Dâu Quỷ Nhà Hội Đồng

Chương 3: Hồi Hương



Kim Ngọc đứng lặng dưới gốc trâm bầu, ngó về phía cổng nhà hội đồng Lợi mà lòng ngổn ngang. Đèn dầu trong nhà thắp sáng cả một khoảng trời. Mấy hàng cau trước sân gió thổi xào xạc, bóng người hầu kẻ ở qua lại đông như rươi. Có đứa gánh nước, có đứa bưng trầu cau.

Ngọc nhìn cái cổng nhà mái ngói đỏ quạch như m.á.u đông một hồi lâu vẫn chưa dợm bước.

Dì Bảy thấy lạ mới hỏi:

– Bộ tới nơi rồi mà sao hổng vô nhà? Hay là hối hận, muốn quay lại bãi mộ?

Ngọc lắc đầu, giọng nhẹ như sương sớm:

– Hổng phải. Là con nhớ tính cậu Hai mà... Ảnh thường đi nhậu nhẹt ngoài phố tới khuya mới về. Có khi sáng bảnh mắt mới thấy mặt. Giờ vô cũng đâu gặp được ảnh. Đợi ngoài này một chút... được không?

Dì Bảy không nói gì thêm. Ông Thủ Què ngồi phệt xuống tảng đá ven đường, lôi trong túi áo rách ra điếu thuốc quấn bằng giấy báo nguời ta cúng, đốt lên rồi hít, khói thơm mùi cỏ cháy lan ra từng vòng, mờ ảo giữa đêm khuya.

Trăng đêm nay vằng vặc, sáng trắng như miếng bạc dán trên trời. Ánh trăng loang lổ rọi xuống những luống hoa huệ ven lộ, mùi hương thơm lẫn với mùi bùn non bốc lên từ ruộng kế bên. Tiếng dế rỉ rả như tiếng rên, tiếng ếch nhái quẫy mình trong ao nghe buồn rượi ruột.

Kim Ngọc đứng đó, mắt nhìn về phía xa. Bỗng đâu, trong một khoảng vắng giữa hai hàng dừa nước, cô thấy... có cái gì đó đong đưa.

Ban đầu tưởng bộ đồ ai phơi bị gió thổi. Nhưng ngó kỹ lại thì... trời ơi, là xác người.

Một cô gái, tuổi chừng mười tám hai mươi, mặc áo bà ba xanh, quần lụa đen. Cổ quấn dây thừng, treo lủng lẳng trên cây, thân người đong đưa theo gió, tóc xõa dài, hai mắt trợn ngược, lưỡi thè ra tím bầm. Chân cô gái khẽ đạp trong gió, dép rơi một chiếc xuống mương cạn, nổi lềnh bềnh.

Ông Thủ Què chép miệng:

– Ờ… con nhỏ này tui thấy chắc thất tình, mới làm chuyện dại dột…

Dì Bảy lầm bầm:

– Thiệt tội. Hồi nãy còn thấy hồn nó bị Âm Sai bắt đi rồi. Giờ còn mỗi cái xác. Mà giờ hồn với xác lìa nhau, lâu lâu còn thấy xác động đậy vì gió thổi.

Kim Ngọc bỗng cúi mặt, đôi môi khẽ mấp máy:

– Hay… hay con mượn tạm xác cổ.

Dì Bảy trố mắt:

– Mượn… cái xác đó hả? Con gái treo cổ c.h.ế.t yểu, đâu có sạch sẽ gì đâu nghe. Mượn vô lỡ lộn vía, khó mà ra lại được.

Ngọc vẫn nhỏ nhẹ:

– Con biết. Nhưng… là hồn ma, muốn nói chuyện với người trần phải có cái xác để nhập vô. Nếu không, họ thấy … chắc cũng la làng chớ có nghe con nói gì.

Ông Thủ Què hít mạnh hơi thuốc, nhìn Ngọc một hồi rồi thở dài:

– Thôi… mạng mỏng thì nhẹ vía, nhập vô cũng dễ. Nhưng nhớ nghen… đừng để lâu…

Ngọc bước tới chỗ cái xác, ánh trăng rọi xuống thấy thân thể con gái run nhẹ nhẹ. Gió vờn theo tà áo bay lả lướt, như có ai đang dẫn đường. Bàn tay lạnh ngắt của Kim Ngọc đưa lên chạm vào trán người chết, khẽ nhắm mắt lại…

Gió ngưng thổi, dế cũng ngưng kêu, mấy con ếch trên ruộng đồng cũng nín thinh.

Một làn khói mỏng trắng từ thân Ngọc chui dần vào trong cái xác treo cổ. Thân thể con gái c.h.ế.t yểu run rẩy một chặp, rồi từ từ mở mắt. Hai chân buông thõng như bị đứt dây, xác rơi phịch xuống đất.

Kim Ngọc đã nhập vào.

Dì Bảy vội chạy lại đỡ dậy, hỏi nhỏ:

– Nhớ tên mình là gì không? Biết mình đang làm gì không đó?

Cô gái áo bà ba xanh giờ là Kim Ngọc trong xác chớp mắt, khẽ gật đầu:

– Dạ nhớ. Con là Kim Ngọc. Từng là vợ cậu Hai nhà hội đồng Lợi…

Rồi từ từ, cô quay đầu nhìn về phía cổng nhà. Trăng rọi xuống mái ngói đỏ au, soi cái bóng người con gái đứng dưới mé đường, mắt dõi về nơi từng là một mái ấm… giờ chỉ còn là hoài niệm rã rời.

Cậu Hai về tới nhà đúng lúc gió từ bãi sau lùa lên, làm đám cau trước sân kêu rì rào như tiếng ai thầm thì. Con ngựa kéo xe hí vang, bụi đường còn chưa kịp lắng xuống, người hầu kẻ hạ đã lật đật chạy ra đỡ lấy túi hành lý bằng da, tay rượu, tay quà, miệng cười như được mùa. Cậu Hai bước xuống xe, bộ đồ the đen còn dính bụi đất đường, tóc xức dầu thơm ngào ngạt, mặt phơi phới như kẻ vừa trúng số.

Ngay lúc ấy Bạch Linh, tức Kim Ngọc trong thân xác mới từ gốc me bước ra, chậm rãi, dáng đi nhẹ như sương sớm phủ trên lá chuối. Dưới ánh trăng bạc, làn da trắng của cô không còn xanh xao như người c.h.ế.t nữa, mà trở nên mịn màng, đôi mắt long lanh, tóc dài xoã xuống ngang lưng, miệng duyên cười buồn.

Cậu Hai vừa liếc thấy, lập tức sững người.

– Cô gái này... ở đâu mà đêm hôm lại đứng đây? Hay là... đợi ai?

Ngọc cúi đầu, mắt rưng rưng:

– Hổng đợi ai hết. Tui là người chẳng ai đợi, cũng chẳng ai còn thương...

Giọng cô nhẹ như gió rít qua kẽ lá, nghe buồn tới thắt ruột. Cậu Hai tò mò bước lại gần, nhướng mày:

– Bị chi mà than sầu trách phận? Nhìn bộ dạng, chắc cũng người có học. Tên họ là gì?

Cô nghiêng đầu, mắt ngước lên, giọng rụt rè nhưng lại đầy duyên dáng:

– Người ta... gọi tui là Bạch Linh.

– Bạch Linh? Tên nghe như hoa quỳnh nở tối vậy đó nghen. Mà cô Bạch Linh, đứng đây một mình giữa khuya lơ khuya lắc, hổng sợ ma sao?

Cô cười buồn, gió đêm thoảng qua mang theo mùi bùn non dưới ruộng:

– Tui còn sợ gì nữa đâu. Người ta phụ mình rồi. Muốn treo cổ cho rồi, ai dè... sợi dây mục, đứt cái đùng, rớt xuống đất. Cũng là mạng chưa tận.

Cậu Hai nghe vậy, thở dài một hơi, giọng bùi ngùi xen chút hào hoa:

– Vài người duyên số lận đận. Mà người như cô, thơm như bông bưởi vườn sau, ai nỡ phụ?

Ngọc quay đi, giọng như thì thầm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

– Người ta nói yêu, nói cưới... mà tới hồi gặp người đẹp hơn, giàu hơn... thì quên lời hứa như quên ăn cơm tối.

Cậu Hai vuốt cằm, mắt long lanh như chợt nhớ ra điều gì. Dường như đã đoán trước, Ngọc khẽ ngập ngừng ngâm lên khúc thơ nhỏ:

“Trăng soi bến nước mù sương,

Người về phố hội, kẻ vương ruộng bùn.

Một lần dang dở tình xuân,

Gửi câu thơ nhạt, biết còn ai thương?”

Cậu Hai nghe xong, hai mắt sáng rỡ, vỗ tay:

– Hay! Hay thiệt! Trời đất, sao cô giống hệt người xưa quá trời. Cô Bạch Linh, cô biết hông… tui cũng hay làm thơ. Mà tìm được người hiểu thơ, đáp thơ như vầy… hiếm dữ lắm nghen.

Ngọc ngượng ngùng:

– Tui đâu dám nhận. Chỉ là mấy câu dân dã quê mùa thôi…

– Dân dã gì mà thấm ruột vậy chớ! Cô mà chịu, về nhà tui ở đỡ mấy bữa. Tui cho người sửa cái nhà nhỏ phía sau vườn nhãn. Có mái che, có chiếu nằm, cô khỏi phải lang thang dầm sương dãi gió nữa. Người như cô... đáng được yêu thương, hổng phải c.h.ế.t vì ai hết.

Kim Ngọc nghe mà lòng chộn rộn. Câu “người như cô đáng được yêu thương” nghe như mật nhỏ vào tim. Nhưng rồi đáy lòng lại quặn lên thứ gì đó âm ỉ, nhớ lại mấy năm làm vợ chồng, lúc cơ cực thì cùng chia từng chén cháo, vậy mà tới khi vinh hiển, lại quên đi người đã sớm hôm quán xuyến…

Ngọc cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng dế rên dưới đám rạ:

– Vậy... nếu tui chịu theo về... cậu hổng chê tui nghèo hèn, hổng sợ mang xui xẻo vô nhà sao?

Cậu Hai bật cười, nửa say mê nửa thương hại:

– Người như cô, trời còn tiếc mạng... tui sợ gì?

Thế là, cậu Hai đưa cô “Bạch Linh” về nhà. Qua khỏi cổng lớn, ánh trăng soi bóng cậu Hai đổ dài trên nền đất. Từng bước của Kim Ngọc như lún sâu vào một định mệnh khác, nơi quá khứ và hiện tại trộn lẫn, nơi tình yêu chưa dứt, nhưng nợ đời đã cạn…

Trời còn tờ mờ sáng, sương chưa tan hết trên ngọn cỏ thì trong gian nhà lớn của Hội đồng Lợi, tiếng giấy sột soạt đã vang lên nơi gian chính. Thu Diễm ngồi sau cái bàn gỗ mun đen mun hút, trước mặt là một cuốn sổ tay dày cộp, con số trong đó như những cọng le gai cắm vô tim cô ta từng mũi. Tay run run lật từng trang, lông mày thì nhíu lại tới sát chân tóc.

– Kỳ này quái dữ à nha... ruộng vườn gì mà thất thu tùm lum, lúa thì lép, ghe thì trật bến, tiền bạc trong kho lại vơi hao... Chẳng lẽ có ma?

Bên ngoài có tiếng dép lẹp xẹp chạy vô. Là con hầu gái thân cận, nhỏ Mùi, dáng thấp lùn, bụng to, miệng lúc nào cũng như muốn nói mà lại sợ nói sai.

– Bẩm mợ ba... bữa qua... cậu Hai về khuya...

Thu Diễm ngước mắt lên, búng móng tay đánh "tách" một cái lên mặt bàn:

– Chuyện cậu Hai về khuya có gì lạ? Bộ về ban ngày mới là chuyện lớn hả?

Con Mùi nuốt nước miếng cái ực, rồi hạ giọng:

– Dạ, có điều... cậu Hai về, còn dắt theo... một cô gái.

Thu Diễm ngồi bật thẳng người. Cái tên “cậu Hai” vừa buông ra khỏi miệng đứa hầu, thì trong lòng Thu Diễm như có ai đổ dầu nóng vô.

– Cái gì? Gái nào? Mặt mũi ra sao?

– Dạ... con cũng hổng thấy rõ. Nghe mấy người dưới bếp nói là trắng, đẹp, thơm... nghe đâu tên là... Bạch Linh.

Thu Diễm hít sâu một hơi, đập sập cuốn sổ, đứng phắt dậy:

Cao Tiên Sinh

– Tao lên phòng cậu coi coi!

Chân vừa bước ra khỏi bậc cửa, chưa được mấy bước thì con Mùi vội níu lại:

– Khoan đã mợ ba... gần tới giờ cúng rồi. Thầy dặn bữa nào cũng phải cúng sớm, kẻo cậu nhỏ... giận...

Câu "cậu nhỏ giận" nói ra nghe nhỏ xíu, mà nặng như cục đá đè ngang ngực. Thu Diễm nghe vậy thì khựng chân. Hồi lâu mới hạ giọng, nghiến răng:

– Rồi... mày mang mấy món đồ chơi hôm trước ra, để lên bàn thờ nghen. Nhớ thắp đúng ba cây nhang, mở đèn mờ thôi, hổng được bật sáng. Bữa nay cúng cho mau, tao còn chuyện phải làm.

Chỉ một lát sau, trong gian phòng thờ nằm khuất bên trái nhà chính – nơi trước kia là bàn thờ Phật do Kim Ngọc hằng ngày quỳ lạy cầu phúc cho nhà Hội đồng Lợi, nay chỉ còn trơ trọi một bức tượng đồng nhỏ, mặt đen mun như được đúc từ khói tro và nước mắt, không rõ là Phật hay Quỷ.

Ánh đèn cầy chập chờn như hồn người chập chờn trong gió. Trên bàn thờ, những món đồ chơi cũ kỹ như chong chóng, trống lắc, con tò he, con diều giấy nằm rải rác, như chờ ai đó về chơi.

Thu Diễm mặc áo trắng, tóc chải gọn, mắt nhắm nghiền, tay chấp trước ngực, khấn nhỏ như sợ ai nghe:

– Cầu cho con luôn phù hộ cho mẹ, cho nhà này mạnh gạo bền tiền, đứa nào làm bậy thì bị quả báo... Hôm nay mẹ mang đồ chơi mới tới cho con…

Lửa nhang phừng lên một cái rồi dịu xuống, ánh sáng đổ bóng Thu Diễm kéo dài ra tận góc phòng, như có một thân hình thứ hai đang đứng sau lưng cô.

Xong xuôi, Thu Diễm rảo bước đến gian phòng chính, nơi cậu Hai ở. Đẩy cửa ra thì trống trơn. Giường chiếu còn nguyên, nệm không lõm, chứng tỏ đêm qua chẳng ai nằm đó.

Cô nheo mắt, quay qua hỏi con Mùi:

– Không có ở đây... chớ ở đâu?

Con Mùi nuốt khan:

– Dạ... con thấy... có ánh đèn ở phòng khách... đêm qua... chắc cậu ở đó.

Thu Diễm đi nhanh, gót giày khua lạch cạch trên nền gạch tàu, tới trước phòng khách rồi đẩy mạnh cánh cửa.

Cánh cửa gỗ vừa bật ra, gió lùa vô một cái lạnh toát, và trong chăn chiếu rối bời kia – cậu Hai đang nằm ngủ, một tay choàng qua vai một cô gái có làn da trắng như bột, tóc xoã dài, gối đầu lên tay cậu như vợ chồng mới cưới.

Thu Diễm đứng trân trối, môi mím chặt, tim đập rộn lên từng nhịp rối ren. Trong ánh sáng lờ mờ từ khe cửa, khuôn mặt cô gái hiện rõ, xinh đẹp, hiền hòa, mà lại có cái gì đó quen lắm. Một nét gì phảng phất như ai từng rất thân thiết tại chính căn nhà này.

Trong phút chốc, gió bỗng ào qua làm tấm rèm bên cửa lay động. Tiếng chuông gió treo trước hiên kêu "leng keng" như nhắc về những ngày đã qua, ngày mà Kim Ngọc còn sống, vẫn đứng ngay khung cửa này, chờ chồng về.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com