Trước đó, Đạo trưởng có nhờ cảnh sát không tiết lộ danh tính của cô gái tự thiêu nên ngoài người nhà ra thì không một ai biết cô đã chết.
Thành An sau khi nghe tin em gái tự tử thì lập tức bỏ hết công việc còn đang dang dở để trở về. Anh không tin vào những chuyện bản thân vừa được nghe, rõ ràng em gái đã hứa với anh là sẽ không làm điều gì dại dột, rõ ràng em gái đã hứa với anh sẽ không để anh chịu nỗi đau em phải chịu cơ mà.
Còn Lương Bình An, cô ăn dằm nằm dề vài ngày mà chẳng có chuyện gì làm, cô đang chán muốn c.h.ế.t đây. Bây giờ cô muốn bay nhảy, muốn chạy đi chạy lại, ở đây thêm một thời gian nữa khéo cô tự kỷ mất.
Thấy đệ tử mình cứ lăn qua lăn lại trên giường, Đình mới hỏi: "Sao nữa, lại phát bệnh ngứa chân buồn tay à?"
Cô kéo dài chữ "dạ", càu nhàu: "Con chán quá."
"Cũng tự con, ai bảo cái tội ham lo chuyện bao đồng."
"Con đâu lo chuyện bao đồng, con lo chuyện của thầy mà." Cô cong môi, rõ ràng cô đang làm việc tốt giúp thầy ấy, thế mà lại bảo cô lo chuyện bao đồng. Nếu là người khác á, còn lâu cô mới thèm động tay. "Không phải thầy nuôi con đến giờ này là để có một ngày con có thể hỗ trợ thầy sao?"
Đình nhăn mặt, hắn đi đến rồi ngồi xuống cạnh giường, chẳng nói chẳng rằng liền cốc đầu cô một cái thật mạnh. Lương Bình An bị đánh thì ôm đầu rồi gục xuống gối giả bất tỉnh.
"Nhóc con, ai nói thầy nuôi con để con giúp thầy mấy chuyện nguy hiểm này?"
"Vậy những quyển sách mà thầy cố tình để lên bàn cho con đọc, hàng năm đưa con lên núi huấn luyện, cả những người thầy gặp đều gợi ý cho con biết là thù hay địch. Thầy nói không phải để con giúp thầy, thì là chuyện gì?" Cô ngẩng mặt lên nhìn sư phụ, nếu không cần cô giúp thì thầy ấy dạy cô nhiều như vậy để làm gì?
"Đứa trẻ ngốc nhà con, thầy biết con là một con nhóc thông minh, thầy cố tình cho con biết để nếu sau này thầy có mệnh hệ gì thì con có thể phòng thân. Như vừa rồi, nếu không có thầy gợi ý thì con có thể tìm đến Dương hay không? Con có còn sống đến bây giờ không? Thầy đã cứu con ra khỏi hang cọp nhưng cũng vô tình đưa con vào ổ sói, bọn sói này thậm chí còn nguy hiểm hơn lũ cọp kia nhiều lần, thầy không thể bảo vệ con nhưng cũng không thể để con gặp nguy hiểm." Hắn xoa đầu cô, thấp giọng. "Con gái à, con mới có 18 tuổi thôi, con không cần phải hi sinh thanh xuân và tương lai của mình vì thầy."
Bình An mím môi, đến bây giờ cô mới nhận ra trên đời này có một số món nợ vốn không cần phải trả lại. Cô giúp sư phụ lần này là vì để trả món nợ năm xưa thầy đã cứu mạng cô, cũng vì bao nhiêu năm dạy dỗ và chăm sóc cô. Cô luôn nghĩ rằng bản thân không được mắc nợ ai dù chỉ là một cây kim nhỏ, nhưng mười năm nay sư phụ đâu chỉ cho cô có bằng ấy. Thầy tuy hành tung bất thường nhưng mọi vấn đề liên quan đến cô thầy đều nắm rõ.
Năm cô học lớp 6, chính là năm đầu tiên đi khỏi nhà bác, trong ngày họp phụ huynh chỉ có cô là không có ai đại diện, giáo viên cũng biết hoàn cảnh gia đình cô nên không quở trách gì. Nhưng vào lúc thi cuối kỳ 2 năm học đó, sư phụ không biết từ đâu mà lại biết được lịch thi của cô. Thầy dành cả một tuần trời ở nhà để trông cô ôn thi, có chỗ nào cô không biết thầy còn chỉ cô cách làm.
Thành tích kì thi đó của cô rất tốt, xếp thứ 2 toàn khối. Khi ấy cô chủ nhiệm đã hẹn cô ra nói chuyện riêng, cô giáo nói bố của cô là một người rất tuyệt vời. Ban đầu cô còn tưởng cô giáo đang nhắc tới người bố đã khuất của mình, nhưng khi cô ấy nhắc đến tên thì cô mới ngộ ra người bố đó là sư phụ. Cô giáo nói sau ngày họp phụ huynh lần trước hai hôm, sư phụ cô có đến tận trường để xin số cô giáo, còn tự xưng mình là bố nuôi của cô. Đợt thi này sư phụ thường xuyên liên lạc với cô giáo, mục đích là để hỏi bài cho cô.
Khi ấy cô chỉ biết đứng nghệt ra mà chẳng nói được gì, có lẽ là vì quá xúc động. Lúc về nhà cô định cảm ơn sư phụ nhưng chưa nói được lời nào đàng hoàng thì hai thầy trò đã cãi nhau chí chóe chỉ vì chuyện cô ngủ không thèm mắc màn.
Những lần họp phụ huynh sau đó đều là sư phụ đại diện với tư cách là một người bố. Nhưng cô chưa bao giờ gọi sư phụ bằng cái chức danh này, có lẽ là do ngượng miệng, hoặc có thể là đã quen gọi "sư phụ" nên chưa có ý định sẽ thay đổi.
"Con đâu có hi sinh, rõ ràng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của con cơ mà." Cô gối đầu trên tay mình, lèm bèm. Thật ra cô cảm động muốn c.h.ế.t nhưng cái miệng thì vẫn cứng như thép.
"Tình cảm của Dương cũng nằm trong sự kiểm soát của con?" Đình vuốt tóc cô, dò ý.
Bình An khựng lại, cô cảm thấy hình như tim mình có hơi nhói một chút. Ban đầu cô chưa từng lường đến trường hợp Dương sẽ yêu cô, bọn họ từ ban đầu chỉ đang lợi dụng đối phương. Nhưng khi nhận ra tình cảm của anh dành cho mình, cô lại có chút khó xử, cô từ lâu đã nhận ra bản thân không phải là không có sơ hở, chẳng qua những sơ hở ấy đã bị tình cảm của anh che mất nên cô mới có thể từng bước từng bước tiến đến mục tiêu của mình. Vả lại trong bằng ấy thời gian bên cạnh nhau, hình như cô cũng chưa hé miệng nói cho anh một điều gì, anh cũng chưa từng yêu cầu cô tiết lộ cho anh thông tin gì, vậy thì đâu có tính là anh đang lợi dụng cô.
Nghĩ đến đây cô lại thấy rất thương anh, cô có phước phần gì để anh một lòng một dạ với mình. Anh vui chỉ vì cô chịu nói chuyện với anh, anh đau khổ vì để lạc mất cô, anh dày vò bản thân vì sợ cô sẽ rời xa anh, anh trao tín vật của mẹ cho cô với ý nghĩa muốn nắm tay cô đến cuối đời. Anh vì cô mà làm quá nhiều điều, thậm chí còn bỏ cả thù g.i.ế.c mẹ để ở bên cô, để bảo vệ cô an toàn.
"Nếu con đã lựa chọn cậu ấy rồi, hãy cố gắng giữ c.h.ặ.t t.a.y cậu ta, tương lai của hai đứa còn dài, đừng làm chuyện gì khiến bản thân phải hối hận." Sai lầm của hắn ở quá khứ nhất định sẽ không lặp lại với Lương Bình An. Con bé không giống hắn, nó là người quyết đoán, lại luôn nghĩ cho bản thân đầu tiên. Người đã được nó lựa chọn, chắc chắn nó sẽ giúp đỡ cậu ta hết sức mình.
"Con hiểu rồi." Cô đã lựa chọn giúp anh ấy thì sẽ giúp đến cùng. Trong trận chiến cuối, cô sẽ trở lại nắm tay đưa anh ấy ra khỏi biển lửa. Anh từng phạm tội, anh phải trả giá cho những sai lầm của mình. Từ nay cô sẽ cùng anh bước tiếp, đồng hành đến khi nào hai đứa chán nhau mới thôi.
Trong khi hai thầy trò đang trò chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trên nên cả hai mới trèo lên phòng tắm rồi hóng chuyện qua chiếc lỗ nhỏ ở cửa.
Qua chiếc lỗ nhỏ ấy, cô nhìn thấy bốn người gồm Đạo trưởng, anh Thành An, anh Bình và cả Dương. Điều bất ngờ là, Dương đang quỳ gối trước mặt anh trai cô, mặt anh cúi gằm xuống nên cô không thể nhìn thấy gương mặt của anh.
Vài giây sau, anh trai cô cúi xuống nắm lấy cổ áo Dương rồi giáng vào mặt anh một cú đấm. Nhưng anh không phản kháng, cũng chẳng kêu đau mà cứ để mặc Thành An đánh.
Anh trai cô càng đánh càng hăng, vừa đánh vừa mắng chửi Dương những câu rất thậm tệ. Bình định lao vào cản nhưng Dương không cho, anh nói đây là những gì anh nợ anh trai cô.
Bình An siết chặt tay, cố gắng không cho phép bản thân mềm lòng mà chạy ra ngoài. Trong mắt thoáng qua một tia đau thương, trái tim cô cảm thấy rất ngứa ngáy. Cô mới đi có vài ngày thôi mà trông Dương tiều tụy quá, hình như anh lại gầy đi rồi.
Cô ngồi bệt xuống đất rồi cắn thật mạnh vào tay mình, cắn đến nỗi chảy máu. Anh ấy chịu đòn oan vì cô, cô sẽ chịu đau cùng anh ấy, chịu tủi chịu nhục cùng anh ấy.
Sư phụ thấy cô như vậy cũng không ngăn cản mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống xoa đầu cô. Đệ tử của hắn ấy à, giỏi nhất chính là nuốt ngược nước mắt vào trong. Nó chỉ đang kiềm nén để bản thân không bật khóc thôi. Hắn biết trong thời gian đầu theo hắn tập luyện con bé toàn tận dụng thời gian nghỉ ngơi tìm một góc khuất để khóc một mình. Lúc đó nó mới chỉ có 8 tuổi, trước mặt hắn thì luôn tỏ ra mạnh mẽ, lúc nào cũng nói không đau, còn có thể tập tiếp nhưng thật ra đã đau đến mức không thể đứng dậy nổi.
Hay như những lần bị bắt nạt, hắn có hỏi thì nó luôn bịa lý do là bị ngã hoặc bất cẩn gì đó nhưng lúc ở một mình thì lại bó gối ngồi khóc nức nở. Hắn nghe thấy con bé nói nó rất nhớ bố mẹ, nhớ ông nội, nhớ cả anh trai. Nhưng sau này hắn không bao giờ thấy con bé khóc nữa, người ta thường nói khi đau thương quá mức thì sau này sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa. Có lẽ là do nước mắt từ sớm đã cạn, hoặc trong lòng đã nguội lạnh, con bé đã tự thôi luyện cả thể xác lẫn tinh thần nên chẳng có gì làm nó có thể rơi nước mắt.
Nhưng có lẽ từ khi gặp lại anh trai và biết mình được nhiều người yêu thương thì nó đã dần dần tự cởi nút thắt trong lòng mình bấy lâu. Hắn biết đệ tử của hắn rất nhạy cảm, nó chỉ đang giả vờ mạnh mẽ mà thôi.
Thành An đánh chán thì cũng mỏi tay, anh đuổi Bình và Dương ra ngoài rồi đóng cửa lại. Anh tự nhủ bản thân phải trấn tĩnh lại, lo hậu sự cho em gái trước đã.
Nhưng khi anh vừa đề cập vấn đề này với Đạo trưởng thì đã bị ngăn lại. Ông ấy nói em gái anh không muốn làm hậu sự, chỉ muốn ra đi trong im lặng, không cần ai khóc mướn, cũng không muốn tốn thêm tiền của anh trai. Cô nói cô đã nợ anh quá nhiều tiền rồi, nếu bây giờ nợ tiếp thì rất không hay. Đạo trưởng khuyên anh hãy tôn trọng quyết định của cô.
Thành An nghe Đạo trưởng nói xong thì suy sụp hoàn toàn, em gái anh quá hiểu chuyện, hiểu chuyện khiến anh rất đau lòng.
Nhưng sự thật vốn đâu phải như vậy, Lương Bình An không muốn làm một cái đám tang giả là vì sợ xui, cũng sợ sau này khi quay lại thì mọi người sẽ nhìn cô như một âm hồn nên mới dặn Đạo trưởng ngăn anh trai và mọi người làm tang lễ. Cô bình thường đã quá xui xẻo rồi, không thể hút thêm vía xui nữa.
Làm theo lời dặn của Bình An và theo gợi ý của Bình, Dương đã giao nộp tập tài liệu kia cho cơ quan điều tra. Không phải vì anh muốn được giảm án sau này mà là muốn hợp tác với bọn họ để bố anh có thể trả giá cho những tội lỗi mà mình đã gây ra sớm hơn.
Sau hơn ba tháng điều tra, cuối cùng cũng có lệnh bắt giữ ông Hải và những người liên quan về hành vi buôn lậu, tàng trữ và mua bán chất cấm. Nhưng nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như thế thì sư phụ, Bình và cô đã không tốn nhiều thời gian và công sức như vậy.
Ông ta đã lường trước đến việc mình bị bắt từ lâu nên đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để bản thân có thể trốn đi và sống một cuộc sống sung túc, thậm chí còn có thể tiếp tục phạm tội ở nước ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng Dương đang nắm trong tay điểm yếu của ông ta, ông ta nhất định sẽ lấy lại nó trước khi tẩu thoát.
Tại phía Tây huyện Nghĩa Hưng có một căn nhà ba tầng khá lớn nằm cách biệt hoàn toàn với những nơi khác. Có lẽ chủ nhân của ngôi nhà này rất giàu bởi ngoài căn nhà rộng rãi khang trang ra thì còn có một mảnh vườn trồng đầy hoa ở đằng trước và một mảnh vườn trồng đầy những cây ăn quả ở đằng sau. Đây chính là của hồi môn của người mẹ quá cố của Dương.
Lúc này đã vào đêm, nhưng căn nhà to lớn lại chẳng có lấy một ánh điện. Thay vào đó, thứ ánh sáng duy nhất có thể nhìn thấy chính là ánh lửa đỏ rực đang bao phủ gần như toàn bộ căn nhà.
Tiến vào sâu bên trong chỉ có hai người đàn ông, một cầm súng, một cầm d.a.o đang chĩa vào đối phương. Hai người đó chính là bố con ông Hải và Dương.
Điểm yếu của ông Hải đã từng nhắc tới trước đó chính là đứa con 7 tuổi của ông ta. Cậu ấy là con của ông và một người phụ nữ kém ông 15 tuổi, người phụ nữ ấy chính là người ông Hải yêu sâu đậm ở kiếp này.
Câu chuyện này phải kể đến hơn 30 năm trước, hai người họ gặp nhau tại quán phở trong một ngõ nhỏ nằm ở gần trường học của Lương Bình An hiện tại. Khi đó cả hai đã trúng tiếng sét ái tình của đối phương, sau vài tháng tìm hiểu cuối cùng họ cũng chính thức trở thành một cặp.
Tưởng sự chênh lệch tuổi tác và tính cách sẽ là vật cản nhưng lại vô tình giúp họ ngày càng gắn bó với nhau hơn. Bố anh trầm ổn, phong độ, lại lịch lãm. Còn người phụ nữ kia lại hoạt bát, xinh đẹp và vô cùng đáng yêu. Hai thái cực hoàn toàn trái lập nhưng lại tạo nên sự hòa hợp vô tình của cả hai. Bọn họ yêu nhau hơn 4 năm, nhưng vì một lần uống say bố anh đã vô tình làm mẹ anh có bầu nên hai người họ bắt buộc phải chia tay để ông Hải lấy mẹ anh về làm vợ. Còn cái thai trong bụng bà lúc đó chính là anh.
Tuy không yêu nhưng bố anh vẫn đối đãi vô cùng tử tế với mẹ anh, cũng không ngoại tình hay qua lại với người cũ, chỉ là trong hơn mười mấy năm sống với nhau ông chưa từng chạm đến bà.
Vào 9 năm trước, mẹ anh bị đối thủ của ông Hải bắt làm con tin, bọn chúng bắt bà khai ra những thông tin liên quan đến chồng mình nhưng bà một chữ cũng không nói. Bọn chúng phát tiết nên đã hãm h.i.ế.p mẹ anh, hủy đi sự trong sạch của bà. Mẹ anh vì danh dự đã cắn lưỡi tự tử ngay lúc đó, đến khi bố anh đến nơi thì bà sớm đã trở thành một cái xác không hồn. Anh cũng trở thành một đứa trẻ không mẹ.
Nhưng nếu chỉ có như vậy thì anh đã chẳng hận bố mình. Sau khi mẹ anh mất một tháng, ông ta lại đưa người phụ nữ kia về để nối lại tình xưa, hai người họ kết hôn vào ba tháng sau đó. Nhưng bọn họ cũng chỉ hạnh phúc được 2 năm, người phụ nữ ấy vì mang thai ở độ tuổi không phù hợp và vì khó sinh nên đã qua đời. Mẹ không tròn nhưng con vẫn vuông vắn, đứa trẻ kia bằng một cách thần kì nào đó mà đã được sinh ra khoẻ mạnh, không có bệnh tật bẩm sinh.
Ông Hải cũng vì thế mà rất yêu thương cậu bé đó, còn cậu bé đó thì rất quý người anh trai là Dương. Ngày hôm qua, anh đã đưa cậu bé đó cho Bình giấu đi, mục đích là muốn lấy nó làm con tin để gặp mặt bố anh trước khi ông ta bỏ trốn.
"Mày giấu con trai tao ở đâu?" Ông Hải chĩa s.ú.n.g vào anh, hỏi.
"Tôi không biết." Anh trừng mắt nhìn ông, tay giữ chặt con d.a.o trước đây Bình An vẫn hay dùng để nấu cơm cho anh.
Hai cha con họ nhìn nhau một lúc lâu, lửa cháy bên ngoài càng ngày càng lớn.
"Mày muốn làm gì?"
"Giết ông."
Ông Hải cười khẩy, nói: "Mày muốn g.i.ế.c bố ruột của mày chỉ vì hai con đàn bà?" Ông Hải lắc đầu, chẹp miệng. "Con ơi, lúc nào mày mới có thể làm được việc lớn đây?"
"Không phải ông cũng vì một con đàn bà mà tự đưa mình vào cái bẫy này hay sao?" Mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ chầm chậm nói ra câu ấy. Ông ta nói thằng bé kia là con trai của ông ta, vậy anh là gì? Là một sản phẩm thất bại mà ông ta vô tình tạo ra trong lúc uống say sao? Vậy thì anh đúng là không có tư cách để nói chuyện với thằng bé đó, nó là kết tinh tình yêu của ông ta và người đàn bà kia cơ mà.
Đột nhiên điện thoại anh rung lên, anh đoán là Bình đang gọi điện thoại cho anh nên mới bắt máy, còn cố tình mở loa. Đầu dây bên kia báo lại với anh, đàn em của ông Hải đã bị cảnh sát bắt lại hết rồi, bây giờ anh ấy đang trên đường đến chỗ anh, anh ấy bảo anh hãy cẩn thận.
"Ông nghe rõ chưa?"
Bố anh nghe vậy thì có hơi nhíu mày lại, nhưng giây sau lại ngửa mặt lên trời cười lớn.
"Con trai ơi, bố dạy cho con điều này, mày phải biết tận dụng triệt để người của mình. Cái bọn đấy bố mày chỉ nói vài lời nhờ vả, thế là chúng nó nghe theo răm rắp tự nộp mình cho cảnh sát để làm mồi nhử. Bố mày đi lên từ bàn tay trắng, thì bây giờ cũng có thể làm lại từ bàn tay trắng. Huống chi, bây giờ tay tao vốn dĩ không phải màu trắng mà là vàng, là vàng đấy, có hiểu không?" Ông ta càng cười càng lớn, nụ cười này đủ để người ta vừa sợ vừa thấy kinh tởm.
"Mau nói mày giấu con trai tao ở đâu, nếu không viên đạn này sẽ bay thẳng vào sọ mày."
"Nếu tôi nói là nó c.h.ế.t rồi, thì ông sẽ làm gì tôi?" Anh cười, một nụ cười lạnh thấm vào tận xương.
"Mày lừa ai cơ?" Ông Hải nhíu mày, ông biết rõ con trai mình là một thằng nhóc không mấy quyết đoán, lại dễ mềm lòng. Nó sẽ không ra tay tàn độc với một đứa trẻ con. "Nếu không muốn anh trai của con nhóc đó gặp chuyện thì hãy mau khai ra, chúng ta một đổi một, không ai nợ ai."
"Ông nói cái gì?" Anh trừng mắt nhìn ông Hải, người ông ta vừa nói là Lương Thành An sao? "Ông đã làm gì cậu ấy rồi?"
"Không làm gì." Ông Hải cười nhạt. "Chỉ là có vài thằng nhóc con đang ngồi ở trước nhà nó câu cá thôi, không làm gì, chưa làm gì hết."
Lăn lộn bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ ông lại để thua một thằng nhóc con, mà nó còn là con trai của ông. Không thể có chuyện đó được. Trước khi đến đây ông đã cho toàn bộ những người còn lại bao vây nhà của Lương Bình An, mục đích là để giao dịch trao đổi người với Dương. Vì vậy nên ông ta mới dám đến đây một mình.
Cả người anh khẽ run lên, anh đã nợ Bình An quá nhiều, anh làm sao có thể vì chuyện của mình mà làm hại đến người thân của cô lần nữa.
Anh thở ra một hơi rồi gọi điện thoại cho Bình, mục đích là bảo anh ấy hãy giao cậu bé kia cho người của ông Hải. Nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã nghe thấy giọng của Thành An, anh ấy trách em trai của anh phiền quá, nó không chịu ngồi im mà cứ giẫy giụa liên tục, quậy chẳng kém gì Bình An lúc còn nhỏ. Sau đó anh nghe thấy giọng của Bình, anh ấy xin lỗi anh và giải thích tại bọn họ cứ nằng nặc đòi đi chung, anh ấy cũng không còn cách nào khác.
Anh cúp máy, nở một nụ cười châm biếm: "Ông cũng nghe thấy rồi đấy. Cứ đợi ở đây một lúc nữa đi, con trai của ông sẽ đến nhặt xác hai cha con ta sớm thôi."
Chưa đợi anh nói hết câu thì ông Hải đã nổ súng, nhưng cũng may mà anh nhận thức được nên đã kịp thời tránh né. Nhưng không dừng lại ở đó mà ông ta lại nổ tiếp những phát s.ú.n.g tiếp theo, anh không né được tất cả mà bị trúng một viên đạn vào bắp tay phải và một viên vào bả vai.
Anh liền lấy tạm chiếc bàn gỗ ở đó để che chắn, nhưng vì đang đứng ở sát cửa nên ông ta có thể nhanh chóng chạy ra ngoài rồi khóa cửa phòng lại để mặc con trai tự sinh tự diệt.
Anh trở tay không kịp nên chỉ còn cách phá cửa, anh dùng chiếc bàn gỗ kia đập hết sức vào cửa phòng. Nhưng cửa ở đây được làm bằng gỗ lim, một loại gỗ rất cứng, nặng và bền nên khó có thể phá cửa ngay lập tức.
Nhưng vài phút sau anh lại nghe thấy tiếng s.ú.n.g nổ ở tầng dưới. Một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng, tổng cộng sáu phát súng. Hình như lúc nãy ông ta b.ắ.n anh mười phát, lần này sáu phát nữa có lẽ là hết đạn rồi. Nhưng ai đang ở bên dưới? Anh Bình sao?
Không biết là ai nhưng anh phải cảm ơn người đó vì đã cản chân ông ta giúp anh. Quay lại với công việc của mình, anh tập trung phá cửa thêm vài phút nữa thì bản lề mới bị lệch, cửa phòng theo đó mở tung. Nhưng đúng là gỗ xịn, bị tác động như vậy vẫn không có lấy một vết nứt.
Anh nhanh nhanh chóng chóng chạy xuống tầng dưới, tuy không nhìn rõ nhưng anh thấy một người đàn ông đang đánh với một người khác khá nhỏ con, hình như là một cô gái. Người đàn ông kia chắc chắn là bố anh, nhưng vì cô gái đang quay lưng về phía anh nên anh vẫn chưa biết cô ấy là ai.
Nhưng khi cô gái kia quay mặt về phía anh thì anh mới khựng lại, trái tim anh như ngừng đập, không biết có phải do khói không nhưng anh cảm thấy bản thân mình không thở được.
Cô gái đó hình như cũng bị trúng một viên đạn ở phần bắp tay giống anh. Tuy khoé miệng dính đầy m.á.u nhưng trong đôi mắt kia lại có một sự quyết tâm rất mãnh liệt. Gương mặt ấy, dù có quên hết tất cả thì anh cũng sẽ nhận ra, cô ấy là người mà anh ngày đêm mong nhớ, cô ấy là người anh yêu, cô ấy là Lương Bình An.