Theo ý của Dương, tối ngày hôm đó Bình An chuyển quần áo sách vở sang nhà anh. Thời gian biểu của cô vẫn không thay đổi, dù chưa làm xong bài tập thì cũng cứ đến 10 giờ là lên giường đi ngủ.
Vào lúc nửa đêm, Dương mở cửa phòng rồi nhẹ nhàng đi vào và ngồi xuống bên cạnh cô, anh tỉ mỉ từng li từng tí vì sợ làm cô tỉnh giấc. Nhưng Lương Bình An vốn khó ngủ, lại có tính cảnh giác cao nên chỉ cần một động tĩnh nhỏ thôi cũng có thể dễ dàng khiến cô tỉnh giấc.
Bình An vừa mở mắt ra thì chạm ngay con ngươi đen láy của Dương, anh nhìn cô, đôi mày nhíu lại.
"Xin lỗi, làm em tỉnh giấc rồi." Anh gãi gãi mũi áy náy.
"Sao anh lại ở đây?" Nửa đêm nửa hôm, anh ta định làm gì?
"Nhà anh chỉ có một phòng ngủ, tình cờ, đây là phòng của anh." Anh nở nụ cười trêu chọc.
Tình cờ? Bình An nhíu mày, nhà có một phòng ngủ thì đây tất nhiên là phòng của anh rồi, không của anh thì của vong à. Anh ta nhắn tin với cô được vài câu đã học được cái tính thích nói nhảm của cô rồi sao?
"À." Cô bật dậy, gãi đầu. "Xin lỗi anh, tôi ra ngoài kia ngủ."
Bình An vừa định rời giường thì đã có một bàn tay kéo cô lại, là Dương.
"Nếu không được sự đồng ý của em, anh sẽ không làm gì vượt quá giới hạn." Anh vỗ vỗ xuống giường, ý bảo cô nằm xuống bên cạnh anh. "Anh mệt quá."
Lương Bình An tuy không muốn nhưng cũng bất đắc dĩ mà thuận theo ý anh. Người xưa có câu "thực sắc, tính dã¹" nhưng nếu anh làm gì quá đáng, cô cứ đạp anh bay xuống giường là xong. Cô nằm xuống, nhắm mắt lại, coi như cô đang nằm cạnh một cái gối cũng được.
[¹: "Thực sắc, tính dã": việc ăn uống và chuyện t.ì.n.h d.ụ.c là bản tính của con người.]
Dương thấy cô nghe lời cũng rất đỗi hài lòng, anh kéo chăn lên đắp cho cô rồi nhẹ nhàng nằm xuống. Anh vòng tay qua ôm cô thì thấy hai mày cô khẽ nhíu lại nhưng đã lập tức thả lỏng ngay sau đó. Lương Bình An trước giờ đều nằm thẳng và giữ nguyên một tư thế từ lúc ngủ đến khi thức dậy, lâu lâu anh có cảm giác bản thân đang ôm một khúc gỗ chứ không phải một con người.
Sáng hôm sau, khi anh tỉnh dậy thì đã chẳng thấy Bình An đâu nữa. Anh tưởng vì anh dậy muộn nên cô đã đi học từ sớm, anh đã thất hứa với cô, nhưng anh mở điện thoại xem thì mới có hơn 6 giờ. Lương Bình An dậy sớm vậy sao?
Anh đánh răng rửa mặt qua loa rồi đi xuống lầu, còn sớm mà bữa sáng đã được đặt sẵn trên bàn với hai phần, mỗi phần có hai quả trứng ốp la và một lát bánh mì. Đây có lẽ là do Bình An đã chuẩn bị.
"Anh dậy sớm thế." Bình An đi từ phòng tắm ra thì thấy Dương trên cầu thang, cô nhìn anh cười cười. "Ăn sáng đi."
Anh gật đầu rồi ngồi vào bàn đợi cô ăn chung với anh. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô vào ngồi mà cứ đứng ở cách anh một đoạn, anh liền quay lại hỏi cô: "Em không ăn sao?"
"Tôi ăn rồi."
"Vậy..." Anh chỉ vào phần bữa sáng còn lại. "Cái này của ai?"
"Của anh Bình, không phải tí nữa anh ấy sẽ đến đây sao, tôi tiện tay làm luôn."
"Ừ." Anh vỗ vào chiếc ghế bên cạnh anh. "Đừng cứ đứng ở đấy, ngồi xuống đi."
Cô khẽ gật đầu rồi đến ngồi bên cạnh anh.
"Em có thể đừng tỏ ra khách sáo với anh được không?" Anh nhìn cô, con ngươi đen láy mang đầy nét phức tạp. Cô ấy ở bên anh, nghe lời anh nhưng trước mặt anh lại tỏ ra xa cách. Anh tưởng rằng do bọn họ mới tiếp xúc nhưng ngày hôm qua thấy cô ấy nói chuyện với Bình rất vui vẻ, còn anh anh em em, cười cười nói nói, khác hẳn lúc cô đối diện với anh.
"Tôi có sao?" Cô gãi đầu, bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội. Nhưng rõ ràng là cô thấy cô đối xử với anh ta rất đỗi bình thường, bình thường giống như những người không thân lắm khác. "Vậy để tôi cố gắng thân thiện hơn."
"Cảm ơn em." Anh vuốt tóc cô, cười dịu dàng.
Một lúc sau, Bình lái xe đến nhà Dương. Vừa vào đến cửa thì anh đã bị Bình An kéo vào bàn ăn, cô không cho anh từ chối bữa sáng cô chuẩn bị cho anh. Anh nhìn Dương để đoán ý, Dương chẳng nói gì, trên mặt cũng chẳng có gì khác thường nên anh cũng yên tâm ngồi vào ăn sáng.
Sau khi ăn xong, Bình ra ngoài chuẩn bị xe trước, còn Bình An và Dương cùng nhau đi ra sau. Không biết có phải nhìn lầm không mà trước khi lên xe anh thấy cô thở dài một hơi, vẻ mặt có hơi bất mãn.
Nhà Dương cách trường cấp ba của cô mười cây số, cách nhà sư phụ cô năm cây. Lương Bình An ngồi trong xe cứ bứt tay mãi, hình như có chuyện gì đó khó nói, nhưng không biết có phải bị bệnh không mà mặt cô có hơi xám lại.
Dương thấy vậy mới lên tiếng hỏi: "Em có chuyện gì muốn nói không?"
Cô gật gật đầu, mím môi: "Ngày mai tôi tự đi học được không?"
"Em không muốn anh đưa em đi học?" Dương khẽ cau mày, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như gió xuân.
"Không phải đâu." Cô xua tay. "Tôi không có ý đó."
"Em bị say xe đúng không?" Bình chen ngang. Ngày hôm qua lúc chở hai người họ từ nhà kho về, anh quan sát qua kính thấy Bình An cứ lâu lâu lại vuốt xuôi một đường từ cổ xuống rồi cứ nhìn ra phía xa xăm. Vì vậy nên anh mới biết cô bị say xe.
Cô gật đầu, bao nhiêu năm nay Lương Bình An ngoài sợ c.h.ế.t ra còn sợ cả ô tô. Lúc cô mười hai tuổi, là năm đầu tiên cô chuyển đến ở với sư phụ, thầy ấy đã cho cô trải nghiệm cảm giác đáng sợ nhất trong đời, chính là say xe. Từ Nghĩa Hưng đến Hà Giang mất nửa ngày đi xe, trong khoảng thời gian đó cô nôn ói tổng cộng ba lần, ra khỏi xe rồi mà năm ngày sau đầu vẫn còn nhức. Từ lần đó cô bắt sư phụ có đi xa đến đâu cũng phải chở cô bằng xe máy, cô thà c.h.ế.t cũng không muốn đi ô tô. Hôm qua cô lại phải trải qua cực hình ấy, quãng đường từ nhà kho đến nhà Dương mất tổng cộng 30 phút đi xe. Cô mệt muốn c.h.ế.t nhưng lại không dám nói.
"Anh xin lỗi." Dương ngồi xích lại gần để cô tựa vào vai mình, anh day trán cho cô. "Có khó chịu lắm không?"
Cô lắc đầu, không từ chối anh mà nhắm mắt hưởng thụ. Sĩ diện vào lúc này không có dùng được, cô đau đầu muốn c.h.ế.t rồi đây này.
Đến khi xe chạy đến cách trường 300m, cô bảo Bình dừng xe lại để cô tự đi đến trường. Chưa đợi Dương hỏi lý do cô đã nhanh tay mở cửa rồi hít vào một ngụm khí, cô sống lại rồi. Sau đó cô ra khỏi xe, nói với Dương: "Tôi coi trọng mặt mũi lắm, không muốn bản thân trở thành chủ đề bàn tán đâu."
Dương gật đầu, nói: "Trưa nay anh bận, anh Bình sẽ lái xe đến đón em."
Nghe đến đây, cô chợt rùng mình một cái, lại phải đi ô tô nữa à, cô tởn lắm rồi đấy.
Hành động này của cô khiến Dương không khỏi bật cười, thì ra Lương Bình An cũng có điểm yếu, thì ra cô ấy cũng biết sợ.
"Đón em bằng xe máy." Anh nhìn cô, cười trêu chọc.
Đến đây cô mới nhẹ nhõm mà thở ra một hơi, cuối cùng cũng không phải đi ô tô nữa, ngồi trong xe có chục phút mà đầu cô vẫn đang nhức đây này. Sau đó, cô vẫy tay tạm biệt Dương rồi chạy đến trường, nhưng hình như vừa nhớ ra gì đó nên đi được vài bước thì cô chạy lại, mở cửa xe ô tô hỏi Dương: "Tôi đã thân thiện hơn tí nào chưa?"
Dương cười khổ rồi lắc đầu: "Muốn thân thiện hơn thì em phải đổi cách xưng hô trước đã."
"Đổi như nào?" Cô khẽ nghiêng đầu, hai mắt chớp chớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh nhéo má Bình An, đáp: "Đừng cứ tôi này tôi kia nữa, nghe xa lạ quá."
Cô gật đầu: "Tôi... à không, em hiểu rồi."
Anh không nhéo má nữa mà chuyển sang xoa đầu cô: "Tối nay anh về ăn cơm với em."
Cô chỉ gật đầu mà không nói gì sau đó chạy một mạch về phía trường học. Dương nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng xuất hiện cảm giác ngọt ngào đến lạ.
Bình An vừa đi qua cổng trường thì đã thấy Hưng đang đứng ở gần đó. Cô chưa kịp vẫy tay chào thì đã thấy cậu ta chạy đến rồi ôm chặt lấy cô. Hành động này của cậu đã thành công thu hút sự chú ý của mấy bác bảo vệ và các bạn học sinh xung quanh.
Cô thấy thế thì vội đẩy Hưng ra, cười cười: "Anh ấy không làm khó tao." Cô vỗ vỗ vai Hưng. "Yên tâm đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa." Nói xong cô liền lướt qua Hưng mà đi vào lớp. Hưng thấy cô không có gì bất thường cũng tạm yên tâm, nhưng cậu biết Dương là một kẻ rất phiền phức. Lương Bình An đi theo anh ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa, cậu sợ anh ta có ý đồ xấu với cô.
Đúng như lời đã hứa lúc sáng, bảy giờ tối hôm ấy Dương về nhà ăn cơm. Những ngày sau đó, dù có bận thế nào anh cũng đều cố gắng trở về thật sớm để ăn với cô một bữa cơm, còn công việc thì sau bữa cơm anh sẽ xử lý trong phòng riêng thông qua điện thoại. Sau hai tuần dọn đến nhà Dương, Bình đã chính thức trở thành vệ sĩ của cô, đây là do Dương nhờ anh ấy chăm sóc và bảo vệ cô khi anh đi vắng.
Ngày nào Dương cũng làm việc đến tận khuya mới chịu đi ngủ, lần nào anh cũng rón rén đến nằm bên cạnh Bình An rồi ôm cô. Thời gian đầu, không lần nào mà Bình An không vì anh mà thức giấc, nhưng sau đó anh không thấy cô ấy mở mắt ra nhìn anh như mọi khi nữa, chắc là đã quen nên cô không còn bị anh đánh thức nữa rồi. Nhưng thật ra từ khi nghe thấy tiếng cửa mở thì cô đã thức giấc, chẳng qua là giả vờ ngủ để anh không bị áy náy thôi.
Bọn họ cứ như vậy đến hơn một tháng sau đó. Hôm ấy Dương uống rất nhiều rượu, nhưng vẫn về nhà trước bữa tối một lúc như mọi khi. Anh được vệ sĩ dìu vào đến cổng, Bình đang ở ngoài sân thấy thế cũng chạy ra dìu anh. Nhưng không biết anh buồn bực điều gì mà lại lớn tiếng đuổi hai người họ đi. Bình nói người kia về trước, còn anh ở đây coi chừng Dương.
Dương lảo đảo đi vào nhà, vừa đi qua cửa anh đã chạm phải gương mặt của Bình An. Cô mới đổ canh ra bát, vừa quay đầu lại thì đã thấy anh đang đứng trước cửa. Cô khẽ cúi đầu chào anh rồi nói: "Cũng may là em vừa nấu xong, anh ngồi đi."
Dương hình như không quan tâm đến lời cô nói mà lao vào như một con hổ đói, anh giữ chặt hai tay Bình An rồi ép cô vào tường. Vì vậy nên bát canh trong tay cô rơi xuống đất rồi vỡ tanh bành, vì cô không đeo dép nên đã bị mảnh sành đ.â.m vào chân, cộng thêm bát canh vừa sôi đã làm bỏng chân cô. Máu từ chân cô chảy ra hòa với nước canh chảy lênh láng làm sàn nhà xuất hiện một vũng nước màu tím nhàn nhạt, nếu ai đó không biết hoặc không nhìn rõ còn tưởng đây là màu của canh rau dền chứ không phải là màu nước rau xanh trộn lẫn với máu.
Còn Dương, anh phát tiết hôn khắp cổ Bình An. Đến lúc anh di chuyển đôi môi lên môi cô thì đột nhiên nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô.
"Tôi muốn chuẩn bị một chút."
Anh đang trong cơn say nhưng vẫn nghe lời cô, anh buông hai tay Bình An ra để xem cô định làm gì. Lúc đó anh chỉ thấy cô cúi xuống nhặt một miếng mảnh sành từ dưới đất lên rồi nhét vào tay anh. Trong lúc còn đang phân vân không biết ý của cô là gì thì đột nhiên Bình An nắm chặt lấy tay anh rồi đưa lên cổ mình. Anh chưa kịp định thần lại hành động này thì đã thấy m.á.u từ cổ cô chảy xuống, anh vốn định bỏ miếng mảnh sành ra thì cô lại giữ tay anh càng chặt hơn.
"Giết tôi trước, c.h.ế.t rồi thì tôi sẽ ngoan ngoãn để mặc anh làm gì thì làm."
Anh dùng tay còn lại cố gắng gỡ tay cô ra, anh ném miếng mảnh sành đi rồi ôm chặt lấy cô, giọng run rẩy: "Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh xin lỗi em."
Bình An đẩy anh ra rồi cúi xuống nhặt những miếng mảnh sành trên sàn nhà bỏ vào thùng rác. Sau đó cô tập tễnh bước về phía cuối bếp lấy cây lau nhà, cô bước đến đâu là trên sàn nhà trắng in vết bàn chân m.á.u loang lổ đến ấy. Bình An không nói gì, cô chỉ lẳng lặng giặt cây lau nhà rồi lau chỗ nước canh vừa rồi, nhưng đang làm dở thì đột nhiên Dương bế xốc cô lên rồi đưa cô đến bệnh viện chữa bỏng và băng bó vết thương ở chân.
Sau khi về nhà, Dương bảo Bình cứ về trước còn anh bế cô đặt lên ghế rồi đi hâm nóng lại đồ ăn cho cô. Bình An chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế, ánh mắt rơi vào khoảng không vô định. Dương sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì ngồi xuống bên cạnh cô, giọng anh nhẹ nhàng.
"Em ăn cơm đi."
Cô nghe lời anh ngoan ngoãn ăn cơm, sau khi ăn xong và đang định dọn dẹp bát đũa thì Dương đã nhanh tay dọn trước, anh hỏi cô có muốn uống nước không thì cô lắc đầu. Còn anh sau khi rửa bát xong thì khoá cửa nhà rồi bế cô lên phòng.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên giường nhưng lại không nói gì với anh, cũng chẳng thèm nhìn anh. Dương ngồi đối diện với Bình An, mặt anh cúi gằm xuống, hai tay anh cầm tay cô khẽ vuốt ve, trái tim anh như bị ai đó dùng con d.a.o gỉ sét cứa từng nhát.
Hôm nay Dương bị mất một mối làm ăn lớn vào tay cha ruột của anh, ông Nguyễn Hải. Sở dĩ hai cha con anh đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu, bây giờ lại trở thành kẻ thù không đội trời chung. Ông Hải vốn là một kẻ buôn lậu có tiếng và khá lâu năm, cũng chính ngành nghề này của ông mới khiến mẹ của Dương qua đời vì bị kẻ thù chơi xấu. Vì cái c.h.ế.t của mẹ nên Dương rất hận ông. Nhưng anh cũng chẳng kém cạnh bố mình là bao, buôn lậu, trốn thuế, không có việc xấu nào là không có mặt anh, nhưng số vụ chỉ bằng một phần của ông Hải vào thời điểm ông ta mới lập nghiệp. Gần đây, anh lại vì cô mà đang dần dần cách ly những việc phi pháp để hướng tới làm ăn chân chính, nhưng điều này sẽ gây rất nhiều khó khăn cho anh, mục tiêu trả thù ban đầu càng khó thực hiện.
Nhưng, nếu cứ làm một tội phạm như vậy thì kết cục của mẹ anh sẽ một lần nữa lặp lại với Bình An. Anh có thể không trả thù, bố anh cũng đã hơn 60, sống chẳng được bao nhiêu năm nữa. Nhưng tương lai của cô không thể nào bị hủy hoại trong tay anh.
Sư phụ của cô mới gia nhập tổ chức của ông Hải tám năm nhưng lại trở thành một trong những cánh tay đắc lực nhất của ông. Tuy nhiên, hắn không thường xuyên xuất hiện, lại chỉ tham gia những vụ nho nhỏ, hành tung lại kì quái nên cũng chẳng có mấy người biết đến. Dương là một trong số ít người biết đến sự tồn tại của hắn trong tổ chức của bố, bởi vào ngày đưa tang mẹ anh, chỉ có một mình hắn xuất hiện nói là thay mặt bố anh đến đưa tiễn.
Sự xuất hiện đó cho anh biết Đình là một nhân vật khá quan trọng. Anh từng cho người điều tra gia cảnh của Đình thì mới biết ông ta là trẻ mồ côi, đã hơn 40 mà lại chẳng có vợ con gì, chỉ có duy nhất một cô bé sống cùng nhà.
Ban đầu anh cũng chẳng để tâm đến cô bé ấy lắm. Nhưng vài tháng trước, trên đường về nhà anh nhìn thấy một đám học sinh cấp 3 đang tụ tập ở đường lớn. Anh vốn chẳng quan tâm chuyện của bọn nhóc con nên bảo Bình bấm còi để chúng nó cút gọn vào lề đường, thằng nào cứng đầu thì cứ đ.â.m thẳng vào nó. Bình gật đầu rồi chạy xe đến gần, nhưng chưa kịp bấm còi thì Dương đã bảo anh dừng lại.
Lý do Dương làm vậy là bởi anh đã nhìn thấy cô bé hôm trước anh gặp ở quán ăn. Lúc đó có một kẻ biến thái định sàm sỡ cô ấy, nhưng chưa chạm đến nơi thì tay ông ta đã bị cô bé đó bóp chặt. Anh khẽ hướng tầm mắt lên thì thấy con bé vẫn đang nhìn ông ta cười cười, trông niềm nở lắm. Cô thả tay ông ta ra rồi sắp xếp đồ ăn lên bàn, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười lúc nãy. Khi đã xong việc, cô bé ấy còn khẽ cúi đầu trước mặt ông ta rồi mới rời đi, nhưng trước đó không biết cô ấy đã làm gì mà ông ta lại kêu "á" một tiếng khá lớn. Mọi người đều quay lại nhìn chỉ thấy mặt ông ta xanh lại rồi vội vàng cúi gằm mặt xuống ăn một cách ngấu nghiến.
Anh nhìn theo cô bé kia thì thấy mặt cô ấy lạnh tanh, nụ cười trên môi không biết đã tắt từ bao giờ. Lúc đó, Bình ghé sát tai nói với anh rằng cô bé đó trong lúc không ai để ý đã đá vào hạ bộ ông ta, cô ấy cũng là cái đứa học trò của Đình trước đó anh có nhắc đến. Chỉ chưa đầy một tuần mà anh đã gặp lại con bé này rồi, đây có gọi là duyên không?
Đột nhiên bọn học sinh vừa nãy xếp thành một vòng tròn, lại có một thằng đang đứng giữa, trông nó như đang bị bắt nạt vậy. Bọn này là đang dàn cảnh bắt nạt để dụ ai sao? Quanh đây chẳng có ai, chỉ có hai người bọn anh và cô bé kia. Nhưng anh cũng chẳng quen biết gì bọn nó, vậy là chúng nó đang nhắm vào cô ấy sao?
Cô bé kia dừng lại trước xe của anh một đoạn ngắn, còn bọn học sinh kia không biết đã kéo nhau đi đâu. Hình như đã bị dính chiêu, một lúc sau cô bé ấy cũng đạp xe đi. Thấy vậy, anh cũng bảo Bình lái xe theo ngay sau để xem trò vui.
Bọn kia dừng lại căn nhà hoang cách đó không xa rồi kéo nhau vào bên trong. Cô bé kia cũng theo ngay sát nhưng lại không vào ngay. Cô lấy từ trong túi quần ra mấy tờ giấy vẽ vời cái gì đó rồi lại cất đi. Sau đó, chỉ thấy cô ấy nghênh ngang đi vào. Anh cũng cứ thế mà đi theo xem tình hình, nhưng vừa đi đến nơi thì đã thấy bọn nhóc lúc nãy nằm la liệt trên đất, còn cô bé kia thì đang đứng phủi tay trông hả dạ lắm. Anh còn chưa kịp cảm thán thì đã thấy thằng nhỏ con đứng ở giữa vòng vây lúc nãy đứng lên dùng gậy đập vào đầu cô khiến cô ngã xuống đất. Nhưng ngay sau đó thì cô đã đứng lên kéo cậu ta ngã xuống rồi đánh xuống một cái tương tự. Sau đó cô ấy ôm đầu m.á.u chạy đi, trông người bé bé mà cũng khoẻ gớm.
Vài ngày sau, đột nhiên có một thằng oắt con đến tìm anh, nói là để trả thù cho người yêu. Anh tưởng rằng nó tìm nhầm người, nhưng nghe Bình giải thích lại rằng bọn thanh niên hôm trước là đàn em của đàn em của đàn em anh, chúng nó lấy danh của anh đi gây chuyện khắp nơi nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay. Tình cờ thay, Đình lại là người đi đầu vận chuyển lô hàng lớn đợt này của bố anh.
Sau đó, anh ra lệnh đàn em đánh cho thằng nhóc kia một trận rồi lấy lý do này để gặp mặt cô. Anh muốn từ từ tiếp cận cô để khai thác về sư phụ cô, nếu cần thiết thì anh còn có thể lợi dụng cô làm con tin trao đổi điều kiện với người đàn ông đó.
Đúng như anh dự đoán, cô bé ấy đã đến, chẳng chút nể nang mà trực tiếp yêu cầu anh thả người. Cô ấy còn thẳng thừng từ chối lời mời của anh, quay đi mà chẳng nhìn anh lấy một cái, cũng may mà anh kịp để lại áo khoác có chứa danh thiếp trong đó.
Hơn một tuần sau đó là ngày Đình vận chuyển hàng giao đi, anh ra lệnh cho đàn em theo dõi và cướp hàng từ tay Đình, cướp không được thì phải tìm mọi cách để hủy đi nó. Anh mất khá nhiều thời gian mới có thể đưa ra quyết định này, bởi tỉ lệ thành công gần như bằng không. Đây là lô hàng quan trọng, ông Hải nhất định sẽ không để ai cản trở mình.
Nhưng không ngờ, ngày hôm sau anh nhận được tin lô hàng đã bị hủy, Đình đã chết, những người anh sai đi chỉ có vài người trở về nguyên vẹn, còn lại không bị thương nặng thì cũng bỏ mạng. Những người trở về kể lại, bọn họ đã dàn dựng ra một vụ tai nạn giao thông. Vụ va chạm cực mạnh khiến xe của Đình và những người khác nổ tung, nhưng người bên anh cũng không thoát khỏi liên lụy.
Dương sau đó đã cho người đi điều tra, có người đã bị cháy hết lớp da, có người bị thiêu mất tay chân, anh không biết bên kia phái đi bao nhiêu người nên chưa thể khẳng định có người thoát hay không. Nhưng nghe đàn em kể lại rằng xe của Đình nổ ngay trước mặt hắn, lúc ấy Đình đang ở trong xe, có lẽ ông ta thật sự đã chết.
Anh có cho người theo dõi cô thì mới biết lúc cô bé ấy nghe tin sư phụ mình c.h.ế.t còn đau lòng đến nỗi hộc máu, không hiểu vì lý do gì nhưng khi nghe tin này anh lại thấy tim mình nhói đau. Một tuần sau, có số lạ gọi tới máy anh, anh liền biết người ấy là Bình An bởi số điện thoại này anh chỉ cho cô biết. Anh không nghĩ gì mà lập tức bắt máy, còn buột miệng nói lời trêu chọc đối phương. Nhưng cô bé này đúng là tinh ranh, lại chẳng bị câu nói đùa của anh làm khó.
Thật ra anh vẫn canh cánh trong lòng cái c.h.ế.t của Đình, anh nghĩ đàn em của anh không đủ khả năng để g.i.ế.c một người như ông ta. Ngày hôm đó gặp lại, cô vẫn như vậy, anh chẳng thấy nét giả vờ nào trong nụ cười đó. Câu hỏi kia cũng để thăm dò cô. Dáng vẻ bình tĩnh kia biến mất, lúc đó cô rất kích động khiến anh tin rằng người đã c.h.ế.t thật.
Từ hôm ấy anh thường xuyên nhắn tin với cô, anh cảm thấy cứ mỗi tối về nhà được cầm điện thoại và đọc những dòng tin nhắn của cô trả lời anh là mọi mệt mỏi đều được tan biến.
Hai tháng sau gặp lại cô, nhưng lúc đó cô đang ở nơi bên anh thường để hàng. Nhìn thấy cô bị đánh khiến trái tim anh rất đau, mặc dù anh biết cô vào được chỗ ấy không phải tình cờ. Cô ấy xin anh tha cho thằng nhóc kia, anh biết cô ấy đang muốn tiếp cận anh với mục đích không mấy tốt đẹp nhưng lại thuận nước đẩy thuyền, nhân cơ hội này để cô ở bên cạnh anh. Lý do anh tha cho thằng kia là vì trong nhà kho ấy cũng chẳng còn gì, anh cũng vừa rửa sạch tay rồi. Anh nghi ngờ cô là người do bố anh sai đến theo dõi anh, anh cũng lo lắng cô ấy đã biết sự thật nên đến tìm anh trả thù.
Nhưng cô ấy chẳng có biểu hiện gì bất thường, anh bảo người thân tín nhất đi theo cô vừa để bảo vệ vừa để theo dõi cô. Anh ban đầu muốn xem cô ấy định làm gì, anh đối tốt với cô vì muốn cô yêu anh, sau đó sẽ lợi dụng tình cảm của cô để lấy thông tin từ ông Hải, cô ấy ở bên Đình như vậy chắc chắn cũng biết được gì đó. Nhưng dần dà mục đích của anh đã thay đổi, anh bây giờ chỉ muốn bảo vệ cô, toàn tâm toàn ý yêu cô.
Thương vụ lần này đối với anh rất quan trọng, nhưng ông Hải đã hớt tay trên. Anh chất vấn ông ta, nhưng ông ta lại tỏ ra thờ ơ và cười nhạo anh. Ông ta còn đe doạ rằng ông ta sẽ nói cho Lương Bình An biết anh là người đã g.i.ế.c sư phụ của cô ấy nếu anh còn cản đường của ông.
Lời đe doạ này đã chạm đến giới hạn của anh, tuy trước mặt ông ta anh vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng anh đã dấy lên một lỗi sợ rất lớn. Anh sợ cô sẽ hận anh, sẽ rời xa anh, anh sợ bản thân sẽ không được nhìn thấy cô nữa. Ban đầu anh muốn cô yêu anh, nhưng đến bây giờ anh mới biết, trong ván cờ tình cảm này anh đã thua, thua ngay từ ban đầu.