Dạ Lung

Chương 20: Trận Đầu Tiên



Vừa bước vào địa phận của Linh Phong, Phong Trần đã cảm nhận được sự sắc bén, mặc dù không chật vật như lúc được Y Thần đưa qua nhưng hắn vẫn cảm nhận được áp lực. Có lẽ đao khí thịnh nhất là ở trên đỉnh, vậy mà áp lực vẫn lan xuống dưới chân núi. Nhìn thấy Phong Trần hơi nhíu mày, Cương Đao cũng phải ngạc nhiên, bởi bất kỳ đệ tử nào mới đến Linh Phong cũng bước đi loạng choạng, các đệ tử vào Linh Phong quá nửa là dùng đao, những người khác thì chỉ ở Linh Phong vì tài nguyên hay công pháp, khi có được chúng họ cũng không lên Linh Phong mà tìm chỗ ở của Linh Phong cũ, tuy U khí ở đó hơi thấp hơn ở đây nhưng ở đó không bị áp chế bởi đao ý.

Nói đi cũng phải nói lại, những người sử dụng đao thì rất ưa thích nơi này, tu luyện ở đây, làm chơi ăn thật, tiến bộ rất nhanh, ví dụ như Linh Đao phong chủ tuy tu vi chưa bằng Hình Luật trưởng lão nhưng chiến lực ngang bằng, thậm chí có vẻ còn nhỉnh hơn một chút.

Sáu người Phong Trần đi từ chân núi lên, đây là lần đầu tiên Phong Trần lên Linh Phong, quy mô Linh Phong chia làm ba phần, chân núi là nơi ở của đệ tử nội môn, lưng núi là nơi các đệ tử tập luyện và thi đấu với nhau, đỉnh núi không phải là nơi ở của bất kỳ ai mà là một đấu trường. Những trận đấu ở đây đều là những trận đấu rất quan trọng, ví như tuyển chọn đệ tử nội môn, còn các trận đấu giao hữu với các môn phái với nhau thì chỉ diễn ra ở quảng trường mà thôi, có trường hợp đặc biệt mới tổ chức tại đây. Đao Cương và Huyết Chiến đội ở Linh Phong cũng khá nổi tiếng. Trong môn phái cũng có tồn tại một thứ gọi là Linh Phong Bảng. Tuy tên Linh Phong Bảng nhưng không phải bảng danh riêng của Linh Phong, mà bảng này dùng để đánh giá chiến lực của toàn môn phái. Bảng này ban đầu chỉ dùng trong Linh Phong nhưng về sau các phong khác thấy đây là một cách luyện tập cho đệ tử nên có nhiều người đến, vậy nên quy mô mới như bây giờ. Trong Huyết Chiến có hai người có tên trên bảng là Đao Cương và Hỏa Nham, lần lượt nắm giữ vị trí bảy mươi lăm và chín mươi.

Trên đường đi Phong Trần thấy có rất nhiều đấu đài, đấu đài làm bằng đá, chúng được dựng trên lưng núi, khá lớn rộng khoảng trăm mét vuông một chiếc, trên đó thỉnh thoảng vẫn thấy có người đánh nhau. Như thấy Phong Trần hiếu kỳ, Đao Cương lại giới thiệu:

- Trần huynh đệ, ở Linh Phong khi có một trận đấu diễn ra, có rất nhiều đệ tử đến xem không chỉ xem lấy kinh nghiệm mà Linh Phong còn cho phép dự đoán kết quả, các đệ tử dùng điểm cống hiến để cược, được thì chia theo tỷ lệ.

Phong Trần nghe thấy vừa xem vừa có thưởng thì cũng thấy hứng, hỏi lại:

- Ồ, xem ra ở đây cũng khá thú vị, vậy chúng ta đấu tại đây sao?

Nghe Phong Trần hỏi, Đao Cương vừa đi đến một đấu đài gật gật, rồi nói:

- Đúng vậy, chúng ta sẽ sử dụng đấu đài bên kia làm sân đấu, Trần huynh đệ có muốn cược vào mình không, để ta giúp.

Đao Cương nói xong đưa mắt lên nhìn Phong Trần. Hắn trong lòng kêu gào bất lực, nghĩ đến điểm trong lệnh bài không có một điểm nào thì chỉ biết lắc đầu, thấy vậy Đao Cương không nói gì, họ tiếp tục tiến về chiếc đấu đài mà Cương Đao chỉ. Đến nơi Đao Cương chắp tay thi lễ chào hỏi:

- A…, chào Đấu huynh, ta muốn mượn một sân để chiến một trận.

Phong Trần đưa mắt nhìn vị đấu sư huynh kia, đó là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, tay chống lên trường đao trước người, mặc áo hở nửa ngực, trên ngực có những vết sẹo kéo dài. Khi Đao Cương chào hắn, người kia nhìn lại thấy là Đao Cương thì cười lớn.

- Ha ha ha…, ngọn gió nào đưa Đao lão đệ đến đây.

Nghe vậy Đao Cương cũng cười và trả lời:

- Không phải ta đến làm phiền lão ca đây sao, muốn mượn một sàn để đấu thử.

Nghe Đao Cương trả lời, Đấu sư huynh nói tiếp:

- Thoải mái đi, Linh Phong người một nhà, mượn với không mượn cái gì.

- A…, lão đệ muốn đấu sao?

- Không phải ta đấu, sư huynh cũng biết ta mấy hôm nay đang tuyển thành viên đi săn U thú, nay có người ứng tuyển nên muốn xem thực lực của vị huynh đệ này.

Vừa nói Đao Cương vừa chỉ vào Phong Trần, tiếp tục giới thiệu:

- Vị huynh đệ này tên là Trần Y, đệ tử Y Phong, muốn đi ra ngoài lịch luyện nên muốn đi cùng chúng ta.

Đấu sư huynh nhìn lại Phong Trần, hắn hơi ngạc nhiên khi nghe thấy đệ tử Y Phong ra ngoài lịch luyện, thông thường chỉ thấy đệ tử Y Phong đi thi đấu đan, đấu y thuật, chưa nghe đến đi chiến đấu bao giờ. Đấu sư huynh đánh giá Phong Trần một lần rồi ghé vào tai Đao Cương hỏi:

- Liệu vị huynh đệ này có chịu nổi trước đao của lão đệ không, ta thấy hắn không mạnh lắm.

Nghe vậy Đao Cương chỉ biết cười khổ, nói:

- Sư huynh yên tâm, ta không đấu với vị huynh đệ này, người đấu với hắn là Hỏa Nham.

- Liệu có được không, theo ta thấy Hỏa Nham cũng là hơi quá sức với hắn.

Đao Cương chỉ biết lắc đầu xong ra hiệu cho Phong Trần đến chào hỏi:

- Giới thiệu cho Trần huynh đệ, đây là Đấu sư huynh, người quản lý của các đấu trường tại lưng núi Linh Phong.

Cuộc nói chuyện của Đao Cương và Đấu sư huynh này Phong Trần đã nghe thấy, nhưng mặt hắn cũng không có gì gọi là tức giận, chính hắn cũng không biết thực lực của mình ở mức độ nào, vậy nên người mới gặp nghi ngờ là điều dễ hiểu. Sau khi nhận được tín hiệu, Phong Trần tiến đến chắp tay thi lễ.

- Chào Đấu sư huynh, ta tên Trần Y, đệ tử Y Phong.

- Ừm, chào Trần sư đệ, ta tên Đấu Chiến, đệ tử Linh Phong.

Nghe Phong Trần chào, Đấu Chiến đáp lễ, xong quay sang hỏi Đao Cương:

- Thế lão đệ định lúc nào đấu?

- Sư huynh có thể sắp xếp đấu luôn không, chúng ta đang rất gấp.

- Ừm… được, ta sẽ cho sắp xếp cho đệ đấu ngay, chờ khoảng mười phút nữa sẽ có sân.

Suy tư một chút, Đấu Chiến trả lời, rồi ra hiệu cho một đệ tử đến và giao phó. Sau khi giao phó xong mọi người tìm nơi đứng nghỉ ngơi, lát nữa quan sát trận đấu.

Mười phút trôi qua rất nhanh, mọi người đã tìm được chỗ. Trên đài có một nam tử nhảy lên, tiếng nói vang lên:

- Xin chào các vị sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội đồng môn.

- Tôi Đại Khẩu lại quay trở lại rồi đây, chắc ai cũng biết khi có mặt tôi, chắc chắn có một trận đấu rất thú vị.

- Đúng vậy như tôi nói, đây cũng là trận đấu như vậy. Hôm nay, trong trận đấu này sẽ có sự có mặt của Hỏa Nham, xin mời lên đấu đài.

Đại Khẩu vừa nói xong, Hỏa Nham đã từ dưới nhảy lên, hạ xuống đấu đài, hạ xuống đem theo một luồng khí tức nóng rực rất áp bức. Vừa thấy Hỏa Nham tiếng bàn tán đã dồn dập.

- Đã lâu rồi không thấy Hỏa Nham lên chiến đấu, cứ xem mãi trận bình thường sắp chán chết rồi.

Người đứng bên hừ nói:

- Hừ, có mà ngươi muốn xem những người trên Đấu Linh Bảng để lấy kinh nghiệm chứ gì, ông đây lạ gì.

Người kia đáp lại:

- Ngươi không phải cũng thế sao? Còn đòi nói ta.

Lại một bên khác nói:

- Hỏa Nham thì được rồi, nhưng ai là đối thủ của hắn đây?

Không để mọi người chờ đợi, Đại Khẩu lại tiếp tục:

- Chắc hẳn mọi người đang rất tò mò ai là đối thủ của Hỏa Nham đây, tôi cũng vậy. Không để mọi người chờ đợi lâu nữa, sau đây sẽ là đối thủ của Hỏa Nham, Trần Y - đệ tử Y Phong.

Khi tên Trần Y vang lên mọi người đều bị đứng hình, một cái tên lạ hoắc, không ai có thông tin cả. Mà điều làm mọi người tò mò hơn là một người đến từ phong có chiến lực thấp nhất đấu với một phong chiến lực mạnh nhất, mà không phải là đệ tử Linh Phong bình thường mà là một người đứng thứ chín mươi trên Linh Phong Bảng. Sau thời gian đứng hình, một thân ảnh khoác áo choàng chùm đầu nhảy lên đấu đài, người này hạ xuống đấu đài, không một chút giao động U lực xuất hiện. Khi thấy một thân ảnh mặc áo choàng chùm đầu, mọi người ở dưới càng thêm tò mò.

- Người này là ai!

- Ngươi có nghe nói Y Phong có nhân vật này không?

Mọi người liên tục quay sang và hỏi nhau, liên tục là những tiếng không biết, những cái lắc đầu, rồi những tiếng nghi ngờ vang lên.

- Liệu người này có chịu nổi một kích của Hỏa Nham không?

- Liệu Hỏa Nham có lỡ tay đánh chết hắn không…

Kèm theo sự nghi ngờ từ đám đông, ở quanh đấu đài này lại có những con mắt rất kỳ lạ: hiếu kỳ có, khinh miệt có, hứng thú có, thậm chí có những cử chỉ như cười nhếch mép, đứng dựa vào cột… Những người có những cử chỉ như vậy lại đứng quan sát ở một nơi quá kín đáo để đám đông nhìn thấy.

- Nào mọi người, hôm nay chắc chắn chúng ta sẽ có một trận đấu hấp dẫn, không thể để các đồng môn phải chờ đợi nữa, trận đấu chính thức bắt đầu.

Theo khẩu lệnh của Đại Khẩu hô vang, hai người chắp tay thi lễ. Hỏa Nham lên tiếng:

- Trần huynh đệ, ngươi sử dụng pháp khí gì cũng được, ta để ngươi tấn công trước ba chiêu, ta không cần dùng binh khí.

Hỏa Nham rất tự tin vào thực lực của mình, nghe được sự tự tin này Phong Trần cảm thấy như bị coi thường. Hắn có thể bị nghi ngờ nhưng sự coi thường này làm hắn rất tức giận, mắt bắt đầu bốc ra lửa, đầu đang dần bốc khói, hắn nói:

- Cảm ơn Hỏa sư huynh đã nhường, nhưng ta cũng muốn đấu một trận công bằng.

- Vậy ta cũng không cần dùng pháp khí nữa.

Nói xong Phong Trần thủ thế. Nghe lời Phong Trần nói, bốn người ở dưới đều biết hắn khó chịu về lời nói vừa nãy, chỉ có Hỏa Nham nghĩ là thật, hắn còn cười rồi nói:

- Ha ha ha, Trần sư đệ đúng là sảng khoái, được, chúng ta bắt đầu thôi.

Nói xong Hỏa Nham hạ trọng tâm, dùng chân dận xuống đất đẩy người lao về phía trước, dưới chân hắn khi lao đi tạo ra một luồng kình phong. Phong Trần thấy Hỏa Nham lao đến, vì chưa thực chiến bao giờ nên cảm thấy Hỏa Nham lao nhanh quá. Tới gần, Hỏa Nham tung ra một nắm đấm, theo phản xạ, Phong Trần đưa hai tay lên đỡ. Nắm đấm va chạm với cánh tay, một cảm giác đau đớn như muốn xé cơ nổi lên, Phong Trần bị đẩy lùi về phía sau vài bước, mặt nhăn lại vì đau, răng cố cắn chặt để không la lên.

Bên Hỏa Nham và đội Huyết Chiến còn ngạc nhiên hơn, vì Hỏa Nham một phần là muốn nương tay, một phần là muốn thăm dò thực lực của Phong Trần nên mới sử dụng năm phần sức mạnh thể tu. Nhưng Hỏa Nham biết sức mạnh thể tu thuần túy của mình ở mức độ nào, vậy nên mới có biểu tình ngạc nhiên như vậy. Còn đội Huyết Chiến biết sức mạnh thể tu của Hỏa Nham mạnh như thế nào. Khi đấu với Đao Cương mà không dùng thuộc tính, ngay cả đội trưởng cũng ăn không tiêu. Giờ đây lại có một người ăn một quyền trực diện của hắn vậy mà chỉ lùi vài bước. Ai cũng biết Hỏa Nham chỉ dùng năm phần lực nhưng như vậy để ba người còn lại đón một quyền này không chỉ lui lại đơn giản như vậy đâu.

Không chỉ có người của đội Huyết Chiến mà còn nhiều người ở dưới đài cũng phải kinh ngạc, vì bọn họ biết Hỏa Nham rất cục súc, đa phần đối thủ yếu hơn thì hắn trực tiếp một phát một trận, kết thúc nhanh gọn.

Ngược lại, việc một người không có danh tiếng như Phong Trần đỡ được một đòn từ Hỏa Nham cũng khiến mọi người bất ngờ. Theo những người trong đội Huyết Chiến, cơ thể của Phong Trần phải sánh ngang với U Đồ sơ kỳ, nhưng những người ẩn nấp lại không nghĩ vậy. Đúng là Hỏa Nham không ra tay hết lực, cũng không sử dụng vũ khí, với tu vi U Đồ sơ kỳ có vẻ như thế là Hỏa Nham đã áp chế một phần. Nhưng phải xem chiều ngược lại: Phong Trần lần đầu chiến đấu, tu vi chưa có, vũ khí cũng không, thứ ỷ lại duy nhất là sức mạnh thể chất. Với đánh giá này thì thân thể Phong Trần ít nhất phải là U Đồ trung kỳ. Vậy mà người có thân thể như vậy lần đầu nghe đến đã vậy còn đến từ Y Phong, quả thực đã làm cho họ rất hiếu kỳ.