Cuối Cùng Vẫn Là Anh

Chương 14: Chẳng Ai Giống Anh



Sau khi được Bình báo tin rằng đã có lệnh bắt giữ ông Hải, Bình An và sư phụ đã chính thức ra khỏi căn hầm đó. Bọn họ biết ông ta tiếp theo sẽ chạy trốn nhưng chưa thể đi ngay vì cả hai người đều biết ông ta bị Dương nắm thóp. Chỉ có điều cái thóp ấy là gì thì chẳng ai biết, sư phụ cô điều tra tám năm cũng chưa có kết quả.

 

Anh trai cô hiện tại đã chính thức về nước để lập nghiệp, nhưng vì nhớ thương gia đình và em gái nên quyết định sẽ bắt đầu tại quê hương, bố mẹ nuôi cũng rất ủng hộ quyết định ấy của anh. Vì vậy nên bây giờ anh vẫn sống ở nhà sư phụ cô để chờ xây nhà mới.

 

Khi nhìn thấy thầy trò hai người họ đi ra từ phòng tắm, anh còn tưởng mình gặp ma. Nhưng khi nghe Bình An giải thích lại mọi chuyện thì anh mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra tất cả chỉ là một màn kịch em gái anh dựng ra để lừa mọi người, còn lừa cả người thân duy nhất là anh nữa chứ.

 

Vì sợ anh trai giận nên khi giải thích xong mọi chuyện Bình An còn ôm tay anh nũng nịu: "Em không cố tình lừa anh đâu mà, anh trai đừng giận em có được không?" Cô ngẩng mặt lên nhìn anh trai, đôi mắt chớp chớp. "Anh ơi."

 

"Anh nào dám giận em." Anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng quay người sang kéo cô vào lòng. Có giận thì cũng chỉ cần nghe hai chữ "anh trai" là anh đã mềm lòng ngay. "Em bình an là tốt rồi. Nhưng từ nay có gì cũng phải nói anh nghe, rõ chưa?"

 

"Dạ dạ, em hứa với anh." Cô cười hí hí, còn không quên vỗ vỗ lưng để an ủi anh. 

 

Vài phút sau, Bình lái ô tô đi đến, bên cạnh còn có một cậu nhóc. Cậu nhóc ấy trông rất khôi ngô, mặt trắng tóc đen, tay đeo vòng vàng, nhìn là biết con nhà giàu. Nhưng không hiểu sao khi nhìn cậu nhóc này, cô lại cảm thấy có chút quen mắt.

 

"Con anh hả?" Cô nhướn mày hỏi Bình, ngữ điệu có phần trêu chọc.

 

"Không phải, là em trai cùng cha khác mẹ của Dương." Anh không phản ứng gì với lời trêu chọc của cô.

 

"Em trai hả?" Bình An có phần thích thú, cô cúi xuống véo má thằng bé, hỏi. "Ê, tên của cưng là gì?"

 

Thằng bé đó không trả lời mà cứ nhìn cô chằm chằm, còn đưa tay lên vuốt cằm suy nghĩ gì đó, trông chẳng khác gì một ông cụ non.

 

"Đáng lẽ là em chẳng muốn trả lời đâu. Nhưng nể tình chị là người anh trai em thích nên em mới nói cho chị biết." Thằng bé vừa thở dài vừa lắc đầu. "Em tên là Nguyễn Hải Đăng, em trai ruột của anh Nguyễn Hải Dương chồng chị." 

 

Cô nhíu mày, thằng bé này con ai mà nói chuyện điệu chảy nước thế? À, nó là con của cáo già. Qua lời nói của thằng bé cô mới biết được tên họ đầy đủ của anh, Nguyễn Hải Dương à, tên hay, nhưng không hay bằng tên anh em nhà cô. Mà nó nói ai là chồng của cô cơ?

 

Bình An lườm thằng bé rồi véo tai nó, nghiến răng kèn kẹt: "Ai dạy cưng nói câu đấy hả? Hả?" 

 

Thằng bé kêu đau, nó dựt tay cô ra rồi nói: "Bố em nói." Nó nhìn cô bĩu môi. "Nhưng mà chị là người xấu, em ghét chị." 

 

"Bố cưng nói chị là người xấu à?" 

 

"Bố em không nói."

 

"Vậy anh trai cưng nói thế à?" 

 

"Cũng không phải."

 

"Vậy ai nói?" Cô ngẩng đầu lên nhìn Bình rồi khẽ nheo mắt, ý hỏi "có phải anh không".

 

"Tại chị làm anh trai của em khóc." Thằng bé khoanh tay, quay đầu đi chẳng thèm nhìn cô nữa. "Hôm qua anh trai nhìn ảnh của chị rồi khóc nhiều lắm. Chị là người xấu, em ghét chị."

 

Bình An c.h.ế.t lặng tại chỗ, sống lưng lập tức trở lên căng cứng. Thằng bé nói phải, cô đúng là kẻ xấu xa.

 

Cô cụp mắt, gật đầu: "Ừ, chị tệ quá." Cô ngồi xổm xuống, tay vuốt ve má thằng bé. "Cho nên sau này đừng trở thành một kẻ xấu giống chị, có biết không?" 

 

"Chị chẳng cần nói em cũng biết." Thằng bé "xí" một tiếng rồi ngồi lên ghế, ngoan ngoãn lấy sách vở ra học bài.

 

"Thằng bé quý anh trai nó nên mới nói như vậy, em đừng để bụng." Bình giải thích. Đây là lần đầu tiên anh gặp Hải Đăng, Dương nói với thằng bé hãy ngoan ngoãn đi theo anh vài hôm nên nó mới có mặt ở đây. Trên xe thằng bé hỏi anh không ngừng về Dương, miệng líu lo suốt cả chặng đường làm anh phát bực. Khi anh nói bây giờ hai người họ đi gặp người anh trai của thằng bé thích thì trông nó hớn hở như bắt được vàng vậy.

 

"Em mà để bụng thì đã véo đứt tai nó rồi." Cô cười cười. "Hơn 7 giờ tối rồi, để em đi nấu cơm cho mọi người.'' 

 

Cô nói xong thì đi vào bếp, Thành An cũng đi vào giúp cô. 

 

Khi hai anh em đang thái thịt, anh trai an ủi cô: "Em không cần phải để tâm đến lời của thằng bé, em chỉ đang làm việc tốt thôi mà."

 

Bình An ngừng lại vài giây, nở một nụ cười chua chát: "Nhưng với anh ấy thì em đang làm việc xấu, cực kì xấu." Cô cắn môi, giọng nói có phần nghẹn ngào. "Là em có lỗi với anh ấy." 

 

Thành An nhìn em gái mà không nói gì, anh nhớ đến khoảnh khắc Dương quỳ trước mặt anh liên tiếp nói câu xin lỗi. Anh ta để mặc cho anh đánh, mắng mà không phản kháng, lại còn nói đây là anh ta nợ anh, nợ Bình An. Nhưng đến cuối cùng lại là anh em cô nợ anh ta, một món nợ cực kì lớn.

 

Sau khi ăn xong bữa tối, Bình An hỏi Bình chuyện về thằng bé kia thì mới biết được chuyện Dương dùng nó làm con tin để cầm chân không cho bố anh trốn đi.

 

"Vậy anh ấy đang ở đâu?" 

 

"Cậu ấy nói muốn về nhà cũ thắp hương cho mẹ." 

 

Đang nói chuyện dở thì đột nhiên Đạo trưởng ra hiệu hãy đóng hết cửa lại. Cô và Bình hiểu ý đóng hết cửa chính và cửa sổ, còn không quên chốt then cửa cẩn thận, có lẽ bọn cô đang bị theo dõi.

 

Bình định điện thoại gọi cứu viện nhưng mới nhớ ra cảnh sát đã đi làm nhiệm vụ gần hết. Hơn nữa, ở đây toàn là nhà dân, nếu không xử lý nhanh thì ắt sẽ có chuyện.

 

Bình An nảy ra một ý, cô dồn một ít quần áo vào một chiếc bao nhỏ, mặc quần áo kín mít rồi cùng sư phụ vác ra ngoài. Cô ngồi lên xe máy của anh trai, chiếc bao kia kẹp ở giữa còn sư phụ ngồi đằng sau. Rồi chẳng nói chẳng rằng mà phóng xe đi vù vù, lâu lắm rồi cô mới được trải nghiệm cảm giác đi xe máy, quá đã.

 

Cô cố tình đi xe ra đường lớn, mục đích là để quan sát xem có chiếc xe nào cứ đi theo mình không và hơn hết là vì an toàn, nếu đi đường nhỏ thì bọn họ có cơ hội ra tay rất cao, bọn cô sẽ gặp nguy hiểm. Đi lòng vòng hơn một tiếng đồng hồ, cô để ý có một chiếc ô tô màu đen cứ theo mình mãi, có lẽ đó là bọn người ông Hải phái đi theo dõi nhà cô, mục đích có thể là bắt anh trai cô và Đạo trưởng làm con tin để trao đổi con tin. Nhưng ai ngờ con tin lại về đúng nhà của cô, bọn họ đành phải thay đổi kế hoạch cứu người trước.

 

"Con nhóc này, đi từ từ thôi." Sư phụ đánh vào vai cô một cái rất đau, mắng.

 

"Sư phụ không thấy đi tốc độ này rất Yomost à?" 

 

"Dô cái đầu con, đi chậm thôi. Kẻo không c.h.ế.t vì bị ám sát mà c.h.ế.t vì tai nạn xe cộ đấy."

 

"Dạ." Cô miễn cưỡng nghe lời giảm tốc độ, nhưng lại không đi đường lớn nữa mà bắt đầu quành vào đường dong rồi đi vòng vèo làm chóng mặt người khác. Quả nhiên, chiếc xe ô tô màu đen kia vẫn đang theo đuôi cô.

 

Thấy thế, cô liền tìm một con dong vắng không có hộ dân rồi lại đi vòng vèo một hồi. Đến khi đã ở đằng sau chiếc xe ô tô đó cô mới nhờ sư phụ nhoài người lên cầm lái, còn bản thân thì rút một con d.a.o nhỏ đã cất trong túi ở ống quần rồi nhắm b.ắ.n thẳng vào bánh xe ô tô. Lốp xì mà người cầm lái không chắc, đường lại tối om nên rất nhanh người với xe đã lao xuống con mương nhỏ gần đó, nước không cao, không c.h.ế.t đuối được nhưng người dính bùn cũng khó mà thoát thân. Vì để an toàn nên cô chạy xe máy đến một chỗ khác rồi nấp sau vách tường, vẫn đủ để quan sát bọn họ.

 

Trước đó cô đã gửi định vị cho anh Bình rồi, chỗ này cũng cách đồn công an không bao xa, chỉ vài phút sau là bọn họ đã đến nơi và bắt hết lại những người đó. Công lao nghiên cứu đường đi của cô đúng là không có uổng phí.

 

Đúng lúc đang hả dạ thì Bình gọi cho cô nói là bọn người của ông Hải trong lúc chạy trốn đã bị bắt hết, nhưng không ai biết ông ta ở đâu. Lúc này cô đột nhiên cảm thấy bất an, nếu người của ông ta đã bị bắt hết, Dương lại đang nắm điểm yếu để cầm chân trước khi ông ta chạy thoát, chẳng lẽ ông ta đi một mình? Vậy còn Dương, anh ấy đang ở đâu?

 

Cô biết anh sẽ mang theo chiếc bút kia bên mình nên liền bật định vị để tìm tung tích của anh. Anh đang ở cách chỗ bọn cô 10km, mất tầm 15 phút đi xe máy. Không nghĩ gì nhiều, cô liền nhờ sư phụ ngồi đằng sau chỉ đường còn bản thân phóng xe đi. Trước đó còn không quên gửi vị trí cho Bình. Khả năng lái xe của cô giỏi hơn sư phụ nhiều, để thầy ấy lái xe chắc ngày mai mới đến nơi.

 

Vì đây là vùng quê, đường vắng nên chỉ mất hơn 10 phút là cô đã đến vị trí trên bản đồ nhưng chỉ nhìn thấy một đám cháy lớn. Nơi đây không phải đường lớn mà là một con dong nhỏ nên chắc chưa có ai phát hiện ra đám cháy ấy. 

 

Cô vừa nhìn đã biết ngọn lửa này là do Dương tạo ra, anh ấy muốn ra đi giống như cách mà cô đã rời bỏ anh ấy, chịu nỗi đau giống như cô phải chịu.

 

Cô phóng xe vào trong sân rồi quay lại dặn sư phụ: "Nếu không có gì xảy ra thì 30 phút nữa thầy hẵng gọi cảnh sát với cứu hoả nha thầy."

 

Sư phụ lúc đầu có hơi khó hiểu nhưng đã hiểu ý cô ngay lập tức. Sau đó, cô chạy như bay vào trong nhà còn sư phụ cô thì đứng ở bên ngoài quan sát tình hình.

 

Cô vào nhà rồi mở tung các phòng ở tầng một, kể cả phòng tắm và vệ sinh nhưng vẫn không thấy Dương nên mới đi lên tầng hai, trước đó còn không quên mở tất cả vòi nước cô nhìn thấy, đỡ được tí nào hay tí ấy vậy. 

 

Khi vừa mới ra khỏi cầu thang bộ thì cô đã chạm mặt ông Hải, trên tay ông ta đang cầm súng, lẽ nào Dương đã...

 

"Anh ấy đâu?" Cô trừng mắt nhìn ông ta.

 

Ông Hải nhìn thấy cô thì nhíu chặt mày lại, một lúc sau đã hiểu ra tất cả. Thì ra con bé này và thằng tay sai của ông đã diễn một màn kịch lừa cả hai cha con ông. Đến cả ông mà cũng bị nó lừa thì ông công nhận con bé này giỏi, rất giỏi là đằng khác. 

 

Ông ta chĩa s.ú.n.g vào cô rồi b.ắ.n một phát, dù có giỏi thế nào thì cũng phải c.h.ế.t trước s.ú.n.g của ông. Ông ta sẽ không để ai cản bước của mình.

 

Ông ta b.ắ.n liền một lần sáu phát súng, cô không may bị trúng một phát vào bắp tay phải. Cũng may, cô thuận tay trái, nếu không sẽ rất khó để b.ắ.n ná cao su.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thấy ông ta quăng s.ú.n.g đi cô liền biết ông ta đã hết đạn. Thấy thế, cô liền lấy con d.a.o nhỏ ở túi quần rồi b.ắ.n về phía ông ta, nhưng ông ta rất nhanh đã né được. 

 

Thấy việc b.ắ.n tỉa chỉ làm mất thời gian, cô cất ná đi rồi lao vào tỉ thí với ông ta. Nhưng cô là con gái, lại mới học võ có 10 năm thì sao đọ lại được với sức đàn ông đã từng trải mấy chục năm. Nên cô từ đầu đến cuối chỉ cố gắng đỡ đòn chứ chưa chủ động tấn công được lần nào. Nhưng rồi cũng chỉ đỡ được hai mươi mấy chiêu thì bắp tay lúc nãy truyền đến cơn đau, cô bị ông ta đ.ấ.m một cái văng đến cầu thang. Cô tí nữa là lăn xuống nhưng đã rất nhanh nắm lấy lan can rồi kéo mình đứng lên thở hổn hển.

 

Vì cú đ.ấ.m ấy quá mạnh nên khoé miệng cô đã bắt đầu có m.á.u trào ra. Nhưng cô lại không biết sợ mà vẫn liều mình xông tới, lần này đuối hơn lần trước, chỉ hơn mười chiêu là cô lại bị đánh ngã văng ra xa. Lần này cô cảm thấy nội tạng của mình cứ nhộn nhạo cả lên như muốn đánh nhau, cô đã nôn ra một ngụm máu. Đúng lúc này cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình, là Dương. 

 

Cô ngẩng đầu lên thì mới biết anh đang nhìn cô nên đã nở một nụ cười với anh. Cả hai nhìn nhau thật lâu không nói lời nào. Đúng lúc cảm xúc dâng trào thì ông Hải lại chạy đi, cô liền bò ra giữ chân ông ta lại, ông ta muốn đá cô ra nhưng không được nên đã cúi xuống giật tóc cô.

 

Cô trừng mắt nhìn ông ta rồi cũng lấy tay kéo đầu ông ta xuống, tay còn lại rút con d.a.o nhỏ trong túi quần đ.â.m vào tay ông ta rồi mới hất ông ta về phía Dương, nhưng sau đó đã lập tức ngã xuống và tạm thời bất tỉnh.

 

Anh cũng phối hợp rất nhịp nhàng với cô giáng cho ông Hải một cú đ.ấ.m thẳng vào mặt ông ta. Người ta nói "hai đánh một không chột cũng què" cộng thêm tuổi già sức yếu, cú đ.ấ.m vừa rồi khiến ông Hải ngã vật xuống đất. Dương đè lên người ông ta, một tay chịt cổ còn một tay thì mải giáng từng cú đ.ấ.m vào mặt ông ta. 

 

Sự hận thù đi đến cực điểm, ông ta đã g.i.ế.c mẹ anh, ông ta đã ra tay với người anh yêu. Anh nhặt con d.a.o nhỏ lúc nãy Bình An b.ắ.n trượt ở gần đó, chẳng nói chẳng rằng mà đ.â.m thẳng vào tim ông ta. 

 

Máu từ lồng n.g.ự.c ông Hải chảy xuống làm ướt hết áo, cũng b.ắ.n lên dính đầy tay anh. Mẹ ơi, mẹ có nhìn thấy không, con đã trả thù được cho mẹ rồi. Bình An ơi, anh cũng trả thù được cho em rồi.

 

Bình An... cô bé của anh. Anh chợt nhớ ra cô đang ở đây nên đã chạy ngay đến bên ấy rồi đỡ cô ngồi lên, anh để cô tựa vào người anh và ôm cô trong lòng mình. 

 

Anh không biết bản thân đang mơ hay đang tỉnh. Anh mong bản thân đang tỉnh vì anh nhìn thấy cô vẫn còn sống và đang ở trước mặt anh. Nhưng anh cũng mong mình đang mơ vì anh không nỡ nhìn cô bị đánh thảm hại như thế này. 

 

Anh đưa tay chạm vào má cô, hai gò má không biết đã ướt đẫm từ bao giờ.

 

"Đừng khóc, đây không phải là mơ, cũng không phải là âm phủ. Em chưa chết, em còn sống nhăn răng đây." Lương Bình An bị giọt nước mắt của anh rơi xuống mặt nên bị giật mình rồi tỉnh luôn. Cô đưa tay lên nắm tay anh, cười cười khích lệ. 

 

"Thật ra từ đầu em đã biết anh không phải chủ mưu hãm hại sư phụ em, em cố tình tiếp cận anh, cùng với anh Bình khai thác thông tin giúp thầy ấy. Đến lúc biết được điều cần biết rồi, em đã giả c.h.ế.t bỏ đi để trốn bố anh, cũng để kích thích anh." Cô giả vờ mếu máo, đôi mắt long lanh nhìn anh. "Có phải bây giờ anh cảm thấy em rất xấu xa, rất đáng ghét không?" 

 

Anh không nói gì, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu: "Ừ. Bây giờ anh đang rất ghét em." 

 

Cô cụp mắt, ủ rũ: "Em biết rồi."

 

Nói rồi, cô đang định buông anh ra thì đột nhiên anh lại kéo cô lại rồi càng ôm chặt hơn. Anh nói: "Nhưng anh là một kẻ yêu đến đần người, để tình yêu lấn át mất lý trí. Anh ghét em, nhưng lại yêu em nhiều hơn."

 

Cô vòng tay qua ôm anh, cọ cọ vào lồng n.g.ự.c anh, không nói lời nào. 

 

Anh nới lỏng vòng tay, nhìn thẳng vào mắt cô rồi hỏi: "Ngoài chuyện đó ra, thì những gì em nói trong bút ghi âm đều là sự thật?" 

 

"Ừ. Tất cả đều là sự thật." 

 

Đột nhiên cô cảm thấy bụng mình nhộn nhạo, cơn đau lúc nãy lại truyền tới. Lúc này cô mới nhớ ra ông Hải nên quay đầu đi ngó nghiêng khắp nơi, anh đang ở đây vậy ông ta sao rồi. Trong lúc ấy cô đã nhìn thấy ông Hải đang nằm trên một vũng máu, con d.a.o nhỏ của cô đang cắm trên lồng n.g.ự.c của ông ta. Lúc này cô rất đau nhưng vẫn tự ép bản thân không được ngất, nhất định không được ngất, vì vậy cô đã nhéo mình thật đau, nếu cô ngất đi thì sẽ không ai nói với anh những gì anh cần làm tiếp theo. 

 

Dương hết sức lo lắng, anh đỡ lấy người cô để cô tựa vào mình, liên tục hỏi han: "Có sao không em?" 

 

"Em không sao." Cô cố gắng ngồi thẳng lên, hai tay nắm lấy tay anh, nghiễm túc nói: "Dương, anh phải nghe em."

 

"Ừ. Anh nghe." 

 

"Em là một đứa tham sống sợ chết, nên nếu tí nữa em có không cầm cự nổi mà ngất đi thì anh phải tìm mọi cách để đưa em ra ngoài."

 

"Anh hiểu." Đến đây anh mới thấy anh hiểu cô quá ít, lại nghĩ cô có thể tự tử vì anh. Anh hình như có hơi đề cao bản thân trong lòng cô quá thì phải.

 

"Ra ngoài đó, khi cảnh sát hỏi anh thì anh phải nói là bố anh đã bắt em làm con tin. Anh vì bảo vệ em nên mới vô tình đ.â.m trúng ông ta. Anh biết không?" 

 

"Em... em đang muốn giúp anh thoát tội?" Anh ngập ngừng. "Anh là một kẻ xấu. Anh Bình không giống anh, em có thể..." 

 

Cô ôm n.g.ự.c thở dốc, chưa kịp đợi anh nói hết đã gục đi trên vai anh. Dương lay người cô, liên miệng gọi tên nhưng cô không đáp. Nhớ đến lời dặn của cô lúc nãy, anh liền bế cô lên rồi chạy hết tốc lực xuống tầng 1 và qua cửa chính. Cũng may mà trước đó cô có mở vòi nước chữa cháy và cứu hoả đã đến kịp, anh và cô mới có thể ra ngoài an toàn. 

 

Khi anh ra đến cửa thì xe cảnh sát cũng vừa lúc đến nơi. Hai người bọn cô sau đó đã được đưa đến bệnh viện băng bó vết thương, cô ở lại bệnh viện dưỡng thương còn anh thì phải theo cảnh sát đi lấy lời khai. 

 

Bằng chứng buôn lậu trái phép của anh đã được Bình góp nhặt từng tí và giao cho cơ quan điều tra, khi hỏi về cái c.h.ế.t của ông Hải, anh đã khai theo đúng như lời Bình An đã dặn anh. Sau đó, anh bị tạm giam chờ ngày xét xử. 

 

Còn Lương Bình An, từ khi tỉnh lại cô cũng chẳng ngồi im mà đòi đi tìm luật sư cho anh. Đến khi Bình nói anh sẽ giúp Dương tìm luật sư thì cô mới yên tâm nghỉ ngơi. 

 

Tìm được luật sư rồi thì cô cũng chẳng ngồi yên mà lại chạy đôn chạy đáo cùng luật sư đi lấy biên lai quyên góp tiền từ thiện trước đó. Cô biết bản thân không làm được gì nhiều, nhưng giúp anh giảm án được ngày nào hay ngày đó. 

 

Cũng may là sư phụ cô và anh Bình là cảnh sát nên cô có thể dễ dàng xin vào thăm Dương. Khi nhìn anh, đôi mắt cô vẫn tràn ngập ý cười. Đến bây giờ cô mới nhìn rõ anh, xa nhau có ba tháng mà tóc anh đã lấm tấm những sợi bạc, người cũng gầy đi rất nhiều. Cô cảm thấy thương anh quá.

 

"Anh sao rồi? Bọn họ có làm khó anh không?" 

 

"Không, bọn họ không làm khó anh. Em thì sao? Còn đau không?" 

 

"Em không sao, em là dân tập võ mà, mấy cái này không nhằm nhò gì với em." 

 

"Ừ. Mà Bình An này..." Anh cụp mắt, ngập ngừng.

 

"Dạ?" 

 

"Sau này em hãy nương tựa vào anh Bình, anh ấy..." Nửa năm ở cùng nhau, anh thấy hai người họ rất hợp tính cách, có thể nói chuyện cùng nhau. Vả lại, bọn họ là những người cùng chung thế giới, còn anh, anh là tội phạm, anh không xứng với cô. 

 

"Ừ, anh ấy không giống anh." Cô đã nghe thấy anh nói câu này khi còn đang ở trong biển lửa. Lúc ấy vì nghe thấy tiếng xe cảnh sát nên cô mới cố tình ngất đi để anh đưa cô ra ngoài, khi đó cảnh sát sẽ lập tức khẳng định rằng anh có công cứu người. Không biết có được giảm án thêm hay không nhưng có thể liệt vào trường hợp phòng vệ chính đáng, anh sẽ không bị thêm tội.

 

"Chẳng một ai giống anh." Cô đứng lên rồi quay đầu rời đi, trước đó còn bảo anh hãy nghỉ ngơi.

 

Anh chẳng hiểu cô, không hiểu một chút nào. Cô không cần một bến đỗ, cô không cần phải được nương tựa, cô thậm chí còn chẳng cần người đồng hành cùng cô đến cuối đời. Nhưng cô đã lựa chọn anh, không phải để nương tựa anh mà vì cô muốn cùng anh nắm tay bước qua gian khó. Lúc bình thường thì anh ấy ép buộc cô ở bên anh, bây giờ mới khó một tí đã đẩy cô cho người khác. Cô có lựa chọn của chính mình, cô chẳng phải đồ chơi của anh để anh muốn nhường cho ai thì nhường.

 

Đúng là anh Bình không giống anh, chẳng có ai giống anh. Chẳng có ai lo cho em bằng anh, chẳng có ai quan tâm em nhiều như anh, chẳng có ai xem em là tất cả giống anh. Anh Bình như vậy, Hưng và Phong cũng thế.

 

Cô vừa ra đến cửa cơ quan thì Bình đã gọi cô lại, anh dặn cô đợi anh một tí, anh sẽ chở cô về. Cô cũng không muốn đi xe bus nên đồng ý luôn, tiện đây cô cũng có chuyện muốn nói với anh.

 

Bình lái ô tô ra rồi đi ra mở cửa ghế lái phụ ý muốn cô hãy ngồi chỗ ấy. Nhưng trước đây cô từng nghe ai đó bảo ghế lái phụ thường dành cho người yêu nên đã từ chối: "Em nghe nói ghế này là chỉ dành cho người yêu thôi, để em ngồi ghế sau cũng được." 

 

Bình ngẩn người, anh biết Bình An đang gián tiếp từ chối anh, anh biết cô ấy không thích anh nhưng bọn họ còn rất nhiều thời gian cơ mà. Hay là cô ấy đã động lòng với người khác, Dương sao?

 

"Anh chưa có người yêu, cứ ngồi đi không sao đâu." Anh đẩy cô vào trong khiến cô không thể từ chối.

 

Sau khi khởi động xe, bình thường khi gặp nhau hai người họ nói chuyện khá nhiều nhưng không hiểu sao hôm nay lại chẳng nói với nhau điều gì.

 

Mãi một lúc sau, Bình mở lời: "Em thích cậu ấy à?"

 

Cô lắc đầu, cái lắc đầu này làm Bình rất khó hiểu.

 

Thấy anh nghệt mặt ra, cô giải thích: "Anh có biết trên đời này còn có người không biết phân biệt cảm xúc của mình không, người đó chính là em. Kiểu như anh hỏi bây giờ tâm trạng của em thế nào, em chẳng biết. Vậy thì nói gì đến việc thích hay yêu một ai đó. Em ấy à, trước giờ chỉ có cân nhắc và lựa chọn." 

 

"Vậy em đã lựa chọn cậu ấy?" Bình cau mày, anh không nghĩ đến việc trên đời này còn có người như vậy.

 

"Lẽ nào em thể hiện chưa quá rõ ràng sao?" Cô cười khổ. Nếu không lựa chọn anh ấy, thì cô đâu cần mài công mài sức nghĩ cách giúp anh ấy giảm án, đâu cần quan tâm anh ấy sống c.h.ế.t ra sao mà chạy xe như một con điên, còn xông vào biển lửa để cứu anh. Trả nợ có nhiều cách trả nợ, nhưng bởi vì cô đã chọn anh nên mới muốn giúp anh, mới muốn đồng hành cùng anh vượt qua khó khăn.

 

"Ừ. Cậu ấy rất yêu em, chẳng ai yêu em bằng cậu ấy." Bình cười chua chát. Anh biết anh từ đầu đã thua trắng nên cũng chẳng dám đòi hỏi gì. Bây giờ anh chỉ dám chúc hai người họ sau này sẽ luôn hạnh phúc, anh sẽ luôn ở phía sau dõi theo cô, ủng hộ cô.

 

"Anh nói đúng, chẳng ai sánh bằng anh ấy." 

 

"Em tình nguyện đợi cậu ấy sao?"