Dâu Quỷ Nhà Hội Đồng

Chương 5:



Thu Diễm ngồi trước bàn trang điểm, tay chải mái tóc dài óng mượt mà ánh mắt thì như gươm lưỡi lam. Ánh nến đung đưa phản chiếu lên gương, soi ra khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lạnh như tượng gỗ.

Phía sau, Con Mùi khép nép tiến lại gần, hạ giọng nói nhỏ:

– Mợ Ba… hay là… mình bỏ vô miếng thuốc độc, nhẹ nhẹ thôi cũng được… khỏi tốn công chờ lâu…

Thu Diễm ngừng tay, rồi cười nhẹ, nụ cười không chạm tới đuôi mắt:

– Thôi… độc làm chi cho dơ tay. Cung phụng thằng quỷ nhỏ đó bao năm nay, tới giờ cũng phải trả nợ cho tao rồi.

Con Mùi rùng mình, lui ra ngoài như có gió lạnh sau lưng. Trong phòng, mùi trầm cháy lưng lửng quấn lấy những suy tính mưu mô.

Ở gian phòng khách, cậu Hai đang ngồi tựa lưng, tay quàng lấy Bạch Linh, đôi mắt say đắm như thể nhìn thấy tiên nga giáng trần. Giọng cậu ngọt như mía lùi:

– Linh à, thiệt là phước bảy đời nhà anh mới gặp được em đó nghen. Mắt em đẹp như ánh trăng soi mặt sông…

Cao Tiên Sinh

Bạch Linh đỏ mặt giả bộ quay đi, thỏ thẻ:

– Thôi… cậu Hai nói quá, em hổng có dám nhận đâu...

Cậu Hai cười ngặt nghẽo, vươn tay nắm lấy tay cô, vuốt ve từng ngón. Mùi son phấn với mùi hương cũ kỹ bốc lên lẫn với… một thứ mùi lờ lợ âm ẩm tanh như bùn non để lâu ngày.

Trong góc tường, vong bà Bảy và ông Thủ Què đứng quan sát, mặt mày xanh lét.

Bà Bảy đưa tay bịt mũi, thầm thì:

– Trời ơi… cái thằng trời đánh đó, nó tưởng ôm tiên nữ mà đâu biết ôm cái xác bữa hổm treo cổ dưới hàng dừa…

Ông Thủ Què trề môi:

– Thiệt nghen, từ bữa nhập xác tới giờ, cái thây… rã tới nơi rồi. Mỗi lần con nhỏ nhúc nhích là dòi nó rớt lộp độp, cậu Hai không nói, cả cái nhà Hội đồngs này mù hay sao hổng thấy…

Bà Bảy nhìn mà rùng mình:

– Dòi bự cỡ đốt ngón tay, mà cũng hôn cho được. Tui thấy mà ói muốn hết đồ cúng hồi hôm!

Đúng lúc đó, cậu Hai hứng chí, ngó nhìn đôi môi Bạch Linh rồi cười cười, tinh nghịch:

– Cho anh hôn một cái nghen…

Rồi không kịp để cô từ chối, cậu ghé miệng hôn lên đôi môi kia. Ngay khoảnh khắc đó - "chóc!" - môi chạm môi.

Nhưng đó đâu phải môi người.

Đó là lớp da tái xanh sắp bung, rìa miệng rướm m.á.u khô, bên trong là dòi trắng đang bò ngo ngoe lẫn với bọt đen thối rữa.

Bạch Linh nhắm mắt giả bộ xúc động, còn hai vong đứng sau thì mắt trợn trắng, đồng loạt kêu:

– ỐI MẸ ƠI!!!

Tiếng ói vang dội cả gian nhà. Bà Bảy cong lưng nôn thốc nôn tháo ra nguyên chén xôi vò của lễ cúng chiều qua giật cô hồn, ông Thủ Què thì vừa lết vừa nhả ra nắm nhang chưa cháy hết. Cả hai thở dốc:

– Thiệt… tui thấy cái thứ ma sống như vầy còn ghê hơn quỷ…

Trong phòng, cậu Hai vẫn ôm chặt Bạch Linh trong lòng, ánh mắt lấp lánh như thằng con nít được kẹo.

– Em thơm quá hà… thơm như mùi gạo mới đó nghe!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gió từ ngoài đồng thổi qua khung cửa mở hé, mang theo tiếng dế rúc, tiếng nước vỗ vào bờ ao, và một thoảng mùi tanh lạnh của cái c.h.ế.t chưa chôn kỹ.

Gió rít khe khẽ qua rặng trâm bầu sau vườn nhà Hội đồng. Ánh trăng rọi từng vệt loang lổ trên mặt hồ nước đục ngầu. Trong gian nhà lớn, tiếng guốc của Thu Diễm lạch cạch vang vọng hành lang lát gạch tàu. Mặt bà lạnh tanh, tay vẫn siết chặt dải khăn lụa trắng.

Mấy hôm nay, chẳng cần ai nói, Thu Diễm cũng đủ để cảm nhận từng cái nhíu mày, từng ánh mắt giả bộ ngây thơ của Bạch Linh đều là mũi kim châm vào lòng tự trọng của mình. Cô gái đó chẳng làm gì to tát, chỉ là đi đứng thướt tha trong tà áo bà ba, cười nói vài câu dịu dàng... Vậy mà cũng khiến Cậu Hai si mê như thể chưa từng biết tới đàn bà.

Thu Diễm chán ghét cô ta. Không phải vì ghen tuông, mà vì cái cách cô ta khiến mọi thứ xung quanh trở nên giả tạo.

Một chiều nọ, khi trời ngả màu xám tro, dế bắt đầu rỉ rả trong bụi cỏ dại bên bờ ao, Thu Diễm nhìn kỹ Bạch Linh, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc. Cái gương mặt ấy, sao cứ như từng thấy qua trong một cơn ác mộng. Bà ta gặng hỏi:

— Cô thiệt ra là ai? Tui thấy mặt cô... quen lắm!

Bạch Linh chỉ cúi đầu, môi cong lên một cách vừa đủ:

— Em là con gái mồ côi, sống trôi dạt khắp nơi, may được Cậu Hai thương tình... Cô đừng nghĩ ngợi chi cho mệt.

Câu trả lời nhẹ như sương, mà lại khiến Diễm bực hơn cả trận mưa trái mùa.

Không lâu sau đó, khi trời vừa nhá nhem tối, hai vong ma theo chân Bạch Linh là ông Thủ Què và bà Bảy Lác hiện ra từ sau bức bình phong cũ mục, xì xầm bên tai:

— Chuẩn bị, cậu Hai sắp về tới rồi đó...

Nghe vậy, Bạch Linh rón rén bước ra sau vườn, nơi Thu Diễm đang đứng kiểm tra chum nước mưa. Vừa gặp mặt, chẳng chờ ai lên tiếng, cô bất chợt ngã quỵ, nước mắt lưng tròng, giọng run run:

— Em biết thân biết phận, mợ Ba đánh em đi… Đánh cho em c.h.ế.t để khỏi vướng bận gia đình này nữa…

Thu Diễm còn chưa kịp nói, Bạch Linh đã lao vào nắm lấy tay, rồi đột ngột lảo đảo té nhào xuống hồ nước phía sau nhà, chiếc áo bà ba trắng bung lên như cánh sen úa rũ.

Tiếng nước b.ắ.n tung toé. Đúng lúc ấy, Cậu Hai vừa về tới, thấy vậy liền lao thẳng xuống hồ không do dự. Ôm lấy thân thể Bạch Linh ướt đẫm, cậu gào lên:

— Linh! Em sao vậy Linh?!

Bạch Linh nửa tỉnh nửa mê, môi run run, mắt nhắm hờ, hơi thở phập phồng. Nhưng khi Cậu Hai quay lưng, cô hé mắt, nhìn Thu Diễm rồi khẽ nhếch môi. Nụ cười đó khiến Diễm muốn điên.

Đêm hôm ấy, trong phòng riêng, Thu Diễm ngồi trước gương đồng, mái tóc xổ tung, mắt đỏ hoe. Người hầu thân cận khẽ đến gần, thì thầm:

— Mợ Ba, hay mình gọi Quỷ Nhi ra? Nó… lớn lắm rồi đó, lại đã được mợ cung phụng suốt bao năm. Hại con đó, với nó chỉ như giựt kẹo trong tay con nít.

Thu Diễm im lặng một lúc, rồi gật đầu.

Gió đêm nổi lên, mùi bùn non xộc vào nhà theo từng khe cửa. Trong phòng thờ tối om, chỉ le lói ánh nến dầu. Trên bàn thờ là pho tượng đồng đen nhỏ, mắt không tròng, tay bế một con búp bê rách nát. Thu Diễm dọn cúng, sắp ra nào là chong chóng lá dừa, nào là trống lon, tò he đất nung, giọng nói trầm trầm:

— Quỷ Nhi… Con ra đây nghen, có việc phải làm. Xong rồi cô cho thêm đồ chơi, cho gà luộc ăn cả ngày không hết…

Ở góc phòng, trong một bóng tối lạnh lẽo, một tiếng cười trẻ con vang lên khe khẽ. Không ai thấy, nhưng có thứ gì đó bò ra từ dưới bàn thờ…

Còn bên gian nhà lớn, Cậu Hai đang quấn lấy Bạch Linh, tay vuốt ve lưng:

— Chừng nào mình cưới nhau cho đàng hoàng nghen…

Bạch Linh tựa đầu vào n.g.ự.c cậu Hai, giọng nhỏ nhẹ:

— Dạ, em có chuyện này muốn hỏi, người vợ trước của Cậu Hai đâu rồi? Em nghe nói là mất tích…

Cậu Hai phẩy tay, mặt đổi sắc, đáp cộc lốc:

— Thứ đàn bà lăng loàn, trắc nết. Đã bỏ về nhà mẹ đẻ. Anh sắp gửi thư từ hôn rồi, bỏ cho rảnh nợ.

Bạch Linh nghe xong, môi cong lên một lần nữa. Gió ngoài sông hú lên một tràng dài, tiếng dế vẫn rả rích.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com