Sau khi hoàn thành công việc, Dương đặt vé máy bay về ngay, trước đó chưa từng chạm đến điện thoại, trên đường về anh đã tranh thủ nghỉ ngơi, cả một tuần nay không ngày nào anh được ngủ đủ, bây giờ anh rất mệt.
Dương về nhà vào 11 giờ trưa, nhưng vừa mới đến đầu dong thì đã thấy rất nhiều xe cảnh sát đang đậu trước cổng nhà anh và hàng loạt các cô chú đứng hóng chuyện.
Anh lái xe đến gần cổng rồi mới đi xuống hỏi một người ở gần nhất: "Chú ơi, có chuyện gì thế?"
Người đó nói: "Nghe nói trong căn nhà đó có người chết, hình như là một cô gái, hôm qua con bé đó tự thiêu, c.h.ế.t cả xác cũng chẳng còn."
Trái tim anh như bị một tảng đá lớn đè đến bẹp dí. Trong nhà anh chỉ có duy nhất một cô gái là Lương Bình An. Cô ấy không thể chết, cô ấy sẽ không bao giờ tự tử, chắc chắn là bọn họ nhầm rồi, chắc là cô ấy giả c.h.ế.t để trốn anh thôi. Hoặc là có một con nhỏ ất ơ nào đó vào nhà anh, táy máy tay chân rồi bị thiêu chết, người đó chắc chắn không phải cô bé của anh.
Anh lách qua đám đông rồi chạy như bay vào nhà, vượt qua cả dây phong toả để xông vào, luôn miệng gọi tên cô, nhưng rất nhanh anh đã bị vài nhân viên cảnh sát chặn lại.
"Tôi là chủ nhà, để tôi vào.'' Anh hét lớn.
Các nhân viên cảnh sát thấy thế thì cũng thả anh ra, anh chạy vào nhà thì thấy Bình đang nói gì đó với điều tra viên. Anh không để ý hình tượng mà xông vào chịt lấy cổ áo anh ta, quát: "Cô ấy đâu?"
Bình cụp mắt, ngập ngừng: "Cô ấy... xin lỗi."
Anh đẩy Bình ra rồi đến trước mặt tốp người kia tra hỏi từng người một, nhưng bọn họ chỉ cúi gằm mặt xuống, không ai dám trả lời câu hỏi của anh.
Anh chạy như bay lên phòng mình, các điều tra viên thấy thế cũng nhường đường cho anh. Khi đến nơi, anh chỉ thấy một đám tro đen xì nằm giữa phòng, sàn nhà cũng bị cháy đen. Tập giấy và sách vở Bình An để trên bàn đã biến mất, tủ quần áo mở tung, trong ấy chỉ còn mỗi quần áo của anh. Tất cả những đồ vật của cô đều biến mất như thể mọi việc chỉ là mơ, cô chưa từng tồn tại trong cuộc sống của anh.
"Người đã đi rồi, anh đừng quá đau buồn." Viên cảnh sát ở gần đó tiến đến đưa cho Dương một hũ tro cốt và động viên anh.
Theo lời khai của nhân chứng duy nhất là Bình thì ngày hôm qua anh ấy bị nạn nhân đánh ngất, cô ấy đã khóa kín cửa nhà, cảnh sát bọn họ đã kiểm tra lại camera thì mọi chuyện đúng như lời anh ta kể. Khi anh ta tỉnh thì lại thấy khói bay khắp nhà nên mới đi kiểm tra. Anh thấy khói lan ra từ phòng ngủ nên mới đạp cửa xông vào. Lúc đó anh ta thấy một đám cháy lớn giữa phòng đang từ từ lan ra chung quanh nên mới gọi cứu hoả. Khi đó anh ta đã lập tức chạy đi tìm Bình An nhưng lại không thấy cô ở đâu, cửa phòng tất cả đều khoá kín, kể cả cửa sổ cũng được cài then hết.
Vì đám cháy không lan rộng nên việc dập lửa diễn ra khá nhanh chóng và dễ dàng. Sau khi nghe Bình kể lại mọi chuyện bọn họ mới kiểm tra thử phần tro do đám cháy gây nên, trường hợp xấu nhất chính là cô gái đó đã tự thiêu, theo tính toán thì đám cháy diễn ra ít nhất cũng phải 4 tiếng đồng hồ, can xăng là loại 30 lít, đủ để thiêu rụi một con người. Bọn họ đã phát hiện ra một vài mảnh vụn giấy bạc, thủ thuật đã nhanh chóng được xác định.
Đúng như điều bọn họ lo lắng, cô gái đó đã tự thiêu. Bọn họ đã xác định trong đám tro thu được có cả tro cốt người.
[Giải thích: Xương người cháy không hoàn toàn thành bột mà để lại các mảnh giòn, màu sắc khác biệt. Còn lớp cơ, da và nội tạng không để lại tro giống như xương, mà chúng cháy thành khí và bụi mịn rồi bay theo khói. Tro cốt lợn có thành phần cấu tạo giống con người nên mới gây ra nhầm lẫn. Gỗ và quần áo cháy thành tro mịn hơn, dễ bay theo gió hoặc hòa lẫn vào tro cốt nên cảnh sát mới xác định là có tro người.]
Cảnh sát sau đó cũng đã cố gắng tách phần tro cốt khỏi tro của những vật khác nhưng cũng chỉ thu được một hũ nhỏ. Tuy nhiên, bọn họ chưa thể kết án ngay mà vẫn phải điều tra thêm.
Dương nhận hũ tro từ viên cảnh sát, anh quỳ rạp xuống, không nói lên lời. Không thể nào, cô bé của anh không thể chết, cô ấy sẽ không c.h.ế.t trước anh. Anh ôm hũ tro mà bất động tại chỗ, ánh mắt rơi vào khoảng không vô định.
Anh không khóc, nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu và hiện đầy những tia gân máu. Bây giờ anh cảm thấy tim mình rất đau, đau như muốn c.h.ế.t đi. Lần đầu tiên anh thấy đau như vậy là khi nghe tin mẹ qua đời, lần thứ hai chính là lúc này đây. Anh hận bố vì đã hại c.h.ế.t mẹ, nhưng bây giờ anh cũng chẳng khác ông ta là bao. Tại anh nên cô ấy mới chọn cách ra đi, từ đầu anh không nên hẹn gặp mặt cô ấy, không nên cho cô ấy danh thiếp, không nên ép buộc cô ấy ở bên anh.
Thà rằng cô ấy g.i.ế.c anh để trả thù thì anh sẽ không cảm thấy đau khổ như vậy, nhưng cô lại chọn cách tàn khốc nhất chính là ra đi không một lời từ biệt, dùng tính mạng của mình để trả thù anh.
Đột nhiên có một Đạo sĩ đi vào chỗ bọn họ, ông ta nói bản thân là người giám hộ của Lương Bình An. Bình đã xác nhận nên cảnh sát mới cho ông ấy vào trong, người ấy chính là Đạo trưởng đang sống ở nhà cô.
"Đây là lựa chọn của con bé, xin mọi người đừng đưa vụ này đi quá xa để con bé sớm được yên nghỉ." Đạo trưởng đưa cho thanh tra một tờ giấy có nét chữ của cô, có cả dấu vân tay và chữ ký. Ngày hôm qua Lương Bình An đã nhờ ông làm người giám hộ cho mình, cô biết vụ này có sơ hở, nếu điều tra chắc chắn sẽ bị phát hiện, kế hoạch sẽ hỏng he hỏng bét nên mới nhờ ông ấy đánh đòn tâm lý.
Đúng như ý của Bình An, cảnh sát đã tin lời Đạo trưởng và tạm thời khép vụ án lại, còn hũ tro cốt sau đó cũng được Đạo trưởng giằng lấy từ tay Dương và mang đi, nói là đưa cô về nhà.
Cảnh sát đã đi hết nhưng Dương vẫn im lìm bất động ngồi ở giữa phòng anh. Bình bảo những người khác ra ngoài còn bản thân đưa cho anh tập tài liệu và chiếc bút ghi âm kia, nói đây là những thứ Lương Bình An để lại cho anh. Anh ta thừa nhận với Dương bản thân là tay sai của ông Hải đến để theo dõi nhất cử nhất động của anh, cũng kể với anh sự thật về cái c.h.ế.t của Đình là do bố anh gây ra, anh chỉ là kẻ chịu tội thay.
"Hai lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, bố cậu mở lời muốn cô ấy làm việc cho ông ta nhưng cô ấy đều từ chối. Đến lần cuối cùng ông ta đã kể cho cô ấy nghe về cái c.h.ế.t của sư phụ cô ấy vì muốn cô ấy hận cậu. Mục đích của ông ta đã đạt được, cô ấy hận cậu nhưng lại không thể xuống tay g.i.ế.c cậu. Trong một tuần qua tôi thấy cô ấy không có gì bất thường, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại lựa chọn ra đi." Bình cụp mắt. "Tôi xin lỗi, đáng lẽ tôi phải nói cho cô ấy biết sự thật từ sớm, nếu không cô ấy sẽ không chết."
Dương cười khổ, từng câu từng chữ Bình nói ra như những lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào trái tim anh. Thì ra cô ấy không lỡ ra tay với anh nên mới tự giải thoát cho chính mình. Thì ra không phải cô ấy muốn trả thù anh mà do cô ấy đã quá đau đớn, cô ấy không muốn ở bên anh nhưng lại chẳng có cách nào rời đi, cuối cùng lại chọn cách này để rời xa anh. Thì ra anh chỉ là kẻ chịu đòn oan, Lương Bình An cũng vì hiểu lầm anh nên mới chết. Anh đã từng nghĩ đến việc sau này cô ấy sẽ rời xa anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc cô ấy lại chọn cách này.
Trách anh đã không điều tra kĩ lưỡng, trách anh không trông chừng cô cẩn thận hơn, trách anh quá hấp tấp, không đề phòng người bên cạnh mới để xảy ra nông nỗi này.
Thấy Dương không có phản ứng gì khiến Bình rất đỗi nghi hoặc, đáng lẽ khi nghe được sự thật, cậu ta phải chịt cổ anh rồi đập cho anh một trận hay mắng chửi bố cậu ta là kẻ khốn. Nhưng không hiểu tại sao bây giờ trông cậu ta lại bình tĩnh đến lạ.
Không biết là bình tĩnh hay vì trái tim đã c.h.ế.t khiến anh chẳng còn phản ứng với những gì vừa được nghe.
Bình cúi đầu rồi đi ra ngoài, trước đó còn để lại một câu: "Tài liệu đó có thể giúp cậu rất nhiều, nếu cậu đồng ý thì sau này tôi có thể giúp cậu."
Dương liếc xuống tập tài liệu Bình để trước mặt anh, trái tim đau quặn lại. Dù hận nhưng cô ấy vẫn nghĩ cho anh, vẫn giúp anh thực hiện mục tiêu của mình. Anh phải mau trấn tĩnh lại, anh sẽ không phụ lòng cô ấy, anh nhất định sẽ bắt ông ta đền mạng cho cô bé của anh rồi sẽ sớm đoàn tụ với cô ở thế giới bên kia.
Anh cầm chiếc bút ghi âm lên rồi run rẩy nhấn mở nút nguồn, giọng của cô ngay lập tức truyền ra từ chiếc bút máy.
"Alo alo, là em, Lương Bình An đây. Giọng em có hơi khó nghe, anh thông cảm nhé.
Có phải anh đang trách em ra đi mà không nói lời từ biệt đúng không? Vậy thì anh phải xem lại camera đi, em rõ ràng là có tạm biệt anh rồi đấy.
Tiện đây em cũng thừa nhận với anh, cuộc điện thoại em gọi cho anh lúc đó là có mục đích riêng, em muốn bán thông tin cho anh để nhờ anh điều tra về cái c.h.ế.t của sư phụ em. Cũng tại thằng Hưng, nó tự dưng chen ngang làm em không thể nói chuyện với anh đàng hoàng.
Rất lâu sau mới gặp được anh lần nữa, khi biết anh là ông chủ nơi ấy, em liền cảm thấy thật may mắn. Anh nói em hãy đi theo anh, em biết anh rõ ràng muốn em làm việc cho anh, trong những ngày ở cùng nhau, anh luôn theo dõi nhất cử nhất động của em, đúng không?
Ban đầu em vốn rất ái ngại khi tiếp xúc với anh, nhưng mà "mưa dầm thấm lâu", anh lại quá tốt với em, em đã dần dần coi anh như người nhà mặc dù biết anh đang lợi dụng lòng tin của em. Em tình nguyện chờ đợi anh về ăn cơm em nấu, chủ động học nấu thêm nhiều món mới để anh thử, rất muốn nói chuyện với anh, nói những thứ trời ơi đất hỡi mà em nhìn thấy mỗi ngày. Em rất ghét việc bị ai đó chạm vào người nhưng lúc bị ốm lại muốn rúc trong lòng anh, vì anh rất ấm, thật đấy.
Bố anh gặp em vì muốn em làm việc cho ông ấy, nhưng em biết anh ghét ông ấy nên chẳng thèm đồng ý. Nhưng vài ngày trước gặp nhau ông ta lại nói anh là người g.i.ế.c sư phụ em, ban đầu em đâu có tin ngay, tối hôm ấy em liền diễn một vở kịch để xác định xem có phải thật không. Đến lúc biết được lời bố anh nói là sự thật, em thật sự rất giận.
Nhưng không hiểu tại sao mà em không cảm thấy ghét anh, nói đúng ra là em không thể nào ghét anh. Anh tốt với em như vậy, có phải vì trả nợ việc đã g.i.ế.c sư phụ em không?
Anh biết không, trong một tuần anh đi em cảm thấy rất khó chịu, rất bực bội. Em biết bố anh muốn em hận anh, đáng lẽ em cũng nên g.i.ế.c anh để trả thù cho sư phụ, nhưng em biết bản thân em không thể làm được. Em không muốn sống mà cứ đau buồn mãi như vậy, nhưng cũng không có cách nào bỏ đi.
Nè, đừng tưởng em không biết anh vừa nghĩ gì, có phải anh muốn đi theo em không? Đừng có làm chuyện vớ vẩn như thế, anh có nhớ em từng nói cái gì không, em không thích mấy người thiếu trách nhiệm, vì chuyện của mình mà làm ảnh hưởng đến người khác. Em cũng nói em thích tiền, có c.h.ế.t cũng muốn người ở trên đốt nhà đốt xe cho em. Anh nhớ lấy mà làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh còn nhớ em thích ăn cái gì không? Em thì nhớ rất rõ sở thích của anh. Anh thích ăn thịt rang em làm, đừng tưởng em không biết cái lần anh ăn đêm rồi bị đau bụng. Em có dán cách làm trên tường, nếu muốn ăn thì anh cứ dựa vào đấy mà làm, dễ lắm, tin em.
Em biết anh bị dị ứng với hành lá, có lần em lỡ thêm một ít vào đồ ăn thôi mà cả ngày hôm ấy cứ gãi suốt. Anh đấy, cái gì cũng không chịu nói, cái gì cũng cứ im im im im, anh làm em bực muốn chết.
Anh còn nhớ mấy ngày hôm trước khi em bắt gặp anh đứng ở cửa phòng không? Lúc đấy là em cố tình ngã để anh vào đi ngủ đấy, vậy mà anh vừa ôm em vừa đáp chăn, làm em nóng muốn chết. Nửa đêm cũng là em kéo anh vào giữa giường, anh là ông chủ của em, em không thể để ông chủ chịu khổ được. Vì nếu anh vì em mà chịu khổ thì em sẽ cảm thấy bản thân thật đáng ghét.
Tập tài liệu đó chính là thứ anh cần, tin em, sau khi đã xem xong hãy giao nó cho cảnh sát. Em quên không nói cho anh biết, anh Bình từng là học trò của sư phụ em nên khi nhận ra nhau bọn em mới có thể thân thiết như vậy. Anh ấy cũng chẳng ưa bố anh lắm đâu, sau này anh cứ tin tưởng anh ấy, anh ấy nhất định sẽ giúp anh không ít chuyện.
Em biết anh là một người rất kiên cường, anh hãy phấn chấn lên, coi như là vì em, vì nỗ lực tám năm qua của anh, vì những người tin tưởng anh.
Em luôn ở đây đợi anh. Sau này khi gặp lại nhau, em chắc chắn sẽ không rời đi nữa, em hứa đấy."
Giọng nói của cô biến mất, Dương không khóc nhưng không biết vì lý do gì lại cười, cười rất lớn, một nụ cười chua chát đến tận tâm can. Bọn họ còn có sau này nữa sao?
"Sau này khi gặp lại nhau, anh nhất định sẽ giữ chặt lấy em, vĩnh viễn không bao giờ buông tay."
Nhưng mà, rõ ràng anh vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Dương bó gối ngồi khóc giữa phòng khách rất lâu, khóc đến không còn hình dạng gì mới chịu ngưng. Trên đời này chung quy cũng chỉ có hai người đối tốt với anh, một là mẹ anh, hai là Lương Bình An. Nhưng hai người họ đều bị bố anh hại chết, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ rời đi mà chẳng làm được gì.
Cô hỏi anh có nhớ cô thích ăn cái gì không? Anh nhớ chứ, nhớ rất kĩ là đằng khác. Anh còn biết cô trong thời gian ban đầu vì biết anh thích anh măng xào mà cứ dăm bữa lại làm cho anh ăn, anh cũng vì không biết mà cứ mải mê gắp măng vào bát cho cô. Tuy cô không thích nhưng vẫn cảm ơn anh rồi ăn hết sạch.
Thì ra có giận anh thì cô vẫn luôn nghĩ cho anh, bàn tay ấm áp kéo anh vào giữa giường đêm hôm đó không phải là anh nằm mơ hay bị ảo giác, người đó là cô. Cô ấy sợ anh ngã.
Anh nhớ mẹ, nhớ cả cô bé của anh, nhưng anh phải nhanh chóng phấn chấn lên, anh phải trả thù cho hai người họ. Anh cầm tập tài liệu Bình An để lại, tự hứa nhất định sẽ không để cho ông Hải sống yên.
Còn Lương Bình An, sau khi trèo qua cửa sổ cô đã tìm một gầm cầu rồi chui xuống chỗ ấy. Cô sợ có người đang theo dõi nhà cô nên hiện tại chưa thể về nhà luôn, cô trốn ở đó mấy ngày đợi mọi chuyện xuôi xuống trước rồi hẵng về sau.
Bình An dựa người vào bức tường đá, khẽ nhắm mắt. Không biết Dương đã về chưa, có phải bây giờ anh đang nghe những gì cô nói với anh không. Thật ra cô đến cuối cùng vẫn lừa anh, một nửa đầu tiên là cô nói dối, nhưng nửa sau lại là sự thật. Giống như ban đầu tiếp cận anh là có mục đích, đến bên anh cũng vậy, nhưng từ khi mở lòng rồi cô lại từng đối xử thật tâm với anh, trân trọng anh, và rất thương anh.
Cô đã nợ anh quá nhiều, có lẽ cả đời này cũng chẳng thể nào trả hết.
Cô lựa chọn để lại cho anh cây bút ghi âm thay vì viết thư vì cô đã lén đặt định vị và truyền âm vào chiếc bút ấy. Khi anh bật nguồn, nếu anh nói chuyện thì cô có thể nghe thấy. Vừa rồi cô đã nghe thấy giọng của anh, anh nói với cô sau này anh sẽ giữ chặt lấy cô, vĩnh viễn không buông tay.
Nhưng sau này khi gặp lại nhau, anh nhất định sẽ rất ghét cô, cô lừa dối anh nhiều như vậy, lợi dụng anh hết lần này đến lần khác, làm anh tổn thương biết bao nhiêu lần. Chính cô là người đã đ.â.m từng nhát d.a.o vào trái tim anh, cô làm anh buồn, làm anh khóc. Cô tự biết bản thân không xứng đáng với tình yêu của anh.
Trời cũng tối rồi, không biết anh đã ăn cơm chưa, anh Bình có nấu cơm cho anh không. Quen anh cũng đã nửa năm rồi mà cô vẫn chưa biết họ tên đầy đủ của anh, chỉ biết anh ấy tên Dương, ông Hải họ Nguyễn thì anh ấy cũng họ Nguyễn rồi, nhưng tên đệm là gì nhỉ?
Không biết nói như thế nào, nhưng hình như bây giờ cô có chút nhớ anh.
Lương Bình An trốn ba ngày, đến ngày thứ tư cô mới dám mò về nhà tắm rửa rồi chui tọt xuống căn hầm kia.
Thấy thần sắc đệ tử có phần tiều tụy, sư phụ mới lấy ra rất nhiều đồ ăn cho cô. Bình thường hai thầy trò họ rất hay chí choé, nói chuyện với nhau không bao giờ nghiêm túc được quá hai phút nhưng cả hai lại rất thật lòng quan tâm đối phương.
"Xem ra con nhóc nhà ta bị bệnh rồi, lại là bệnh khó chữa." Đình cười trêu chọc. Tâm tư đệ tử của hắn, sao hắn lại không hiểu chứ. Con bé trước giờ không bao giờ đặt nặng cảm xúc vào việc gì, có buồn hay tiếc nuối điều gì cũng chỉ được một lúc. Nhưng chuyện kia đã xảy ra bốn ngày rồi mà trông nó còn tiều tụy như vậy, xem ra nó rất để tâm đến thằng bé đó.
"Mai khỏi." Cô vừa nhai miếng thịt vừa đáp.
Đình nhăn mặt, hắn véo tai cô, nói: "Ai dạy con cái thói vừa ăn vừa nói, đã thế còn nói chuyện cộc lốc đấy? Sư phụ không quản con nửa năm là thành ra như vậy phải không?"
Bình An suýt xoa, hấp tấp: "Sư phụ, con biết lỗi rồi. Thầy đừng véo tai con nữa, tai con sắp đứt rồi thầy ơi."
Đình thả tai cô ra, nhưng không quên cốc vào đầu cô một cái thật đau, đe doạ: "Sau này còn như vậy nữa, coi chừng thầy đánh cho con một trận."
Bình An mếu máo, tay xoa tai đau, tay xoa đầu: "Dạ dạ, con nhớ rồi."
"Sắp phải đăng ký nguyện vọng rồi, con tính thế nào?" Đình hỏi cô. Tương lai của con bé còn dài như vậy, chẳng lẽ lại phải bỏ qua cơ hội này chỉ để giúp hắn sao?
"Thì con cứ đăng ký thôi." Cô đáp. "Nếu đến lúc phải nhập học mà Dương chưa giải quyết được thì nhờ đại một người bảo lưu cho con, năm sau con đi học. Nhưng mà như vậy nguy hiểm quá, năm sau con thi lại cũng được."
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Anh con cũng nói nếu con không muốn đi học thì anh ấy sẽ nuôi con, đằng nào anh ấy cũng đủ sức để nuôi cơm con một ngày ba bữa."
"Đứa trẻ ngốc." Đình nhấn mạnh. "Con đúng là một đứa trẻ ngốc."
"Thì con là đệ tử của sư phụ mà." Bình An nói móc, thì ngốc mới làm đệ tử của thầy đấy.
Đình lườm cô, hắn giơ tay lên định cốc đầu cô một cái nhưng lại khựng lại mà vuốt nhẹ tóc cô. Hai thầy trò bọn họ đúng là ngốc y như nhau, không phải ngày xưa hắn cũng vì nhiệm vụ mà lợi dụng tình cảm của một cô gái để vạch tội bố cô ấy hay sao. Hắn thừa nhận bản thân đã yêu cô ấy, nhưng lại không thể đặt việc riêng vào việc chung. Đến khi biết được sự thật thì cô ấy đã từ giã cõi đời để trả thù hắn. Cô ấy đã thành công, đến tận bây giờ hắn vẫn còn rất ân hận, nhưng người c.h.ế.t không thể sống lại, trên đời này cũng không có hai chữ nếu như.
Từ lúc ấy cho đến hiện tại hắn không còn rung động với bất cứ một cô gái nào khác, không một ai. Không cô gái nào yêu hắn như cô ấy, không cô gái nào tốt với hắn như cô ấy, không có cô gái nào giống cô ấy.
Hắn nhìn cô gái trước mặt, cười chua chát. Thầy trò bọn họ giống nhau, chữ tình khó sánh chữ trung, lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ. Cả hai người họ đều lợi dụng tình cảm của người yêu mình để phục vụ cho cái chính nghĩa riêng của họ. Nhưng hắn mong đệ tử của hắn sẽ không như hắn, mong con bé có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y người trong lòng đi đến cuối đời.
"Sư phụ, nếu lần này anh ấy giúp mọi người vạch tội ông ta, thì có thể được miễn án không?" Phá vỡ dòng hồi tưởng của Đình, cô hỏi.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Dương tuy có phạm pháp, nhưng tội không quá nặng, tương lai cũng còn dài. Hắn biết chắc đệ tử mình trong nửa năm kia không chỉ ngồi im chờ thời, chắc chắn con bé đã làm gì rồi, hơn nữa nếu lần này cậu ta giúp đỡ cơ quan điều tra thì chắc chắn sẽ được giảm án, thậm chí là miễn án nếu thái độ tốt.
"Con hiểu rồi."
Thật ra, từ khi mở lòng với anh, cô đã bắt đầu điều tra thử xem trước nay anh đã nhận bao nhiêu đồng tiền không sạch sẽ và nhận chúng bằng cách nào. Cũng may là nhân phẩm anh tốt, tuy có hắc hoá nhưng vẫn chưa làm gì quá đáng, vẫn có thể cứu vãn được. Tiền anh cho cô hàng tháng, cô không tiêu một đồng nào mà lại dùng nó đi quyên góp dưới tên của anh, như vậy sau này khi ra tòa còn có thể chống chế giảm tội cho anh.
Tập tài liệu để lại cũng vì muốn anh ấy mang nó giao nộp cho cảnh sát, như vậy anh sẽ có công hợp tác, sau này còn có anh Bình làm bia miệng, anh có thể được giảm án đáng kể.
Cô không muốn chờ đợi ai, rất ghét việc phải chờ đợi. Nhưng đối với anh, dù là 10 năm, 20 năm hay 30 năm đi chăng nữa, cô vẫn sẽ đợi anh ấy, đợi đến khi thành một bà cụ già nua, tóc bạc răng móm vẫn đợi. Cả đời này cô không thể rung động với ai, anh là người duy nhất cô lựa chọn để cùng cô đồng hành, cô sẽ tìm mọi cách để anh ấy không bị tù ngục dày vò. Bởi vì trong thâm tâm cô, anh chiếm một vị trí rất quan trọng.