Cuối Cùng Vẫn Là Anh

Chương 11: Xin Lỗi Anh



Lương Bình An vốn đã được bác sĩ khám và truyền nước biển xong nhưng đến gần sáng lại sốt cao vô cớ. Mà cô đâu có ngủ được, cả đêm vừa đau họng vừa nghẹt mũi. Cô thầm than ở với Dương có vài tháng mà bị lắm bệnh quá, cô theo sư phụ 10 năm có bị gì đâu, chẳng lẽ hai đứa bọn cô khắc mệnh nhau? Nhưng rõ ràng hai đứa đều là mệnh Thủy cơ mà, khắc chỗ nào cơ chứ?

 

Còn Dương, anh ngồi bên cạnh giường nắm tay cô cả đêm không ngủ, còn nói rất nhiều chuyện mà bản thân trước giờ chẳng dám nói. Anh dãi bày những suy nghĩ và cảm xúc của mình từ khi gặp cô. Tay anh nắm tay cô mà cứ run rẩy không ngừng, sau đó cô nghe thấy tiếng anh khóc nức nở. Anh vuốt tóc cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, giọng anh nghẹn lại: "Hãy cho anh thêm một chút thời gian nữa."

 

Vì đã gần đến giờ đi làm, Dương gọi Bình đến trông chừng cô, còn anh thì tắm rửa qua loa, chấn chỉnh lại tinh thần rồi tự lái xe đi làm. Nếu ở bên anh làm cô ấy đau khổ, vậy anh sẽ buông tay để cô ấy rời xa anh, nhưng trước đó anh phải loại trừ tất cả những kẻ có ý định làm hại cô. 

 

Sau khi Dương đi, Bình An cũng ngồi dậy rồi cứ ngẩn ngơ một lúc lâu. Bây giờ cô cảm thấy rất bực bội, rất khó chịu, còn thấy bản thân thật đáng ghét. Rõ ràng người phải xin lỗi ở đây là cô, cô đã lừa anh ấy hết lần này đến lần khác, lợi dụng anh không bao nhiêu lần. Hôm qua anh nói anh từ lâu đã gạt bỏ thù hận để có thể ở bên cô, để bản thân xứng đáng với cô. Anh nói anh biết Bình thích cô, anh ấy sẽ quan tâm cô hơn những người khác nên anh mới để anh ấy đi theo bảo vệ cô. Anh nói anh vẫn còn nhớ ngày đầu tiên anh gặp cô là ngày 8 tháng 12 năm ngoái, lúc đó anh rất ấn tượng với cô, thấy cô rất đáng để tìm hiểu. Sau đó không hiểu vì sao mà anh lại rất quan tâm đến cô, anh còn dặn đàn em cho bác gái và cô chị họ kia một trận nhớ đời để trả thù cho cô. Anh nói anh rất vui khi được nhắn tin với cô mỗi ngày, sau đó càng vui hơn khi ngày ngày được gặp cô và được ôm cô trong lòng. Anh nói khi cô mở lòng với anh, anh sung sướng như muốn bay lên. Anh nói không chỉ có cô tăng cân, anh cũng tăng lên hẳn 7 cân, khi đó anh sợ bản thân béo lên sẽ xấu nên đã mua một thẻ tập Gym. Nhưng thời gian rảnh của anh không nhiều, làm việc xong lại nhanh nhanh chóng chóng về nhà nên vẫn chưa tập được buổi nào. Anh nói chiếc lược anh tặng cô là mẹ anh đưa cho anh, mẹ nói sau này anh hãy tặng nó cho người anh yêu, người anh muốn cưới và bảo vệ đến hết đời. Anh nói cô chịu nhận món quà ấy làm anh sướng điên lên, thiếu điều muốn kéo cô đi khắp nơi để khoe tình cảm của anh đã được chấp nhận rồi.

 

Tuy anh có chút tâm tư riêng khi tiếp cận cô nhưng ngay từ ban đầu anh đã nghĩ cho cô, nghĩ đến sự an toàn của cô. Anh đau lòng vì cô, khóc vì cô, buông bỏ vì cô, phấn đấu cũng vì cô. Từ đầu đến cuối, anh đối với cô luôn là toàn tâm toàn ý, thật tâm đối đãi. 

 

Cô luôn nói bản thân không muốn mắc nợ ai điều gì, nhưng rõ ràng cô đã nhận ra tình cảm của anh đối với mình từ lâu nhưng lại luôn tính kế anh, lợi dụng anh để đối phó với bố anh. Bình từng hỏi cô nếu sư phụ thật sự bị Dương hại c.h.ế.t thì cô có hận anh ấy không. Lúc đó cô nói không, vì đây là chuyện của thầy và anh, cô vốn không nên xen vào, cũng không có tư cách để hận.

 

Lúc nãy khi anh khóc, cô thật sự đã định bật dậy rồi nói với anh rằng cô chỉ trêu anh một chút thôi. Nhưng đã đến nước này rồi, cô không thể phá hủy vở kịch cô tự biên nửa năm qua. Hơn nữa anh ấy cũng từng là người xấu, anh ấy từng dùng những đồng tiền không mấy sạch sẽ.

 

Cô vác cái xác đang sống dở c.h.ế.t dở đi đánh răng rửa mặt rồi xuống dưới nhà nấu cơm. Dạo này bệnh dạ dày của cô tái phát hơi nhiều lần, cô phải chăm sóc lại nó thôi. 

 

Khi vừa đi đến cầu thang tầng một cô đã thấy Bình ngồi ở trên bàn ăn, hình như anh có thể cảm nhận được ánh nhìn của cô nên đã ngẩng mặt lên, hai người họ mắt chạm mắt.

 

Cô cười cười, hỏi anh, vì bị ốm nên giọng cô khàn đặc: "Anh ăn sáng chưa?"

 

Bình chạy lên đỡ cô đi xuống, anh lắc đầu: "Chưa ăn." 

 

"Vậy để em nấu luôn." Bình An đang định vào bếp thì anh đã giữ tay cô lại rồi kéo cô ngồi vào ghế.

 

"Để anh nấu cho." Anh quay đầu đi đến bên cạnh bếp đeo tạp dề rồi lục lọi đồ ăn trong tủ. Sau đó anh lấy ra một gói miến gạo, một miếng xương và hai quả trứng rồi tập trung nấu nướng. 

 

Bình An ngồi ngược lại, cô tựa đầu vào thành ghế, chân cô ngắn mà chân ghế lại cao nên cô được dịp đung đưa chân không ngừng. Cô nhìn Bình, cảm thấy bóng lưng anh thật rắn chắc, thật mạnh mẽ, nó mang lại cảm giác an toàn. 

 

"Anh cũng biết nấu ăn à?" 

 

"Anh ở có một mình, nếu không biết nấu thì sẽ c.h.ế.t đói mất." Bình vừa thả miến vừa đáp.

 

Bình An gật đầu, anh đã gần 30 rồi mà chưa yêu đương gì, chỉ mải lo công việc. Cái nghề của anh và sư phụ cô đấy à, đúng là hơi khó để bước vào một mối quan hệ yêu đương. Nghĩ đến đây thì cô mới thở dài, sư phụ cô cũng sắp 50 tuổi rồi, định ở một mình đến già hay sao, nhưng hình như thầy ấy chẳng đặc biệt quan tâm một bà thím nào, quanh đi quẩn lại, người khác giới thầy tiếp xúc chỉ có cô và bà Sen hàng xóm.

 

Chỉ vài phút sau, Bình bê hai bát miến ra, anh đặt một bát trước mặt cô, một bát để ở đối diện là của anh. 

 

"Cảm ơn anh." Cô xoa tay rồi nhanh chóng cầm đũa và thìa lên ăn một cách ngon lành. 

 

Bình cười cười, anh ngồi đối diện cô rồi hỏi: "Dương nói em sốt cao lắm mà, sao lại không nằm trên giường nghỉ ngơi đi?"

 

"Không." Cô lắc đầu, vẫn cặm cụi ăn uống. "Em bị bệnh ham chạy nhảy, nằm một tí nữa thế nào cũng ốm nặng hơn."

 

"Em đấy à." Bình gõ nhẹ vào trán cô. "Đúng là y như lời đồn." 

 

"Ai đồn?" Bình An ngẩng đầu lên, bây giờ anh mới nhìn rõ trạng thái của Bình An hôm nay. Hai bên má vì sốt cao nên đỏ hết cả lên, sắc môi nhợt nhạt nhưng đôi mắt vẫn luôn linh hoạt như mọi ngày.

 

"Em biết mà." 

 

"Ờ." Cô gật đầu, cái mỏ chu chu. Không phải sư phụ thì chẳng còn ai có khả năng ấy, chắc chắn thầy lại bêu rếu cô nữa rồi.

 

"Anh dạy em lái xe đi." 

 

"Em muốn mua xe à?" Bình cười chêu trọc.

 

"Em làm gì giàu như thế." Mua xe đồ chơi thì được, chứ xe thật thì cô không có tiền.

 

"Ừ, ăn xong anh dạy em." 

 

Sau khi ăn xong bữa sáng, Bình An bảo anh ra chuẩn bị xe trước, bát cứ để cô rửa, anh không thể từ chối nên đành thuận theo ý cô. Trước khi chuẩn bị xe, anh vẫn làm đúng chức trách của mình báo tin cho Dương biết chuyện vừa rồi. Sân nhà Dương khá rộng, đủ để Bình An có thể đi vòng vòng. 

 

Còn Dương, hôm nay anh bận đầu tắt mặt tối, bữa trưa cũng chẳng thèm ăn nên tận đến tám giờ tối mới có thể cầm điện thoại riêng và xem được tin nhắn của Bình. Xem ra nếu không nhìn thấy mặt anh thì Bình An vẫn khá ổn. Nhưng mà sau một ngày làm việc vất vả, bây giờ anh rất nhớ cô, anh muốn nhìn thấy cô. 

 

Trong phòng khách và phòng bếp nhà anh có lắp camera, ấy là anh mới lắp vài ngày trước, mục đích là để trong một tuần đi công tác, anh có thể quan sát xem Bình An ở nhà có ngoan không, có an toàn hay không. Nghĩ đến đây, anh liền mở camera ra xem thì thấy Bình An đang nằm dài ra bàn ăn bấm điện thoại, bữa tối đang được đậy lồng bàn y như mọi khi. Cô ấy, vẫn đang đợi anh sao? 

 

Thấy vậy anh liền khoác áo, nhanh nhanh chóng chóng đi lấy xe rồi phóng như bay về nhà. 

 

Khi thấy anh về, Bình theo thủ tục thường ngày ra ngoài mở cổng cho anh rồi về luôn. Anh cảm ơn Bình, nét mặt anh ta thoáng qua nét sửng sốt nhưng cũng lấy bình tĩnh lại ngay sau đó rồi cúi đầu chào anh.

 

Dương khóa cổng, vừa vào đến cửa nhà thì anh đã nghe thấy tiếng Bình An cười khúc khích, không biết cô xem cái gì mà vui thế. Anh vào phòng bếp, cô chẳng thèm ngẩng đầu lên nói chuyện với anh mà cứ dán mắt vào điện thoại nhưng tay thì vẫn mở lồng bàn, sắp bát đũa ra rồi khoanh tay đợi anh ngồi xuống ăn chung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thấy thế anh liền chạy đến ngồi bên cạnh cô rồi tự động xới cơm cho cả hai đứa. Bữa cơm diễn ra hết sức bình thường, có điều Bình An lại giống ba tháng trước, chẳng thèm nói chuyện với anh, còn anh thì lại chẳng dám nói chuyện với cô. Nhưng cô vẫn như mọi lần, tìm một miếng thịt nạc nhất, ngon nhất gắp vào bát cho anh. 

 

Sau khi ăn xong, anh chưa đợi cô kịp làm gì đã tự động đứng lên dọn dẹp rồi mang bát đũa đi rửa. Bình An thấy thế cũng bỏ mặc để anh muốn làm gì thì làm, còn bản thân cô lên phòng xem điện thoại tiếp. 

 

Bình An xem điện thoại chán chê mới phát hiện đã hơn 12 giờ nhưng vẫn chưa thấy anh vào phòng. Căn nhà to đùng chỉ có đúng một phòng ngủ, cô nghĩ anh vẫn còn ở phòng làm việc nên định sang kéo anh đi ngủ, anh ấy chẳng bao giờ từ chối cô. Dù đang diễn kịch nhưng cô vẫn muốn trong hai ngày này đối tốt với anh một chút, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng cô và anh được bên cạnh nhau. Sau hai ngày này, có thể rất lâu sau cô mới có cơ hội nấu cơm và nhắc anh ngủ sớm lần nữa. 

 

Nhưng vừa mở cửa thì Bình An đã chạm ngay khuôn mặt tiều tụy vì hai ngày không ngủ của anh. Phải rồi, cả đêm hôm qua anh thức để chăm lo cho cô, rồi còn đi làm từ sáng đến tối, không tiều tụy cũng lạ. 

 

Dương nhìn thấy cô thì có thoáng chút sửng sốt. Anh đã đứng ở đây ba tiếng đồng hồ nhưng lại chẳng dám mở cửa đi vào. Anh biết bây giờ cô ấy đang rất hận anh, anh không dám xuất hiện trước mặt cô vì anh sợ cô sẽ thấy khó chịu. 

 

Trong khi anh đang định nói xin lỗi cô, anh sẽ đi chỗ khác thì đột nhiên thấy cô ôm n.g.ự.c ho sặc sụa, chân đứng không vững nữa mà ngã nhào vào lòng anh. Anh ôm lấy cô rồi đưa tay sờ lên trán thì mới phát hiện cô vẫn còn sốt cao lắm, trán vẫn nóng ran đây này.

 

Bình An yếu ớt muốn đẩy anh ra nhưng anh lại ôm cô càng chặt hơn, anh dìu cô để cô nằm lên giường rồi ân cần đắp chăn cho cô. Sau đó anh ra đóng cửa phòng rồi ngồi bên giường, dù gì thì sức khỏe của cô bây giờ vẫn là quan trọng nhất, đợi cô khoẻ rồi thì anh sẽ xin lỗi cô và không xuất hiện trước mặt cô nữa. 

 

Cô nằm quay lưng lại về phía anh, đến hơn nửa tiếng sau anh mới đi sang phía cô kiểm tra. Đến lúc này anh mới thở ra một hơi, nhịp thở của cô đã trở nên đều đặn hơn nhưng hai bên má và bàn tay vẫn lạnh toát. Khi tay anh chạm vào má cô thì cả người cô khẽ run lên, vài giây sau cô co người lại như một con sâu, còn nói mớ.

 

"Lạnh quá."

 

Bình An nói cô ấy không thích máy lạnh, sốt cao nhưng vẫn bật quạt vù vù, anh không dám mở máy lạnh cũng chẳng dám tắt quạt. Không còn cách nào khác anh đành nằm lên giường rồi ôm lấy cô từ đằng sau để che gió quạt. Có lẽ vì tìm được chỗ dựa nên Bình An mới hơi thả lỏng người một chút.

 

Đến lúc này Bình An tưởng đã ngủ nhưng lại âm thầm cười tủm tỉm. Từ lúc nhìn thấy Dương trước cửa cô đã biết anh không dám vào nên mới giả vờ ngã để anh đỡ cô. Vừa rồi cũng giả vờ để anh lên giường ngủ, nếu hôm nay Dương còn không ngủ nữa thì sẽ bệnh chết. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô bệnh là thật, lạnh cũng không phải giả vờ.

 

Nhưng vì bị anh che hết quạt nên cô nóng muốn chết, cả người đổ đầy mồ hôi. Chẳng còn cách nào khác, Bình An đạp chăn ra cho bớt nóng, nhưng Dương thấy thế lại đắp lại chăn cho cô. Hai người họ cứ đạp chăn ra rồi lại đắp chăn vào, quá trình ấy lặp đi lặp lại chẳng biết bao nhiêu lần. 

 

Bình An bực bội bật dậy, quát: "Anh muốn chọc điên em đúng không?"

 

Dương giật mình ngồi dậy, anh lắc đầu nguây nguẩy, nói: "Anh không có." Anh cúi mặt xuống, nhỏ giọng. "Anh xin lỗi." 

 

Nói rồi anh xuống giường, đeo dép định đi ra ngoài. Nhưng mới đi được hai bước thì Bình An giữ tay anh lại, cô hỏi: "Anh đi đâu?"

 

"Anh biết em rất hận anh." Anh ngập ngừng. "Anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa."

 

Bình An thở hắt ra một hơi, mặt anh buồn rười rượi trông đáng thương vô cùng. 

 

"Không cần đâu, anh lên giường ngủ đi." 

 

Cô vẫn cứ nắm chặt cổ tay anh, còn giả vờ ho vài tiếng. Dương vốn là không thể nào từ chối cô nên đã nằm gọn ở một góc giường, mục đích là không để cô cảm thấy khó chịu. Có lẽ vì quá mệt nên anh chỉ nằm một lúc đã có thể ngủ luôn. Còn Lương Bình An mắt vẫn đang mở to, hồi trưa cô mệt nên ngủ một mạch đến hơn 7 giờ tối, bây giờ cô không cảm thấy buồn ngủ. 

 

Thấy Dương không có phản ứng gì, cô thò tay qua kiểm tra xem anh còn thở không. Đến khi xác định anh đã ngủ, cô mới nhẹ nhàng kéo anh vào giữa giường, anh cứ nằm như vậy thì chỉ cần hơi nhúc nhích một tí thôi cũng rơi xuống đất rồi.

 

Bình An nghịch nghịch tóc anh, dạo này cô mới nhận ra Dương đối với cô có một vài điều gọi là ngoại lệ. Ban đầu vì anh hứa không làm gì quá đáng, nhà cũng chỉ có một phòng ngủ nên cô mới đồng ý nằm chung giường với anh, nhưng cũng rất miễn cưỡng. Nhưng lâu dần thì lại "ăn quen bén mùi", không có anh nằm bên cô lại cảm thấy có hơi lạnh, mặc cho chăn nệm đầy đủ. Trước đây khi ở nhà cô còn chẳng thèm nằm nệm, đến mùa đông chỉ quấn một vòng chăn là có thể ngủ ngon đến sáng.

 

Cô trước giờ đều suy nghĩ rất kĩ trước khi làm một điều gì đó, có gặp chuyện gì thì cô vẫn sẽ hướng nó đến kế hoạch ban đầu, trong lòng lại không chút gợn sóng. Nhưng gần đây mỗi khi thấy anh cô lại cảm thấy rất tội lỗi, cảm thấy bản thân quá đáng ghét, thậm chí còn định mặc kệ mọi thứ kéo anh trốn đi. 

 

Hay ngay cả việc diễn kịch trước mặt anh vừa rồi, cô vẫn nhớ lúc 9 tuổi, vì tập võ nên cô bị trật khớp, lúc đó cô đau muốn chết, chân không thể đi được nhưng vẫn cố gắng chịu đựng đến khi gặp được sư phụ. Cô từ trước giờ chỉ có giả vờ mạnh mẽ, giỏi nhất là giả vờ mạnh mẽ, nhưng bây giờ chỉ hơi đau dạ dày một tí thôi cũng muốn nói với Dương, không có mục đích gì, đơn giản là cô muốn được anh ấy quan tâm. 

 

"Xin lỗi anh." Bình An lẩm bẩm, sau đó quay lưng về phía anh, nhắm mắt miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

 

Hôm sau là một ngày bận rộn của Dương. Anh phải chuẩn bị đồ đạc, tài liệu, còn phải căn dặn mọi người những việc cần làm. Lần này anh đem theo khá nhiều người nên phải suy xét rất cẩn thận bên địch bên ta, nếu đợt này thành công thì mục đích tiêu diệt con cáo già kia sẽ chẳng còn xa nữa. Hôm ấy Dương không về nhà mà ở công ty rồi cùng mọi người đi đến sân bay luôn. Lần này anh đi những một tuần nhưng không quên nhờ Bình và một tốp người khác bảo vệ sự an nguy của Bình An.

 

Còn Bình An, sau khi Dương đi cô bắt đầu tất bật chuẩn bị những thứ cần thiết cho cái c.h.ế.t giả sắp tới. Tốp người kia là Bình chuẩn bị, theo Dương thì bọn họ sẽ bảo vệ cô, còn theo ông Hải thì bọn họ sẽ g.i.ế.c cô. Nhưng thật ra mấy người này có người là học trò của sư phụ cô, có người là học trò của cảnh sát trưởng, tóm lại là người của bọn cô. Cô nhờ bọn họ đến đêm trước ngày cô giả c.h.ế.t hãy chuẩn bị cho cô vài cân thịt lợn, chục cân xương và truyền cho cô qua cửa sổ tầng ba. Còn Bình, cô nhờ anh hãy mua vài can xăng để sẵn, nếu sau đó Dương có hỏi thì anh cứ nói là cô muốn học lái xe, lại sợ hết xăng giữa chừng nên mới bảo anh mua xăng dự phòng.

 

Trước khi Dương về một ngày, cô đã về nhà và đào tập tài liệu kia lên, sau đó mua một chiếc bút ghi âm rồi dặn Bình thật kĩ rằng sau khi Dương về hãy đưa hai thứ này cho anh ấy, một thứ giúp anh vạch tội cáo già, một thứ là cô muốn kích thích sự hận thù của anh. 

 

Tối hôm đó, Bình An đánh ngất Bình ngay tại phòng khách, đủ để Dương có thể nhìn thấy khi kiểm tra lại camera. Sau đó, cô ra ngoài khoá cổng và cửa nhà cẩn thận rồi mới quay lại phòng bếp. Cô nhìn camera, thở mạnh một hơi rồi nói ba chữ "tạm biệt anh".

 

Cô xách theo can xăng hơn 30 lít đi lên tầng ba, kéo giường ngủ ra giữa phòng sau đó lấy hết quần áo của mình từ trong tủ ra ngoài, chỉ giữ lại đúng hai bộ thể dục và đồ lót trong một chiếc túi đen, còn lại xếp hết lên giường. Sách vở cũ cô đã quyên góp hết, chỉ còn bút, thước, tẩy và vài bức cô vẽ linh tinh cũng để hết trên giường. Tới khi đã xác định đồ đạc của mình đã sắp gọn trên giường, cô mở cửa sổ rồi ra hiệu cho những người kia đưa thịt và những đồ cô nhờ chuẩn bị rồi xếp đều chúng lên giường. Chiếc giường ngủ bây giờ chẳng khác gì một mớ hỗn độn. 

 

Cô lấy ra từ trong tủ quần áo một mớ bùi nhùi to đùng rồi dải nó dưới gầm giường và quấn quanh bốn chân giường. Mớ bùi nhùi ấy là giấy bạc, cô cất công chuẩn bị nó cả tuần nay nhằm giúp xăng không bị tràn ra sàn nhà và để duy trì thời gian cháy từ 3-4 tiếng. 

 

Cô rạch một đường trên các ngón tay của mình rồi rắc những giọt m.á.u ấy linh tinh quanh giường, vài giọt trong phòng tắm, vài giọt trên sàn nhà từ cửa vào. Sau đó, cô đổ xăng đều trên giường, dưới gầm giường. Giấy bạc không thấm nước nên xăng không bị thấm xuống sàn, cô cũng đan lớp giấy bạc khá giày, nếu có bị đốt cháy cũng chỉ lan lửa ra sàn một ít, nhà anh sẽ không bị cháy. Trước khi châm lửa cô còn kéo hết rèm cửa lại, chắc chắn rằng ánh lửa không thể lọt ra ngoài. Thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong cô mới châm lửa, tức thì một ngọn lửa lớn bùng lên, quần áo và giấy tờ cháy rất nhanh, duy chỉ có thịt và xương kia là hơi lâu. Cô đã tính toán kĩ rồi, ít nhất thì đến gần trưa Dương mới về đến nơi, cô đánh anh Bình ngất thật, nhưng nếu tự dưng tỉnh dậy thì hãy giả vờ thêm lâu lâu một tí, ít nhất cũng phải 4 tiếng đồng hồ để xương cháy hết rồi hẵng dậy, tại vì cô còn phải ở đây tiếp xăng vì sợ lửa tắt mất.

 

Tro người với tro của những thứ khác có phần khác biệt, cô đã chuẩn bị kĩ rồi, đến lúc kiểm tra để bọn họ tưởng rằng tro lợn là tro cốt người cũng được. Cô đứng đợi đến khi cháy gần hết mới đeo gang tay rồi trèo qua cửa sổ, bám vào chiếc dây vừa nãy rồi trèo xuống, trước đó còn không quên kéo rèm và đóng cửa lại.

 

Thật ra cái c.h.ế.t này có quá nhiều sơ hở, trước đó cô vốn định quay lại một đoạn video bản thân nằm trên giường lửa gửi cho Dương nhưng lại thấy ác với anh quá, cô không muốn làm anh phải đau hơn nên mới lựa chọn mạo hiểm thế này. Nhưng cũng vì cô biết anh ấy sẽ không nghi ngờ cô nên mới dám làm. 

 

Cô biết ván cược này cô nhất định sẽ thắng, một phần là do tự tin, nhưng phần lớn lại tin vào tình cảm của anh đối với cô. Cô vô tình lợi dụng anh bao nhiêu lần, lừa dối anh bao nhiêu lần. Sau này khi biết được sự thật, anh ấy chắc chắn sẽ rất ghét cô, rất hận cô, nhưng cô không thể bỏ mặc sư phụ, bỏ mặc những nạn nhân của bố anh, bỏ mặc những tội lỗi trước đây anh đã gây ra. 

 

Xin lỗi, lần này là em nợ anh.