Trước khi về nhà, Dương đã ghé qua quán rượu quen thuộc. Hôm nay anh uống rất nhiều, nhưng vẫn nhớ việc bản thân phải về nhà ăn cơm với cô nên đã bảo vệ sĩ đưa về. Nhưng khi vừa nhìn thấy cô, câu nói của bố lại cứ văng vẳng trong đầu làm anh rất khó chịu. Dưới tác dụng của rượu, anh muốn làm càn một phen, anh muốn cô ở bên anh, mãi mãi là của anh, vĩnh viễn thuộc về anh.
Anh hôn cô, cô không từ chối anh mà còn bảo muốn chuẩn bị. Lúc đó anh tưởng cô đã chấp nhận anh, đã yêu anh nhưng không. Cô nhét mảnh sành vào tay anh nhưng lại đưa lên cổ mình. Nếu lúc đó cô ấy cứa sâu thêm một chút thì bây giờ anh có muốn hối hận cũng chẳng còn kịp nữa rồi. Khi ấy anh không biết làm gì ngoài việc ôm chặt lấy cô và xin lỗi. Anh biết anh sai rồi, anh đã làm cô bé của anh sợ, anh đã làm chuyện khiến anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
Cô ấy đẩy anh ra, cứ lẳng lặng đi dọn dẹp như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Đến lúc này anh mới biết chân cô vì anh mà bị thương, trái tim anh cũng vì vậy mà nhói đau. Không biết nghĩ gì mà anh cứ đứng đực tại chỗ, ngẩn người nhìn cô tập tễnh bước từng bước dọn dẹp nhà cho anh. Trước mắt anh xuất hiện một tầng sương mỏng, nước mắt đã trào ra nhưng anh lại nhanh chóng lau đi rồi đi đến bế cô lên. Thương tích của cô quan trọng hơn, đợi lúc về anh sẽ giải thích sau, cô rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, cô nhất định sẽ tha thứ cho anh. Nhưng đến anh còn chẳng thể tha thứ cho chính mình thì lấy tư cách gì để cầu xin cô ấy tha thứ cho anh cơ chứ.
Cả người anh run lên, anh phải xin lỗi cô như thế nào đây, anh phải làm gì để bù đắp sai lầm này. Anh sợ quá, sợ cô sẽ cảm thấy sợ anh, sợ cô sẽ đối với anh như một kẻ xa lạ, sợ cô không cười với anh nữa, sợ cô không còn nấu cơm cho anh, không còn đợi anh về, không mặc kệ để anh ôm vào lòng nữa.
"Em mệt quá." Đột nhiên Bình An gục đầu vào hõm vai anh, thỏ thẻ.
Hành động này của cô khiến Dương rất đỗi kích động. Cô ấy không những không giận anh mà còn chủ động tựa vào vai anh, giọng cô nhẹ nhàng như gió xuân. Cô mảnh mai, gầy guộc, gương mặt phờ phạc khác hẳn những ngày khác, anh thấy bản thân mình tệ quá.
Anh vòng tay qua ôm cô rồi vỗ về như một đứa trẻ. Lúc này anh chẳng nghĩ được gì nữa, cũng chẳng muốn nghĩ gì cả. Anh chỉ biết bây giờ cô đang ở bên cạnh anh, đang dựa vào anh, anh vẫn có thể ôm cô, vỗ về cô, vẫn nghe thấy giọng nói của cô.
"Em ngủ đi, ngày mai là chủ nhật. Đợi em dậy rồi anh đưa em đi chơi, được không?"
"Ừ." Cô khẽ nhắm mắt lại, lười nhác mà tựa vào vai anh nghỉ ngơi.
Dương xoa tóc cô, nhẹ nhàng vỗ lưng như đang ru cô ngủ. Thật ra trong lòng anh biết, cô ấy không phải là không giận anh mà chỉ muốn anh yên tâm về cô hơn, để anh không đề phòng cô, như vậy cô mới có thể tiếp tục thực hiện mục tiêu ban đầu của mình. Cũng nhờ lời đe doạ của ông Hải giúp anh hiểu ra, cô ấy chưa biết chân tướng cái c.h.ế.t của sư phụ, cô ấy tiếp cận anh không phải vì muốn trả thù. Nhưng cũng có thể là ông ta đang gài bẫy anh.
Sáng ngày hôm sau, khi Bình An tỉnh dậy đã là 8 giờ sáng, từ lúc hiểu chuyện đến nay thì đây là lần cô dậy muộn nhất trong đời. Đây cũng là lần đầu tiên sau hơn một tháng ở đây cô tỉnh dậy mà không có Dương bên cạnh bởi mọi ngày đều là cô dậy sớm hơn anh. Có lẽ anh đang ở dưới nhà hoặc là thất hứa với cô đi ra ngoài giải quyết công việc rồi.
Đúng như dự đoán, khi cô vừa mở điện thoại ra thì đã thấy tin nhắn anh xin lỗi cô vì đã thất hứa, anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể. Cô đọc xong tin nhắn thì quăng điện thoại ra rồi vươn vai, anh cứ từ từ giải quyết công việc, hôm nay cô cũng bận rồi.
Bình An vệ sinh cá nhân xong thì thay một bộ quần áo thể dục rồi đi xuống dưới nhà. Vừa bước ra khỏi cầu thang bộ, cô đã nhìn thấy Bình đang đứng ở trước cửa và gật đầu chào cô. Cô cũng gật đầu chào lại anh, chuyện hôm nay phải nhờ hết vào anh rồi.
Sau màn chào hỏi xã giao, Bình chở cô đến một công viên nọ. Trong khi hai người đang ngồi nói chuyện phiếm thì cô nói khát nước nên Bình đã đi mua cho cô, nhưng khi anh quay lại thì chẳng thấy ai nữa. Anh đi tìm một vòng quanh công viên nhưng không thấy cô đâu, gọi điện cũng chẳng có ai bắt máy. Không còn cách nào, anh chỉ đành nhắn tin cho Dương báo cáo lại toàn bộ sự việc rồi mới tiếp tục đi tìm.
Thật ra, trong lúc Bình đi mua nước đã có hai người đến nói chuyện với cô, bọn họ nói có người muốn gặp cô. Người đó là ông Hải, bố của Dương.
Hai người họ đưa cô đến một nhà hàng cách đó không xa. Sau đó, họ đưa cô vào một phòng riêng trong nhà hàng để gặp mặt ông Hải. Ông ấy có vẻ ngoài giống y như tưởng tượng của cô, là một người có gương mặt phúc hậu, giọng nói ấm áp, lại rất điềm đạm. Quả thật, Dương rất giống bố anh.
Nghe ông Hải kể lại, sư phụ cô từng là một trong những cánh tay đắc lực của ông, cái c.h.ế.t của sư phụ cũng khiến ông ấy rất đau lòng và tiếc nuối.
"Chắc con cũng biết ai là người đứng sau cái c.h.ế.t của cậu ấy rồi?" Ông Hải chậm rãi uống trà rồi nhướn mày dò ý.
"Tôi không biết." Bình An thờ ơ đáp.
"Vậy mục đích thực sự của con khi tiếp cận Dương là..." Ông Hải nở một nụ cười ẩn ý, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề. Nếu con bé này thật sự không biết, thì không có lý do gì để nó tiếp cận con trai ông.
"Thông qua anh ấy để điều tra, cũng có thể nhờ anh ấy giúp tôi." Nãy giờ cô chỉ chăm chăm nhìn xuống miếng ngọc nhỏ trong tay, đến bây giờ cô mới khẽ nhướn mày nhìn ông Hải. "Hôm nay bác gọi tôi đến đây, mục đích là gì?"
"Chỉ là muốn tâm sự với đệ tử của nhân tài một chút." Ông Hải cười cười. "Tiện thể nói cho con biết ai là kẻ đã ra tay g.i.ế.c cậu ấy."
"Ai?" Bình An cau mày, trừng mắt nhìn ông.
"Con thật sự muốn biết sao?"
Bình An không nói gì nhưng vẫn nhìn ông Hải chằm chằm, thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống ông. Tay cô siết thật chặt làm nổi hết những đường gân xanh, việc hít thở có phần khó khăn.
Ông Hải thấy vậy thì chỉ cười cười rồi ngầm ra hiệu cho đàn em của mình ra ngoài hết. Đến khi chỉ còn ông và Bình An trong phòng thì ông mới thở dài một hơi rồi nói: "Người g.i.ế.c cậu ấy là người quen của cả hai người chúng ta."
Bình An nghe thấy câu này thì chỉ ngồi đực ra mà chẳng có phản ứng gì, một lúc sau cô mới cười khẩy: "Tôi biết quan hệ của hai cha con bác không tốt cho lắm, bác đây là muốn lợi dụng tôi?"
Ông Hải cười lớn: "Con gái à, bác biết con không phải là một cô bé tầm thường, nhất là khi con lại là đệ tử của cậu ấy. Tuy sáu năm nay cậu ấy vì con mà bỏ lỡ rất nhiều việc, trước đó cũng rất ít khi ra mặt nhưng cậu ấy lại là một quân sư rất đắc lực của bác." Ông thở dài: "Bác đúng là muốn nhờ con giúp một chút việc, nhưng những lời bác nói nãy giờ, tất cả đều là sự thật."
Sau đó, ông Hải thuật lại mọi chuyện vể cái c.h.ế.t của Đình, trong quá trình ấy ông rất chăm chú theo dõi từng biểu cảm của Bình An. Tuy cô ấy từ đầu đến cuối đều bày ra một vẻ mặt nhưng ông vẫn kịp thời nhìn được sự thay đổi nhỏ bé trong ánh mắt của cô.
"Con cứ suy nghĩ cho thật kĩ, nếu muốn thì có thể gặp bác bất cứ lúc nào." Ông Hải vỗ nhẹ vai cô, cười hiền từ.
Một lúc sau, chỉ thấy Bình An rệu rạo mở cửa đi ra ngoài. Gương mặt cô đờ đẫn, đôi mắt vô hồn không biết đang nhìn vào đâu. Vừa bước ra đến cửa thì cô thấy trời không biết đã tối sầm lại từ bao giờ, mây đen đang lũ lượt kéo đến, có lẽ trời sắp mưa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô khẽ thở dài một hơi, từ đây muốn đi bộ về nhà cũng mất những hai tiếng, cô còn đang tật thế này, nhưng mà sắp mưa đến m.ô.n.g rồi, sớm muộn gì cô cũng bị ướt hết. Trong phim khi người ta gặp chuyện buồn là trời đổ mưa, nhưng cô đâu có buồn, ông trời mưa làm gì cơ chứ.
Tuy nghĩ trong lòng là thế nhưng cô vẫn bày ra vẻ phờ phạc như vừa nghe được chuyện nào đó quá bất ngờ, bất ngờ khiến người ta không thể chấp nhận được rằng nó là sự thật. Dù biết sắp mưa nhưng cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó đi vòng vèo một hồi, mục đích là để né camera an ninh để không ai biết được tung tích của cô. Từ đây về nhà sư phụ mất hơn hai tiếng đi bộ, nếu đi đường vòng sẽ mất thêm 45 phút, bị ướt là cái chắc rồi.
Mà cái ông già này đúng là một con cáo già mất hết nhân tính, người ta nói gì mà hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ông ta lại đi tính kế cả con trai mình. Ông ta nói cho cô biết sự thật về cái c.h.ế.t của sư phụ, kể tường tận không thiếu chi tiết nào, y như những lời anh Bình đã nói với cô trước đó. Nhưng mà ông ta có lừa được tất cả mọi người cũng không thể lừa được cô. Không những không bị ông Hải lừa, cô còn đang lừa ngược lại ông ấy nữa kìa.
Sau khi nghe tin sư phụ qua đời, thật ra đêm hôm đó cô nằm đến 3 giờ sáng mới có thể chính thức chìm vào giấc ngủ. Cô đã suy nghĩ rất nhiều về việc sư phụ có thật sự bỏ mạng hay không bởi bọn họ vẫn chưa thể tìm thấy xác của thầy ấy, hơn nữa trước đây cô có từng tính một quẻ nói rằng sư phụ cô sẽ sống đến gần 90, bây giờ thầy mới có 46 tuổi. Cô khẳng định rằng bản thân không tính sai. Cô nhớ trước đây Đạo trưởng từng nói sư phụ cô sẽ gặp một kiếp nạn liên quan đến lửa, còn ảnh hưởng đến tính mạng. Vậy kiếp nạn đó chính là lần này rồi. Nghĩ đến đây, cô mới yên tâm hơn và khẳng định rằng sư phụ vẫn còn sống, chỉ là thầy ấy đang ở nơi nào thì cô không biết.
Về việc nghề nghiệp của sư phụ thì cô cũng đã đoán ra từ lâu. Thầy ấy hành tung thất thường, lại chẳng bao giờ nói về công việc của mình, vậy chỉ có là xã hội đen hoặc cảnh sát ngầm. Nhưng thầy ấy nghèo như vậy thì không thể là xã hội đen được, vậy chỉ còn khả năng thứ hai, sư phụ cô là cảnh sát ngầm.
Vốn dĩ có cuộc điện thoại cô gọi cho Dương là bởi chiếc túi nhỏ để miếng ngọc sư phụ nhờ hai người kia đưa cho cô có thêu một hán tự bên trong, là chữ "Dương". Ban đầu khi mới nhìn thấy cô cũng không hiểu ý nghĩa của Hán tự này cho lắm, nhưng khi nhớ lại điều kiện lúc đó Dương nói cô đến gặp anh thì anh sẽ thả người, nhớ lại cả ánh mắt của anh nhìn cô. Sau đó, cô đã hỏi Hưng về người đàn ông này thì mới biết anh ta là một kẻ khá phức tạp. Cô chủ động liên lạc với Dương vì muốn xác nhận xem anh ta có phải người sư phụ nhắc đến hay không, nhưng cũng có thể chữ "Dương" đó có ý nghĩa khác chứ không phải tên của ai đó.
Nhưng khi vừa nhìn thấy Bình đi bên cạnh anh thì cô đã có câu trả lời. Cô đã từng gặp anh ấy lúc còn nhỏ, anh ấy cũng là học trò của sư phụ cô. Sau này khi gặp lại là lúc cô 13 tuổi, cô thấy anh và sư phụ nói chuyện với nhau. Lúc đó sư phụ đang quay mũ ra trước, cô khẳng định anh ấy là người tốt, anh ấy có thể cũng là cảnh sát ngầm giống sư phụ.
Bao nhiêu năm theo sư phụ, tuy thầy không nói ra nhưng vẫn âm thầm dạy dỗ cô những kiến thức cần thiết. Ví dụ như khi gặp một người nào đó, khi thầy ấy quay mũ ra sau thì đối phương chính là người xấu, còn khi đội mũ bình thường thì đối phương chính là người tốt.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã hiểu ra mọi chuyện và vạch sẵn ra một kế hoạch trong đầu. Ngày hôm đó khi dùng cả hai tay kéo anh Bình vào cô đã bí mật dùng mã Morse¹ để truyền lời cho anh. Khi đó cô chỉ nhắn cho anh ba chữ "em biết anh".
[1: Mã Morse là một phương pháp được sử dụng trong viễn thông để mã hóa văn bản ký tự như trình tự chuẩn của hai khoảng thời gian tín hiệu khác nhau, được gọi là dấu chấm và dấu gạch ngang hoặc dots và dash.]
Tối ngày hôm trước, cô phản ứng mạnh trước đề nghị làm đám tang cho sư phụ của anh trai là diễn, chỉ khi người thân nhất tin cô thì những người khác mới có thể tin cô, hơn nữa làm đám tang cho người đang sống không phải là rất xui xẻo sao. Trong bữa ăn với Dương ngày hôm đó, cô biết anh cố tình nhắc đến sư phụ để thử phản ứng của cô nên mới mất mấy giây đầu để chuẩn bị tâm lý diễn xuất, cô thấy phản ứng như ngày hôm qua với anh trai rất đạt nên mới làm tương tự. Khi đó cô thấy Dương hình như hơi áy náy, có lẽ anh ta đã hoàn toàn tin rằng sư phụ đã chết.
Vào một ngày nọ khi đang mải mê ngắm miếng ngọc thì cô phát hiện ra một đường nứt như vết cắt chia miếng ngọc ấy ra làm hai nên đã nhanh nhanh chóng chóng chạy lên giường chùm chăn, bật flash điện thoại rồi dùng hết sức kéo hai nửa của miếng ngọc ra. Cô phải mất mười phút mới có thể tách được nó thành hai, khi đó cô mới biết bên trong miếng ngọc có một chiếc thẻ nhớ.
Bình An lắp thử thẻ nhớ vào điện thoại thì thấy trong đó có một bản ghi âm. Cô đeo tai nghe, trong giây đầu đã nghe thấy giọng của sư phụ. Thầy ấy hỏi cô có khoẻ không, ăn cơm chưa, uống đủ nước không, có chăm chỉ luyện tập không hay lại lười biếng. Sau đó, Đình thừa nhận bản thân là một cảnh sát, còn nói chắc cô đã biết từ lâu. Ông nói bản thân đầu quân cho ông Hải vì muốn làm gián điệp cũng như theo dõi nhất cử nhất động của ông ta, thu thập bằng chứng chứng minh tội của ông ta và những kẻ liên quan. Thầy nói lần này không biết sẽ sống hay chết, nếu có sống chắc cũng bị thương rất nặng nên phải vắng mặt một thời gian. Thật ra ông Hải đã muốn g.i.ế.c thầy ấy từ lâu nhưng cảm thấy vẫn còn giá trị lợi dụng nên mới giữ lại đến lúc đó. Ông ta là một kẻ đa nghi, lại có tư tưởng thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót nên chẳng một ai có thể trở thành người thân tín bên cạnh ông. Thầy ấy đã biết khá nhiều bí mật của ông cũng như tổ chức, ông ta sẽ không an tâm để một người biết quá nhiều tồn tại.
Thầy ấy cũng nói với cô đôi điều về mối quan hệ của Dương và ông Hải bố anh. Còn nói anh Bình là người được ông Hải gài cấm vào để theo dõi nhất cử nhất động của anh, nhưng thật ra anh ấy cũng là một cảnh sát. Hơn nữa, trong lực lượng cảnh sát cũng có một nội gián, nhưng thầy ấy chưa biết kẻ đó là ai.
Thầy ấy nói cánh tay phải của Dương đang bí mật hoạt động trong tổ chức của bố anh. Người đó có thói quen cứ đến ngày 15 âm lịch hàng tháng là lại đến cây cầu dài gần trường cô đứng một lúc lâu để tưởng nhớ vợ bởi vợ của hắn ta đã tự tử ở nơi ấy. Thầy nói cô đã từng nhìn thấy người đó.
Đó là tất cả những gì sư phụ nói với cô. Sau khi kiểm tra và chắc chắn trong thẻ nhớ không còn thông tin gì khác cô mới bẻ nó và đã vứt đi từ lâu.
Mới tuần trước, Bình có nhân một vài cơ hội nói chuyện riêng với cô. Đến khi ấy cô lại biết thêm được một vài chi tiết quan trọng khác. Lô hàng lần này đối với ông Hải không quan trọng như Dương tưởng, ông ta vì muốn nhân cơ hội này mượn tay anh để g.i.ế.c người diệt khẩu. Hơn nữa, Dương chẳng khác nào một con cừu non đang muốn tỏ vẻ trước một con sói già là ông, nội gián ông cài vào phe của anh cũng chẳng phải ít. Những người được Dương sai đi làm nhiệm vụ cướp lô hàng của sư phụ cũng có quá nửa là người của ông Hải. Cái c.h.ế.t của sư phụ cô, Dương chỉ là kẻ nhận tội thay, chủ mưu thật sự trong chuyện này là bố anh.
Thật ra cô cũng đã đoán được chủ mưu của vụ ấy là ông Hải từ đầu bởi sư phụ làm việc gì cũng rất cẩn thận, thế lực của ông Hải lại rất mạnh, không thể nào để một kẻ mới như Dương qua mặt dễ dàng như vậy được.
Cô muốn tiếp cận Dương bởi anh Bình từng bí mật nói cho cô biết Dương trong tám năm nay tuy không đạt được thành tựu gì lớn nhưng lại luôn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của bố anh, anh cũng đã nắm được điểm yếu của ông ta, anh muốn chơi cho ông ta một vố đau điếng. Cô vốn muốn từ từ nhích đến gần anh nhưng ai ngờ ông trời đã ban cho cô một bước nhảy lớn khi gặp được người sư phụ đã nhắc đến.
Thật ra, từ lúc cô phát hiện ra thẻ nhớ đến ngày hôm ấy chỉ có vỏn vẹn 10 ngày. Nếu không nhờ Hưng rủ đi lên cây cầu ấy ngắm cảnh thì cô cũng quên mất rồi, không nhờ cậu ta thì có lẽ cô còn tốn thêm một hoặc rất nhiều tháng nữa.
Sự thành công ngày hôm đó của cô là nhờ Hưng. Lúc đầu cô vốn muốn tự thân vận động nhưng cũng hay là cậu ta muốn đi theo cô, như vậy thì cô sẽ có thêm gánh nặng, có thêm lý do để đánh thua mấy người kia, cũng có thêm lý do để trao đổi điều kiện với Dương.
Cô vốn định dùng thông tin về ông Hải để làm điều kiện trao đổi với anh, sẽ tiến cử bản thân làm trợ thủ giúp đỡ anh. Nhưng ai ngờ, điều kiện của anh ta chỉ là muốn cô ở bên anh. Đối với người khác chắc sẽ cảm kích lắm, nhưng cô thì không. Cô biết cô và anh giống nhau, mục đích từ đầu đến cuối chính là lợi dụng đối phương. Rõ ràng anh ta cũng nghi ngờ mục đích khi cô đến nơi ấy, mục đích của cô khi tiếp cận anh nên mới muốn giữ cô ở bên mình để quan sát tiện thể khai thác thông tin từ cô.
Mối quan hệ của hai người họ có thể gộp lại bằng một từ "lợi dụng".
Ngày hôm qua khi đưa miếng mảnh sành vào cổ mình, nhìn mặt cô có một vẻ thế nhưng thật ra cô sợ muốn chết. Nếu anh ta thật sự muốn g.i.ế.c cô thì cô sẽ đạp anh ta ra rồi chạy mất, chỉ là kế hoạch bao lâu sẽ đổ sông đổ biển, cô lại phải mất thêm thời gian và một vài cái neuron thần kinh để tính kế khác, không phải sẽ rất mệt sao.
Nhưng có lẽ tiếp xúc lâu rồi nên cô với anh ta cũng có chút tình nghĩa, anh ta không làm gì cô, trông còn rất áy náy nữa kìa. Tối qua khi từ bệnh viện về cô vẫn còn hãi nên mới dựa vào anh ta một chút, coi như là làm hòa để phục vụ cho tương lai.
Từ khi biết được sự thật, cô luôn thắc mắc một điều rằng tại sao ông Hải không cho người trừ khử luôn một mối nguy khác là cô. Cô ở bên sư phụ lâu như vậy, ngay cả Dương còn muốn lợi dụng cô để lấy thông tin của sư phụ và bố anh. Ông ta vốn là một kẻ đa nghi, làm sao có thể bỏ qua cho cô một cách dễ dàng như vậy. Nhưng hôm nay, cuối cùng thì cô cũng biết được lý do. Dương muốn lợi dụng cô nên luôn để ý đến cô, Bình lại là nội gián cài cấm vào theo dõi anh nên nhất cử nhất động của cô ông ta đều có thể biết thông qua Bình nên mới tạm thời chưa ra tay.
Thật ra cuộc gặp mặt ông Hải lần này cũng là cô đã lên kế hoạch trước. Trong thời gian chục phút ngắn ngủi anh Bình chở cô đến trường và về nhà chính là lúc hai người bọn cô bàn bạc kế hoạch. Vài ngày trước cô có nói với Bình hãy lựa lời gợi ý để ông ta đòi gặp cô, lần gặp mặt hôm nay là cô và ông ta đã cùng nhau dàn cảnh, lợi dụng đối phương.
Cô vốn muốn thông qua lần gặp này để điều tra mục đích của ông ta, điều tra xem tại sao ông ta đến giờ này vẫn chưa diệt khẩu cô cũng không có động tĩnh gì. Thì ra ông ta muốn lợi dụng cô để đối phó với Dương. Ông ta muốn cô hận anh ấy, muốn cô làm việc cho ông ta, nhưng khi đã hết giá trị lợi dụng nhỏ bé thì chắc chắn cô sẽ bị trừ khử.
Nhưng ông ta đâu biết chuyện sư phụ vẫn còn sống, nghe Bình kể lại thì ngày hôm đó sư phụ rất may đã có thể thoát nạn nhưng lại bị thương nặng. Vì đã sắp đặt từ trước nên đã có người cứu thầy ấy và bí mật đưa đến Đạo quán trên núi để điều trị cũng như không để thông tin lọt ra ngoài bởi Đạo quán ấy rất khó để tìm thấy, lại kín cổng cao tường, muốn tìm nó còn khó hơn lên trời.
Ông ta cũng không biết chuyện anh Bình là nội gián trong nội gián. Anh ngoài mặt giúp đỡ ông ta nhưng thực tế lại âm thầm giúp đỡ Dương phá rối ông ta từng chút, cũng như tích tiểu thành đại để đánh úp cho ông ta một vố chí mạng. Như vậy nên anh mới có thể nhận được sự tin tưởng của cả hai phía, nhưng thực ra lại tận tâm phục vụ cho lực lượng cảnh sát.
Lúc nãy cô diễn cũng giỏi ấy chứ, cái vẻ phờ phạc ấy cô phải xem nhiều phim lắm mới có thể nhái lại được đấy. Bây giờ còn đang dầm mưa nữa, chân thực quá đi, cảm động quá đi. Hay là sau này khi đăng kí nguyện vọng cô để một chỗ cho sân khấu điện ảnh nhỉ?