháng Bảy.

Cậu Hai mặc áo lụa, chắp sau lưng mà đi đi lại lại, vẻ mặt lúng túng như thằng nhỏ trộm kẹo bị bắt gặp. Cô gái ngồi trước mặt, đôi mắt trong veo ngước nhìn cậu, cười buồn:

– Em... em đâu biết cậu Hai đã có vợ. Lỗi... là tại em... là tại em hổng cầm được lòng... mới dại dột quyến rũ cậu...

Giọng cô ngọt như nước mưa đầu mùa, mà mỗi chữ rơi xuống lại như từng giọt m.á.u trong lòng người nghe. Cậu Hai thở dài một tiếng:

– Anh sẽ lo... chuyện của Diễm để sau. Bây giờ em cứ ở đây, chừng nào yên anh sẽ tính...

Bạch Linh lắc đầu:

– Không, em hổng muốn vì em mà nhà Hội đồng náo loạn. Cậu Hai... thương em một chút, thì để em đi. Em xin chị Diễm một tiếng, cho em về...

Nói rồi, Bạch Linh đứng dậy, gót chân trần bước chầm chậm qua hành lang dài hun hút, mỗi bước in dấu lên lớp bụi mỏng phủ nền gạch tàu đỏ.

Cao Tiên Sinh

Vừa hay Thu Diễm từ đầu nhà bước tới, mặt lạnh như nước sông Gò Công buổi rằm, hai tay nắm chặt. Mắt vừa thấy Bạch Linh, Diễm đã gằn giọng:

– Mày là ai? Ai cho phép mày ở đây?

Bạch Linh vội cúi đầu:

– Em... em tên Bạch Linh. Là em có lỗi, biết cậu Hai có vợ, là em sai, là em hồ đồ... Nhưng em hổng muốn phá hoại gia đình nhà mình... Em xin lỗi chị...

Vừa nói, cô vừa đưa tay ra ôm lấy chân Diễm, đầu tựa lên gấu váy lụa của người mợ Ba danh chính ngôn thuận, nước mắt rơi tí tách.

– Chị... tha cho em. Em đi liền, thiệt đó. Em lạy chị...

Thu Diễm giận đến run người, rút tay ra toan tát vào má Bạch Linh một cái cho hả giận, nhưng chưa kịp vung lên thì chính Bạch Linh lại ngẩng mặt ra trước, đôi má đưa sát vô tay Diễm:

– Chị cứ đánh đi, đáng lắm... Đánh cho em tỉnh ra...

Bàn tay Diễm khựng lại giữa không trung, run bần bật, chưa biết nên tát hay nên buông thì từ sau lưng có tiếng quát lớn:

– Đủ rồi!

Cậu Hai từ trong nhà bước ra, giọng gắt hơn thường ngày, tay kéo mạnh Bạch Linh về phía mình:

– Bạch Linh đã quỳ xuống xin lỗi em rồi. Cô ấy có lỗi, nhưng anh cũng có phần. Đừng có lấy danh lấy phận mà đè đầu đè cổ người ta.

Thu Diễm trừng mắt:

– Anh nói cái gì? Nó là gái lạ, vô nhà mình còn muốn giành giựt... Anh coi vậy được sao?

Cậu Hai ném ánh nhìn lạnh như sương xuống mặt đất:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

– Em sống với anh mấy năm, có cho anh được mụn con nào chưa? Nhà này thiếu gì? Chỉ thiếu tiếng khóc trẻ con thôi... Anh sẽ cưới Bạch Linh, là Mợ Tư trong cái nhà này!

Gió từ vườn sau lùa lên, mang theo mùi bùn non ngai ngái. Mấy con dế trong bụi chuối kêu lên rin rít, như khóc cho một đoạn đời vừa rạn nứt.

Thu Diễm đứng trân ra, cả người như hóa đá. Trên nền nhà, dấu quỳ của Bạch Linh còn in rõ, bốn đầu ngón tay dính đầy bụi, móng hơi gãy, mà mặt vẫn dịu dàng… tựa như chuyện diễn ra vừa rồi là đã được tính toán từ trước.

Ánh nắng ngoài sân đã lên cao, bóng của bức tượng đen nhỏ trong gian thờ lặng lẽ kéo dài thêm một khúc. Ở góc tối sau hè, một bóng mờ vụt qua, thoảng trong gió là tiếng cười the thé, nhỏ thôi, nhưng lạnh tới tận xương sống.

Thu Diễm cười, nhưng là cái cười chua như khế chín bị nắng hun. Hai bờ môi run lên, ánh mắt đanh lại nhìn cậu Hai, rồi giọng bật ra từng chữ như d.a.o rọc trầu:

– Cậu Hai nói hay thiệt! Từ cái này ngày vợ cả cậu rời đi, em thân gái dặm trường, quán xuyến từ cái chén ăn cơm tới mẫu ruộng đầu sông, chăm lo nhà cửa, lễ nghi, người ăn kẻ ở… Cậu nói em không biết sinh con, còn cái thứ đàn bà ở đâu chui vô thì cậu đòi cưới làm vợ lẽ!

Bạch Linh bật cười trong lòng. Những lời này chẳng phải trước đây chính Bạch Linh cũng từng nói hay sao!

Cậu Hai tránh ánh mắt của Diễm, chỉ ôm chặt lấy Bạch Linh trong lòng. Mặt cô tái đi, mắt long lanh như sắp khóc. Run run nói, giọng nhỏ như gió lướt mặt sông:

– Em… em có lỗi… Em đã phá nát hạnh phúc của chị… Nếu chị muốn, chị cứ đánh em đi… đánh c.h.ế.t em cũng được…

Nói dứt câu, cô bỗng ngả nghiêng người, hai tay bủn rủn buông thõng như tàu chuối héo, mắt trợn ngược rồi ngất lịm. Cậu Hai hốt hoảng:

– Trời đất ơi! Linh! Linh ơi, Linh ơi! Cô nhìn đi! Nhìn xem em đánh người ta ra nông nỗi này…

Thu Diễm đứng chôn chân tại chỗ, bàn tay chưa kịp rút lại. Cậu Hai không nói thêm lời nào, vội vã bế Bạch Linh lên tay, bước nhanh về phía phòng trong.

Vạt áo ngủ của cô lướt qua mặt gạch, kéo theo một vệt bụi mờ. Dưới ánh sáng rọi xiên xiên từ ô cửa gỗ, trông như bóng la lả lướt trước người.

Góc nhà, bên cạnh cây cột gỗ lim cũ kỹ, vong bà Bảy ngồi xếp bằng, phẩy nhẹ chiếc quạt mo, ánh mắt nheo nheo nhìn theo mà cười:

– Trời đất ơi, nhỏ này nó khéo thiệt chớ… Trò ngất xỉu mà diễn như thiệt vậy đó nghe.

Ông Thủ Què đứng kế bên, một chân co một chân chống cây gậy gỗ, phì cười, đưa tay chọt vô hông bà Bảy:

– Bà coi cái mặt nó lúc ngất kìa, như con vịt đực bị rượt ngoài đồng… Ha ha, Trời Phật chứng giám, nhỏ này nó làm ma mà diễn vai người còn ngọt hơn đào chánh cải lương nữa!

Hai vong cười khúc khích, rồi như bóng mờ tan vô bức vách mục nát sau nhà, tiếng cười tắt dần trong gió như âm thanh vỡ tan trong lòng cái trống bầu lâu ngày không ai gõ.

Trong khi đó, cậu Hai đặt Bạch Linh xuống giường, vén tóc cô qua một bên, tay run run sờ trán rồi quay đầu ra cửa, hét lớn:

– Người đâu! Kêu nhà bếp nấu cháo hạt sen với gà mái tơ! Nhớ bỏ thêm củ huỳnh tinh, linh chi, tam thất! Nhớ nghe chưa?

Một người hầu vâng dạ chạy đi. Cậu Hai còn đứng đó dằn từng tiếng:

– Còn Mợ Ba… từ nay đừng có giở cái kiểu ghen bóng ghen gió nữa. Không biết làm đàn bà thì đừng trách chồng người ta đi tìm nơi khác!

Nói xong, cậu đùng đùng quay đi, bỏ lại ngoài sân bóng Thu Diễm đứng im lặng như tượng đá, mắt đỏ hoe, môi mím chặt tới bật máu.

Một chiếc lá khô rơi xuống nền sân, xoay vòng vòng rồi nằm im.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com