Số thuốc mà Y Thần đưa cho Phong Trần đã sử dụng hết, vũ kỹ và hồn kỹ đã học được tương đối, chiến lực khi đấu với một U Sư trung kỳ hắn cảm thấy thế này là chưa đủ, cho nên Phong Trần quyết định đi ra ngoài lịch luyện một thời gian. Hắn lấy ra bộ đồ nội môn mặc lên, sử dụng tấm vải bố của hắn làm một chiếc áo choàng chùm đầu, cầm lấy kiếm, chuẩn bị xong hắn ra ngoài Y cư, sử dụng Bách Bộ Phục Sinh Thuật di chuyển xuống Y Phong. Trên đường hắn đi qua các đệ tử đang chăm sóc vườn thuốc, chỉ thấy có một bóng đen vụt qua, đi kèm là một cơn gió, hầu như tất cả đều thắc mắc, đệ tử nào mà to gan như vậy, dám đùa nghịch ở vườn thuốc. Có lẽ có một vài người có suy đoán, nhưng người có thể đoán đó là ai một cách chính xác là Thanh Thảo, điều khiến nàng không dám khẳng định là khi gặp Phong Trần nàng không hề cảm nhận được chút dao động U lực nào trên người của hắn, mà theo nàng biết tên này cũng không phải là thể tu, mà nếu là do đồ mà phong chủ đưa cho hắn dù nghịch thiên đến mức nào thì trong ba ngày cũng không thể học được một bộ pháp. Tất cả điều vô lý này làm nàng bối rối, cuối cùng nàng trực tiếp không nghĩ nữa làm tiếp việc của mình.
Xuống chân Y Phong, Phong Trần lại đi bình thường, một phần vì ở đây không thích hợp để thi triển bộ pháp, phần nữa hắn không muốn mình như khỉ diễn xiếc gây chú ý. Hắn đi một mạch đến Nhiệm Vụ Đường, bởi ở đây có nhiệm vụ, ngoài ra khi nhận được nhiệm vụ còn có bản đồ đi, không có thì đi đâu không biết. Trên đường đi cũng có nhiều người nhìn hắn ăn mặc hơi lạ chút nhưng khi thấy đồ nội môn thì cũng thôi, vì thỉnh thoảng cũng có thằng ẩm ương tỏ ra thần bí, độn vào thì thối không ngửi được, cho nên mặc kệ là cách tốt nhất.
Đến Nhiệm Vụ Đường, vén mũ áo lên lén nhìn, không thấy Tiền trưởng lão đâu, ngó sang thấy hôm nay là một vị đệ tử khác không phải Lý Bát, không có người quen Phong Trần thấy rất tốt, khó bị lộ. Quay sang bảng nhiệm vụ, hắn đang định tiến lên chọn nhiệm vụ, trước mặt có một đám người đang tranh cãi. Nhóm này gồm năm người: ba người nam, hai người nữ; một người thân hình thô kệch, tóc màu đỏ lửa; một người nhìn rất cương trực, lưng đeo đại đao; nam tử còn lại nhìn rất cao gầy, bên ngoài khoác áo choàng đen, khí tức rất nhạt. Còn hai cô gái, một người mặc lam y tóc dài, tay cầm quyền trượng, khí tức cũng lạnh như Bạch phong chủ; còn người cuối cùng là một cô gái rất dễ thương, tóc búi hai bên, thân mặc thanh y. Cuộc cãi nhau từ người nam tử cương trực và vị nam tử thô kệch:
Đao Cương, hôm nay là ngày cuối cùng của nhiệm vụ rồi, nếu không tìm được người, nhiệm vụ sẽ bị hủy. Khó khăn lắm chúng ta mới tìm được nhiệm vụ Hải cấp phù hợp.
Lời trách móc được thốt ra từ nam tử tóc đỏ, nghe lời trách móc, người tên Đao Cương cũng chưng ra vẻ mặt bất lực trả lời:
Hỏa Nham, ta không phải là không muốn tìm nhưng yêu cầu của chúng ta là quá khó, có ai lại lấy mình ra làm mồi nhử chứ. Tuy nhóm chúng ta công và thủ đều đầy đủ nhưng muốn dụ được con U thú đó ra rất khó, ta tìm ai bây giờ.
Người tên Hỏa Nham mắt nóng lên, gằn giọng:
Hay là chúng ta cứ thế năm người nhận nhiệm vụ, để lão Ảnh làm mồi.
Người áo choàng đen đứng bên hừ một cái nói:
Hừ… sao ngươi không đi làm mồi nhử, ta tham tiền, không phải thứ đầu bã đậu như ngươi.
Hỏa Nham không phục, nói:
Mẹ kiếp, lão tử có tốc độ như ngươi, lão tử trực tiếp đi rồi, không như loại…
Nghe sự mỉa mai của Hỏa Nham, người áo choàng đen không thèm để ý, chỉnh một câu:
Cái thứ cơ bắp bên ngoài thì đẹp mà bên trong như mông khỉ thì cũng chỉ là đồ bỏ.
Lời nói vừa dứt, Hỏa Nham bão nổ, miệng gào lên:
Mẹ kiếp tên nhát cáy, ngươi nói ai là… mông khỉ hả, giỏi đấu một một, tay đôi…
Hỏa Nham bốc hỏa, Đao Cương và cô bé hai búi vội vàng ngăn cản, bên ngoài dường như không chịu được nữa, cô gái lam y lên tiếng:
Thôi đủ rồi, hai người có thôi đi không? Hỏa Nham, ngươi hạ giọng xuống, không sợ người ta đánh giá sao. Còn ngươi, Ám Ảnh, ngươi không chọc tức Hỏa Nham không được sao? Hai người là trẻ con sao?
Đao Cương huynh vẫn không tìm được ai sao, huynh quen nhiều người như vậy, chả lẽ không có ai?
Sau một loạt câu hỏi của nữ tử lam y, cả đội rơi vào trầm lặng, mặt ai cũng tỏ vẻ bất lực, bỗng có một giọng nói vang lên:
À thì, cho tôi hỏi, các vị đang tìm người sao? Có yêu cầu gì không, chúng ta có thể trao đổi một chút sao?
Nghe thấy có người khác lên tiếng, cả năm người đều yên tĩnh lại, năm người nhìn về phía Phong Trần, điều này làm hắn vô cùng bối rối. Để kết thúc sự bối rối này, Phong Trần lên tiếng hỏi lại, thì chưa kịp:
À… ừm, vị huynh đệ này, vừa nãy ngươi muốn theo chúng ta đi làm nhiệm vụ sao?
Thấy Đao Cương lên tiếng hỏi, Phong Trần gật gật đầu trả lời:
Đúng vậy, tiểu đệ cũng đang tìm nhiệm vụ tự ra ngoài lịch luyện một chút, tình cờ thấy mọi người đang “thảo luận chiến thuật” nên mạnh dạn tiến cử.
Nghe cụm từ “thảo luận chiến thuật”, cả đám Đao Cương mặt cũng hơi nóng lên, nhưng bản lĩnh của người đứng đầu, Đao Cương trực tiếp hỏi:
Đúng như vị huynh đệ này nói, chúng ta đang cần một người nữa để lập đội. Nếu huynh đệ có ý, chúng ta sẽ cùng thương lượng.
Phong Trần nghe vậy, tỏ vẻ thiện chí, lên tiếng:
Được, ta đúng lúc muốn tìm người lập đội đi làm nhiệm vụ kiếm ít U đồng, tài nguyên dạo này ít quá không đủ để tu luyện. Nếu gia nhập đội ngũ cần điều kiện gì xin sư huynh cho biết.
Nhìn quần áo và cách ăn mặc của hắn, cộng thêm lời bịa đặt, cả đám đều cho rằng mục đích của Phong Trần giống như hắn nói. Nhưng vẫn có hai ánh mắt hơi khác nhìn về phía Phong Trần là vị nữ lam y và vị nam tử áo choàng đen. Người áo đen do hành động vô thức của một sát thủ nên tính hay đa nghi một chút, còn vị nữ lam y đề phòng vì nàng nhìn ra trên người Phong Trần có một khí chất rất lạ, nhưng lạ ở đâu thì nàng không thể nói ra được. Nghe câu trả lời xong, Đao Cương nói tiếp:
Ồ… vậy là ý định của chúng ta là giống nhau rồi, còn về phần yêu cầu thì có yêu cầu…
Đao Cương nói đến phần yêu cầu thì hắn hơi ngập ngừng, nhưng vẫn nói ra:
Yêu cầu của chúng ta là một người có tốc độ, có sức phòng ngự cao, sức sát thương ít một chút cũng được.
Nghe xong yêu cầu, Phong Trần dưới lớp vải bố ánh mắt sáng lên, nhưng hắn thể hiện ra ngoài bằng những cái gật đầu nhẹ, sau đó trả lời:
Vậy sao, vậy thì trùng hợp ta cũng là một thể tu, ta cũng thấy tốc độ của ta cũng khá ổn, không biết có thể cùng đi với mọi người không.
Khi Phong Trần nói xong, cô gái tóc hai búi và Đao Cương ánh mắt tỏa sáng, Đao Cương cười lớn:
Ha ha ha, như vậy thì quá tốt rồi, tiểu huynh đệ, ngươi sinh ra là về đội của chúng ta.
Mau mau mau, lại đây giới…
Thấy tìm được người, hai người nữ tử lam y và nam tử áo choàng đen tuy vẫn có sự nghi ngờ nhưng họ cũng khá vui. Họ vui vì đã tìm được người nhưng cũng có lý do vì họ tin vào thực lực của mình, họ nghĩ nếu họ để mắt thì Phong Trần không thể gây ra phiền toái nào, nếu có họ chỉ cần giải quyết là xong. Trong lúc mọi người cùng vui, đội trưởng đang định giới thiệu, lại có một tiếng nói sang sảng vang lên:
Đội trưởng ơi đội trưởng, có phải huynh muốn tiền đến lú rồi hay không? Một người lạ mới gặp, nói chuyện vài câu, thế mà huynh đã tin rồi sao? Ta có nên nói huynh là ngây thơ hay là…
Nghe được lời của Hỏa Nham nói, mọi người chợt giật mình, đúng à, người này vừa mới quen, tính cách chưa biết là điều bình thường nhưng chiến lực không được như người ta nói chẳng phải là giao mạng cho đồ tể sao. Chỉ nghe Hỏa Nham nói tiếp:
Này vị tiểu huynh đệ, ngươi muốn vào đội cũng được thôi. Ta và ngươi về Linh Phong lên đài đấu một trận, nếu chịu được công kích của ta trong mười phút ta đồng ý cho huynh đệ vào, thậm chí kết huynh đệ với ngươi luôn. Nếu không trụ được thì biết phải làm gì rồi đấy.
Lời này vừa ra, cả đội sửng sốt. Nam tử áo choàng đen nghĩ: “Thực lực của tên đầu gỗ này đúng là mạnh thật, liệu tên kia có trụ nổi không?”. Đao Cương nghĩ: “Hỏa Nham tuy là người lỗ mãng nhưng về chuyện này đệ ấy nói đúng.” Nữ tử lam y nghĩ: “Cũng tốt, mình muốn xem chiến lực của tên này, xem khi hắn phản bội còn có chút căn cứ xử lý.” Cô bé hai búi lại nghĩ: “Không biết vị tiểu ca ca này có đỡ nổi công kích của Hỏa Nham ca không, nếu không đỡ nổi thì đau lắm, mình có nên chữa cho huynh ấy không?”
Còn về phía Phong Trần, hắn nghĩ: “Ừm… vậy cũng được, coi như đây là một trận đấu ôn lại những thứ đã học, chưa bao giờ đánh nhau, coi như học hỏi kinh nghiệm vậy.”
Được, ta đồng ý đấu với huynh, bao giờ đấu?
Bây giờ đi luôn.
Ngay sau khi Phong Trần đồng ý, tất cả mọi người đều tiến về Linh Phong. Trên đường đi Đao Cương hỏi:
Ta tên Đao Cương, đội trưởng đội Huyết Chiến, còn đây là Hỏa Nham, Ám Ảnh, Lam Thủy, Phục Linh. Còn tên của huynh đệ là gì?
Phong Trần nghe thái độ giới thiệu của Đao Cương cũng biết đây là cao thủ trong ngoại giao, chưa biết nhiều về người nhưng vẫn tôn trọng, đúng là lão làng. Điều này khiến Phong Trần phải có lại thái độ tốt, chắp tay nói:
Ta tên Trần Y, đệ tử Y Phong.
Nghe Phong Trần giới thiệu, cả năm người vô cùng bất ngờ. Là đệ tử nội môn, mà còn vào Y Phong, không đến mức thiếu tiền đến nỗi đi nhận nhiệm vụ chứ? Sự nghi hoặc hiện lên mặt năm người, Hỏa Nham không nhịn được hỏi:
Trần huynh đệ, đệ tử Y Phong giàu nứt khố đổ vách, sao ngươi vẫn muốn ra ngoài? Ở phong luyện thuốc không hơn sao?
Lời thắc mắc này đánh đúng tâm lý tò mò, bốn người còn lại cũng dụng tâm nghe câu trả lời từ Phong Trần:
À, đúng là đệ tử Y Phong giàu thật nhưng ta là trường hợp hơi khác người một chút.
Thứ nhất, ta không thể luyện thuốc bởi ta không có căn cơ.
Thứ hai, ta ở Y Phong hiện tại không đủ tài nguyên luyện thể.
Thứ ba, tuy ta có kiến thức y học nhưng không thể luyện thuốc, vậy nên muốn có chút chiến lực để bảo vệ mình. Nếu không, ra ngoài bị người khi dễ, không có địa vị Y Sư, chiến lực cũng không thì phải làm sao bây giờ?
Bịa xong ba lý do này, Phong Trần cũng phải tự mình lạy mình, quá thuyết phục. Nhưng cũng không phải nói dối, hắn đúng là thiếu tài nguyên, đúng là bị người khi dễ, vậy nên chắc là không tính là lừa. Nghe được lời giải thích của Phong Trần, năm người cũng gật gù. Hai người Ám Ảnh và Lam Thủy cũng bớt chút cảnh giác. Nói chuyện một lúc nữa đã đến Linh Phong.