Cuối Cùng Vẫn Là Anh

Chương 8: Anh Rất Sợ



Dương xử lý công việc xong đã đến gần trưa, anh định về nhà ăn cơm rồi dành cả một buổi chiều để đưa Bình An đi chơi, tiện thể chuộc lại lỗi lầm ngày hôm qua anh đã gây ra. 

 

Anh lấy điện thoại định nhắn tin bảo cô hãy đợi anh một lúc, trưa nay anh sẽ về ăn cơm. Nhưng vừa mới mở điện thoại ra thì anh đã thấy tin nhắn của Bình gửi cho anh. Đoạn tin nhắn tuy ngắn ngủi nhưng lại đủ sức đẩy anh xuống vực sâu không đáy. Sống hơn 25 năm, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân sợ hãi một điều gì đó đến như vậy.

 

Anh nhanh chóng chạy đi lấy xe rồi phóng như bay đến nhà ông Hải. Bình nói với anh Bình An đã bị hai người lạ mặt đưa đi đâu đó, hình như là người của bố anh.

 

Một tháng nay lúc nào anh cũng sống trong sự lo lắng, bất an. Anh lo Bình An là người của bố anh điều đến cầm chân cũng như theo dõi anh, lo cô biết được chuyện anh là chủ mưu g.i.ế.c sư phụ cô ấy nên đến trả thù anh. Nhưng điều làm anh lo nhất vẫn là ông Hải sẽ nhắm đến cô bé của anh. Ông ta là một kẻ đa nghi, rất thích chơi trò thà g.i.ế.c ngầm còn hơn bỏ sót, cô ấy lại ở bên cạnh Đình nhiều năm, ông ta nhất định sẽ không để cho cô cơ hội được sống. 

 

Thật ra từ lần cô hẹn anh đến quán phở kia anh đã âm thầm cho người theo dõi cô, cũng vô tình mà bảo vệ cô. Sau này muốn cô chuyển đến ở cùng anh cũng là ý muốn bảo vệ cô ấy chu toàn, nói muốn lợi dụng cô chỉ là lừa mình dối người. Anh sợ chỉ cần cô rời khỏi tầm mắt của anh thì ông Hải sẽ nhằm vào cô, gây bất lợi cho cô. 

 

Vừa đến cổng nhà ông Hải thì anh đã bị các vệ sĩ chặn lại, anh chẳng nể nang gì mà đ.ấ.m cho mỗi người một cái. Mấy người vệ sĩ kia không dám ra tay nên vẫn đứng im chịu trận, chỉ là vẫn không cho anh vào nhà. Nhưng chỉ một phút sau đã có một người đi từ trong nhà ra nói bọn họ hãy tránh ra để Dương vào trong.

 

Anh đẩy mấy người vệ sĩ ra, mặt hằm hằm đi vào trong nhà. Vừa bước qua cửa thì anh đã chạm mặt ông Hải đang ngồi thảnh thơi uống trà xem ti vi. Ông ta mặc một bộ vest lịch lãm, thanh lịch, mang phong thái của một nhà lãnh đạo. Nếu không biết những chuyện ông ta đã làm thì anh cũng bị vẻ ngoài ấy lừa tỏng rồi. 

 

Bố anh tác phong chỉn chu, luôn đứng và ngồi thẳng lưng, cư xử lịch thiệp, giao tiếp tinh tế nhưng tất cả những gì ông ta thể hiện ra chỉ là lớp vỏ bọc che giấu cho sự xấu xa của mình. Ông ta không tin tưởng ai, lại coi tất cả mọi người xung quanh là con cờ phục vụ cho bản thân, chỉ cần người đó hết giá trị lợi dụng là ông ta sẽ thẳng tay trừ khử, kể cả người thân như anh. Ông ta tham tiền tài, tham danh vọng, lại chẳng để ai vào mắt. Từ trước đến giờ, người duy nhất ông ta coi trọng một chút chính là sư phụ của Lương Bình An.

 

"Ông làm gì cô ấy rồi?" Anh quát.

 

"Nó là người của con, bố nào dám làm gì." Ông quay sang nhìn anh. "Chỉ là muốn xem mặt con dâu tương lai một chút."

 

"Cô ấy đang ở đâu?" Anh trừng mắt nhìn ông.

 

"Bố không biết." Ông Hải chẹp miệng. "Đang nói chuyện dở thì nó về rồi."

 

Anh tiến đến gần ông Hải, dùng hết sức đ.ấ.m xuống làm một chiếc cốc thủy tinh vỡ tan tành, nhưng anh cũng không tránh khỏi việc bị thương. 

 

"Tránh xa cô ấy ra, nếu không tôi sẽ liều c.h.ế.t với ông." 

 

Anh nói xong câu này thì quay đầu bỏ ra ngoài lái xe về nhà anh. Ông Hải lúc ấy chỉ cười cười, con trai ông có lẽ đã yêu con bé kia rồi, con bé này cũng thật lợi hại.

 

Còn Dương, anh lái xe về nhà tìm một lượt vẫn không thấy cô đâu nên đã đi đến nhà cô, anh nghĩ cô ấy đã về nhà nhưng cổng vẫn đang khoá, cửa thì khoá ngoài. Cô ấy không về nhà anh, cũng không về nhà của cô ấy, vậy cô ấy đã đi đâu, hay là đến nhà bạn?

 

Anh và Bình đã đi tìm cô suốt một buổi chiều, đến tối anh cũng không ăn cơm mà chỉ chăm chăm đi hỏi tung tích của cô. Dương ngồi trong ô tô mà cứ vò đầu bứt tóc mãi, anh không tìm thấy cô, không có một chút tin tức nào về cô. Anh không biết cô có được an toàn không, đã ăn cơm chưa. Anh biết cô sẽ không bao giờ làm chuyện dại dột, nhưng tại sao cô ấy lại tắt máy, tại sao lại biến mất một cách vô cớ như vậy? Lúc trưa trời mưa to lắm, cô ấy có tìm được chỗ trú mưa không hay lại để bị ướt, nếu lỡ bị ướt rồi thì cô ấy có kịp thời thay quần áo với đi tắm chưa, anh sợ cô ấy bị ốm quá. Nếu cô ấy thật sự bị ốm thì ai đang chăm sóc cô ấy, chăm sóc có đàng hoàng không, có đắp chăn ấm, có giục cô ấy uống thuốc đúng giờ không. Nhưng nếu không có người chăm sóc thì cô ấy phải làm thế nào đây, lại bị bệnh nặng hơn thì sao?

 

Bình khuyên anh cứ đợi đến ngày mai, có lẽ cô ấy sẽ đi học, hãy cứ ăn cơm trước đã, cả ngày nay anh chưa ăn uống gì. Nhưng khi nhìn thấy hộp cơm Bình mua cho anh thì anh lại càng nhớ cô hơn, một tháng nay hình như anh đã bị Bình An chiều hư rồi. 

 

Tuy trước đây anh đều ăn cơm hộp nhưng chưa bao giờ thấy nó khó ăn như lúc này. Cơm gì mà khô không khốc, chẳng dẻo như cơm Bình An nấu cho anh. Cả miếng thịt này nữa, bọn họ có cho gia vị gì không mà nhạt thế, chẳng giống như cô bé của anh, cô ấy rang thịt ngon lắm. Có lần anh muốn ăn đêm nhưng nhà lại không có mì tôm, chỉ còn lại cơm nguội với vài miếng thịt ăn không hết nên cô đã cất đi. Anh ban đầu chỉ muốn ăn một bát lót dạ thôi nhưng ai mà ngờ nước thịt cũng ngon như thế. Vậy là đêm hôm đó anh ăn một lèo năm bát cơm, thành ra hôm sau bị đầy bụng vì ăn quá nhiều.

 

Ăn cơm xong rồi thì anh đi tắm qua loa rồi vào giường ngủ. Anh không hiểu sao hôm nay nước lại lạnh như hồi trước rồi. Rõ ràng một tháng nay nước vẫn luôn ấm cơ mà, làm anh quên cảm giác tắm nước lạnh nên hôm nay thực sự có không quen. Một tháng qua dù anh có làm việc đến muộn như thế nào thì chỉ cần nằm lên giường và ôm lấy cô thôi là anh đã cảm thấy thoải mái và có thể ngủ được ngay. Nhưng hôm nay anh đã nằm hai tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa ngủ được, anh cảm thấy trống trải quá, anh nhớ cô bé của anh quá.

 

Kết quả là cả đêm hôm ấy Dương không ngủ được, sáng sớm ngày ra mà trông anh tiều tụy lắm, hai mắt thì thâm chẳng khác gấu trúc là bao.

 

Bình vừa nhìn đã biết đêm hôm qua Dương không ngủ. Đi cùng Dương bao nhiêu năm, dù có gặp phải vấn đề khó nhằn như thế nào anh cũng chưa bao giờ thấy Dương thiếu sức sống như thế. Tuy không thể hiện ra nhưng anh cũng thích Bình An, nhưng anh biết tình yêu của anh đối với cô ấy mang đi so sánh với Dương thì sẽ như một ao cá và một biển lớn, rõ ràng là chênh lệch quá lớn.

 

Đúng như điều anh lo lắng, hôm sau Bình An không đi học, cũng không nhờ ai xin nghỉ hộ, cô vẫn bặt vô âm tín. Dương thật sự phát điên rồi, nếu đã biết được anh là người hãm hại Đình thì cô có thể đứng trước mặt anh rồi đ.â.m anh một nhát. Anh sẽ không oán không hận, cũng không ngăn cản cô, bởi vì đây là anh nợ cô ấy. Nhưng cô lại vô cớ biến mất như vậy, anh không biết cô hiện tại như thế nào, anh rất lo lắng, cũng rất sợ hãi.

 

Anh biết ông Hải tạm thời sẽ không ra tay với cô, nhưng cô có phải người của ông hay không thì vẫn còn là một câu hỏi lớn. Nếu cô thật sự là do bố đưa đến theo dõi anh thì tại sao lại có cuộc gặp mặt ngày hôm nay? Nhưng nếu cô không biết chân tướng cái c.h.ế.t của Đình, cũng không phải người của bố anh thì lý do cô ấy tiếp cận anh là gì? 

 

Liệu rằng bọn họ có đang tính kế anh, dùng sự biến mất này để thử lòng anh, vì muốn anh lo lắng, muốn anh suy sụp tinh thần. Vậy thì anh muốn nói cho họ biết rằng lần này họ thành công rồi, anh nhớ cô quá, cô mau trở về bên anh đi.

 

Đến ngày hôm sau, cuối cùng anh cũng nhận được tin tức của Bình An, sáng sớm cô đã đến nhà anh để dọn dẹp rồi lấy sách vở, thay quần áo rồi mới đi học. Nhưng lúc đó anh không ở nhà, Bình thấy cô về thì lập tức báo tin cho anh rồi chở cô đi học. Anh dặn Bình hãy luôn theo sát cô ấy, xử lý xong công việc anh sẽ về luôn.

 

Trưa hôm ấy Bình An không về nhà anh mà nhờ Bình chở về nhà cô. Hai anh em vừa đến nơi thì đã thấy cửa nhà mở toang, trong đó hình như còn có người. Bình An cười cười, cô mở cổng rồi tập tễnh chạy vào trong nhà, miệng nhỏ líu lo không ngừng. 

 

"Đạo trưởng, người đến lúc mấy giờ thế?"

 

Lúc cô bước đến cửa nhà thì người đó đang ở trong bếp cặm cụi nấu nướng. Người đó búi tóc củ tỏi đã lấm tấm những sợi bạc, khoác trên mình một chiếc áo dài lê thê có in hình bát quái sau lưng, dáng người cao gầy, nhìn bóng lưng thôi cũng đủ biết là một người đàn ông.

 

"9 giờ." Người đó quay ra nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, đến lúc nhìn thấy đôi chân đang được băng bó của cô rồi mới khẽ cau mày, giọng điệu trách móc. "Lại quậy phá."

 

Bình An gãi đầu cười hì hì. Người đứng trước mặt là sư phụ của sư phụ cô, chính là Đạo trưởng sống ở trên núi mà hàng năm sư phụ đưa cô lên ấy rèn luyện bản thân. Cô không rõ ông ấy bao nhiêu tuổi, cũng không dám hỏi bởi những người tu Đạo rất không thích người khác nhắc cũng như hỏi về tuổi của mình. Đạo trưởng trước giờ sống trên núi, cũng chẳng đi đâu. Lý do ông ấy có mặt ở đây là do Bình An mời ông đến giúp sức, cũng như đưa sư phụ về luôn. Sư phụ sau hơn 4 tháng điều trị đã gần bình phục, chỉ có vết bỏng ở tay và chân là vẫn để lại sẹo. 

 

Sư phụ cô từ lâu đã nhận ra phi vụ ngày hôm ấy có điều thất thường nên đã chuẩn bị từ trước. Khi nhìn thấy hàng loạt những chiếc xe kì lạ đi ngược chiều, hắn đã đi chậm lại để xem xét tình hình. Nhưng khi thấy những chiếc xe đó đột nhiên tăng tốc, hơn nữa còn rất nhanh thì hắn đã mơ hồ đoán ra mọi chuyện và đã mở hờ cửa xe ra để kịp thời thoát thân.

 

Những chiếc xe kia xếp thành một hàng ngang lao tới, hắn biết ý đi sát sang lề đường. Đợi khi xe đối diện chỉ còn cách hơn 1 mét thì hắn đạp cửa xe nhảy ra. Nhưng vì va chạm quá mạnh nên có rất nhiều xe đã nổ tung, hắn không thoát khỏi việc bị liên lụy. Hắn bị hất văng ra một đoạn khá xa, đầu đập xuống đất nên bất tỉnh ngay lập tức, tay chân lại bị bỏng nặng.

 

Cũng may là sư phụ đã lén ra hiệu cho Bình từ trước nên anh mới kịp thời cử người đến đưa sư phụ đi. Vì lý do bảo mật nên anh chỉ còn cách âm thầm đưa thầy mình lên núi chữa trị, còn cử thêm một vài bác sĩ riêng đến chăm sóc. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ngoài ra, Bình An biến mất hai ngày không chỉ để chơi. Cô đã về nhà dọn dẹp qua một lượt rồi gọi điện cho Đạo trưởng hỏi tin tức của sư phụ bằng điện thoại dây bởi nó không truyền tín hiệu cũng không có chức năng ghi âm, thông tin sẽ không bị lộ ra ngoài. Đạo trưởng nói cho cô hay, sư phụ cô đã khỏe và đang dần bình phục. Cô hỏi sư phụ rằng thầy có thể trở về chưa thì sư phụ nói rồi, bọn họ bàn kế hoạch rằng Đạo trưởng sẽ giúp đỡ bọn họ bằng cách giấu Đình ở trong vali rồi đưa hắn đến đây. Dưới nhà của hai thầy trò họ có một căn hầm bí mật thông ra phòng tắm và một góc của mảnh vườn phía sau, ấy là tâm huyết của sư phụ cô trong suốt bao nhiêu năm ở đây. 

 

Bình An trồng cây là có mục đích cả, cô biết nếu sư phụ trở về nhất định phải trốn dưới căn hầm đó, hơn nữa sau này khi lấy được thông tin rồi cô cũng phải trốn đi, nơi tuyệt nhất cũng chính là chỗ ấy. Để tiện cho việc ra vào và không để ai biết được nơi ấy nên cô mới trồng nhiều cây như vậy. Hơn nữa nó cũng có quả để ăn, có túng quẫn lắm thì thầy trò cô cũng không thể c.h.ế.t đói. Mua máy giặt máy sấy phục vụ cho việc giặt giũ và ăn mặc, mua tủ lạnh đặt trong phòng tắm chính là để dự trữ thức ăn.

 

Hơn nữa, sư phụ cô cũng chôn một tập tài liệu ở sau vườn, dưới bông hoa hướng dương mà hai thầy trò cùng nhau trồng. Sau khi trồng kín các cây ăn quả, cô đã đào tập tài liệu ấy lên đọc và đã nghi nhớ nó từ lâu, tập tài liệu ấy là tám năm tâm huyết của sư phụ thu thập bằng chứng chỉ tội ông Hải. Trước đó khi theo người đàn ông kia đến nhà kho, cô chính là muốn dùng một trong những thông tin này để trao đổi với Dương.

 

Lần này, Đạo trưởng sẽ ở tạm đây một thời gian để giúp bọn cô, trong phi vụ lần này, thầy ấy đóng vai trò vô cùng quan trọng. 

 

"Đạo trưởng, thầy có cần con giúp không?" Cô đi vào bếp, xắn tay áo lên để chờ sai bảo. 

 

"Xong rồi." Đạo trưởng tắt bếp, quay sang nói với cô. "Lấy cờ ra, chúng ta chơi một ván."

 

"Dạ." Bình An hăng hái, cô mở tủ lục lọi một hồi. Cuối cùng, cô lấy ra một bộ cờ vây rồi đặt chúng lên bàn. Cô đợi Đạo trưởng ngồi trước rồi mới dám ngồi ở phía đối diện. Nhưng cờ thì cô sẽ chọn trước và luôn luôn chọn màu trắng vì người cầm quân trắng đi sau nên được cộng điểm.

 

Hai người họ chơi cờ trong im lặng, Bình đứng bên cạnh cô quan sát nước cờ của hai người họ. Mỗi lần cô hạ cờ xuống anh đều nuốt nước bọt, hình như cô ấy chơi mà chẳng tính toán gì, thích đặt chỗ nào thì đặt, nhìn tình thế này thì Đạo trưởng thắng là cái chắc. 

 

Đến lúc Bình An sắp thua thì có một chiếc ô tô đậu trước cổng nhà, đó là xe của Dương. Anh bước xuống xe, không quan tâm đến mặt mũi mà chạy như bay vào trong. Khi vừa vào đến sân thì anh thấy Bình An bị một người ăn mặc kỳ lạ dùng quạt gõ vào đầu một cái rõ đau. Hai tay cô ôm đầu, cằn nhằn: "Người cứ gõ vào đầu con, nhỡ con bị ngu đi thì sao?"

 

"Vậy thì càng tốt, cho con bớt tinh ranh lại." 

 

Vừa nhìn thấy Dương thì Bình đã đến chào anh rồi nhắc anh khoan hãy làm phiền hai người bọn họ, anh cũng hiểu ý mà đứng ở trước đó quan sát tình hình.

 

Còn lý do Bình An bị đánh là vì cô thấy bản thân sắp thua nên mới xin Đạo trưởng nhường cho mình một nước. Ai ngờ không những không được nhường mà còn bị đánh một cái rõ đau nữa chứ. Nhưng không hiểu sao cô lại khẽ cười một tiếng rồi nói: "Ván cờ này con thắng rồi."

 

Cô đặt một quân cờ xuống. Sau đó gương mặt của Đạo trưởng và Bình có hơi xám lại, trông vẻ mặt thì hình như đang hoảng hốt lắm.

 

"Sư tổ đáng kính của con ơi, thầy thua rồi." Bình An cười nham nhở rồi đứng lên. Vừa quay mặt ra ngoài thì cô bắt gặp ánh mắt của Dương đang nhìn cô. Cô khẽ gật đầu coi như chào Dương rồi tập tễnh bước về phía anh. "Sao anh không vào nhà ngồi?" 

 

Anh không đáp mà đưa tay lên khẽ chạm vào má cô, hốc mắt anh đỏ hoe, ngân ngấn nước. 

 

Bình An lắp bắp: "Anh... anh đừng có khóc." Mặt cô bắt đầu nhăn lại, đôi tay luống cuống khua đi khua lại. "Anh biết không, trước giờ em chẳng có bạn bè gì cả, em không biết an ủi người ta đâu."

 

Phản ứng này của Bình An làm anh không khỏi bật cười. Anh kéo cô lại rồi ôm cô vào lòng, anh không biết ông Hải đã nói với cô điều gì, cũng không muốn biết nữa. Anh biết cô ấy vẫn bình an, vẫn cười vẫn nói với anh, bây giờ cô bắt anh phải c.h.ế.t anh cũng không từ chối.

 

Còn Bình An bất ngờ bị anh kéo vào lòng thì khẽ nhăn mặt, không phải vì cô chán ghét anh mà vì chân đau. Nhưng cô chẳng kêu ca gì mà chỉ khẽ vỗ lưng anh an ủi. Hình như anh ấy mất ngủ, hai mắt thâm hết rồi. Không gặp anh có hai ngày thôi mà trông anh hốc hác quá, anh ấy gầy đi thì phải. Lúc nãy Bình kể cho cô biết tình hình của Dương mấy ngày nay, anh ấy còn bảo Dương yêu cô, rất yêu cô. Ban đầu cô vốn không tin bởi cô biết Dương luôn muốn lợi dụng cô, nhưng Bình khẳng định anh cũng là đàn ông nên anh hiểu khi đàn ông yêu một người thì sẽ như thế nào. Nhưng Bình không nói đến việc anh ấy cũng thích cô.

 

Đột nhiên Dương siết chặt vòng tay, giọng anh run rẩy: "Xin em, đừng biến mất khỏi tầm mắt của anh. Anh rất sợ."

 

Cả người Bình An cứng lại, anh vừa nói anh sợ sao? Một người đàn ông nói sợ một cô gái rời xa anh ấy trước mặt cô gái đó, vậy anh phải yêu cô ấy đến như thế nào, anh ấy không sợ người con gái ấy biết được điểm yếu của anh, anh không sợ bản thân sẽ thất thế sao. Lương Bình An là một người sống hoàn toàn theo lý trí, lý trí đến mức khiến bản thân bị khuyết tật cảm xúc. Nếu có ai đó hỏi tâm trạng của cô hiện tại như thế nào, cô sẽ trả lời là cô không biết. Cô chẳng biết thế nào là buồn, thế nào là vui, thế nào là hạnh phúc, tất nhiên sẽ không thể hiểu thế nào là thích hay yêu một người. Lương Bình An chưa từng nghĩ đến việc yêu đương hay kết hôn, cũng chưa từng rung động với ai. Trước giờ khi làm việc gì cô chỉ có suy xét và lựa chọn, lựa chọn một khả năng có lợi nhất đối với bản thân và những người cô quan tâm. 

 

"Hôm trước sau khi gặp bố anh, em lại thấy nhớ Đạo trưởng nên mới gọi thầy ấy đến đây. Nhưng mà nhà em đã một tháng không có người ở, mà nếu mở cửa thì hàng xóm lại hỏi chuyện nên em mới trèo cửa sổ vào dọn dẹp." Cô khẽ cau mày, anh ấy ôm cô chặt quá. "Dương, đau." 

 

Dương nghe vậy cũng buông tay, anh cầm tay cô, áy náy: "Xin lỗi em."

 

Nói xong câu này thì anh mới nhận ra, Bình An vừa gọi tên anh, lần đầu tiên gọi tên anh. Không hiểu tại sao nhưng anh rất phấn khích, phấn khích đến tận mấy ngày hôm sau.

 

Cô lắc đầu ý nói không sao rồi tiếp tục giải thích: "Nếu không tin thì hãy hỏi anh Bình, em ít khi dùng điện thoại nên không biết nó hết pin. Hôm ấy dầm mưa nên em bị sốt, bị sốt nguyên một ngày hôm qua nên mới không đi học, cũng sợ lây ốm cho anh nên mới không về nhà anh." Cô bắt đầu khua tay múa chân. "Anh biết không, mười năm rồi em mới bị ốm đấy." 

 

Dương nghe Bình An nói bị sốt thì ngay lập tức đưa tay lên sờ trán cô, anh phát hiện cô vẫn chưa khỏi bệnh, trán vẫn còn nóng lắm. Anh nắm tay cô từ từ dìu vào nhà, anh đúng là tệ quá, lại để cô đứng ngoài nắng lâu như vậy. Trong suốt quá trình ấy cô nói không ngớt miệng khiến anh tưởng rằng người trước mặt không phải là thật, cô như bị ai nhập vậy.

 

Vừa vào đến cửa thì Bình An đã vội vàng nấp sau lưng anh, còn bĩu môi trông uất ức lắm. Anh nhìn thấy vị Đạo trưởng kia nheo mắt nhìn cô, chỉ vài giây sau cô đã bước ra, vênh váo: "Con là thắng đường đường chính chính, thầy..." Bình An ngập ngừng, hai tay đưa lên ôm đầu. "Đừng có đánh con."

 

Vị Đạo trưởng kia tiến đến gần cô rồi giơ quạt lên. Nhưng ông ấy không đánh cô mà lại mở quạt ra phe phẩy: "Ai thèm đánh con." 

 

Nói rồi ông ấy quay vào bếp lấy thức ăn sắp ra bàn. Hơn năm năm nay hai người họ chơi không biết bao nhiêu ván cờ, nhưng lần nào cũng là Lương Bình An chơi thua. Con bé này chơi cờ lúc nào cũng kiểu thích chỗ nào thì đặt cờ chỗ ấy, nhưng không phải là cô chơi không giỏi hay không biết chơi, chủ yếu là do cô không chịu nghĩ. Nhưng lần này cô đã tính toán từ những nước cờ đầu tiên, tuy bề ngoài là kiểu đặt cờ tùy hứng nhưng đó lại là nước cờ của cô, đến cuối cùng chỉ cần dùng một quân cờ để chốt hạ, lội ngược dòng thành công. 

 

Bình An nheo mắt nhìn theo Đạo trưởng rồi kéo kéo tay áo Dương: "Em nói cho anh biết, ông ấy bình thường không có việc gì làm, lại rất thích đánh vào đầu em, đến sư phụ em cũng bị ông ấy đánh."

 

Như vừa nhớ ra gì đó, cô quay sang nhìn Dương, nói: "Anh cho em ở đây hết ngày hôm nay thôi được không, sáng nay em đã dọn nhà sạch rồi, ngày mai em lại về." Cô cúi mặt xuống, nhỏ giọng: "Em nhớ thầy ấy, cũng nhớ sư phụ em."

 

Trái tim Dương nhói đau, nỗi sợ hãi vừa mới biến mất bỗng lại tràn ngập tâm trí anh. Là anh, anh đã hại c.h.ế.t người quan trọng nhất đối với cô ấy, anh đã làm cô ấy đau, làm cô ấy tổn thương, cũng làm tổn thương chính anh.

 

"Được." Anh xoa đầu cô. "Em muốn gì cũng được." 

 

"Cảm ơn anh." Cô ngẩng mặt lên, nhìn anh cười tươi như hoa.

 

Thật ra lý do cô muốn ở lại một ngày là vì muốn gặp sư phụ và bàn bạc với thầy ấy một số chuyện. Sư phụ cô nuôi một trợ lý nhỏ là cô mấy năm nay, bây giờ mới có thể trả công cho thầy ấy, cô sẽ không làm sư phụ thất vọng.