Cuối Cùng Vẫn Là Anh

Chương 10: Vở Kịch



Cái nóng cuối tháng 6 hầm hập như lửa làm mặt đường bốc hơi, không khí đặc quánh đến ngột ngạt, tiếng ve kêu ran như muốn thiêu đốt không gian. 

 

Trải qua hai ngày thi khắc nghiệt, cuối cùng các bạn học sinh cuối cấp cũng chính thức kết thúc 12 năm đèn sách, kết thúc chuỗi ngày tháng vùi đầu vào giải đề, ôn thi, kết thúc những ngày tháng được làm học sinh. Thời gian này cũng là lúc các bạn bắt đầu vui chơi, du lịch hay tỏ tình với người trong lòng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà có rất nhiều bạn học thoát khỏi kiếp độc thân.

 

Nhưng vẫn có một trường hợp khác, Lương Bình An và phần còn lại của thế giới. Bây giờ là lúc cô toàn tâm toàn ý thực hiện kế hoạch. Trong hai tháng vừa rồi, cô chỉ về nhà gặp sư phụ đúng hai lần. Sư phụ đã khoẻ hẳn, không, thầy ấy còn khoẻ hơn lúc trước nữa kìa, vừa gặp mà đã đánh vào đầu cô một cái đau ơi là đau. Thầy ấy trách cô sao lại đến nhà người ta ở, nam nữ thụ thụ bất thân, sau này thầy biết nói chuyện thế nào với Thành An. Cô bị sư phụ chửi cho một trận té tát mà chẳng dám hó hé tiếng nào vì thầy nói đúng quá, thầy để lại gợi ý cho cô chỉ để cô cẩn thận hơn cũng như bám víu vào Dương bán chút thông tin để bản thân được an toàn chứ ai cần cô giúp đâu. 

 

Sau đó thầy hỏi cô chuyện cô bị nôn ra m.á.u hôm trước, hỏi cô bệnh dạ dày lại tái phát hay sao. Lúc đó cô chỉ cười cười mà chẳng nói gì, nhưng một lúc sau lại tủi thân mà ôm thầy khóc một trận. Cô nói lúc ấy thực sự rất khó chịu, nhưng chẳng nghiêm túc được mấy câu cô liền nói mấy trò trẻ con của sư phụ cô chỉ bị lừa lúc đầu thôi, 30 phút sau đã sáng dạ rồi. Sư phụ lúc đó búng trán cô một cái, mắng cô là con nhóc tinh ranh.

 

Không nói chuyện vẩn vơ nữa, cô hỏi sư phụ có ảnh những người trong cơ quan của thầy không, biết đâu vào một ngày đẹp trời cô lại gặp được tên gián điệp người đó nói chuyện với Dương hoặc là vô tình nhìn thấy ảnh của người đó trong sổ sách của anh. Tuy cô không giỏi mấy việc ghi nhớ chữ nghĩa, nhưng số liệu và mặt người thì cô lại có thể ghi nhớ rất nhanh và cũng khá lâu. Nhưng Dương chẳng bao giờ đưa người ngoài về nhà, cô phải đi học nên cũng chẳng theo anh đi đâu, người duy nhất cô tiếp xúc cho đến hiện tại chỉ có anh Bình. Mà anh Bình chỉ là vệ sĩ của anh, cũng chẳng có cơ hội nhìn tận mắt những người có m.á.u mặt.

 

Hình như lần trước ông Hải nói cô có thể đến tìm ông ấy thì phải. Rõ ràng ông ta chỉ muốn thông qua cô để hại anh, nhưng cô không muốn tiếp tay cho ông ta để đối phó anh, ngược lại thì được.

 

Trước đó, cô đã nhắc khéo Bình hãy nói với ông Hải chuyện cô đã biết anh là người của ông ta nhưng không tiết lộ cho Dương biết. Khi đó ông ta sẽ nghĩ cô đang ủ mưu trả thù Dương, ngày cô đến tìm ông ta cũng chính là lúc ông ta đạt được mục đích của mình. Vì vậy nên lần này cô đã yêu cầu gặp mặt, xem ông ta muốn sử dụng quân tốt là cô thế nào.

 

Con cáo già đó vẫn chẳng khác 2 tháng trước, vẫn là vẻ mặt tưởng chừng phúc hậu kia, vẫn là thái độ vừa niềm nở vừa thân thiện. Ông ta nói Dương chẳng có điểm yếu nào ngoài cô, ông ta nhờ cô hãy tác động đến cảm xúc của Dương. Tháng tới anh sẽ có một chuyến ra nước ngoài để đàm phán nhận một đơn hàng quan trọng, nó quyết định đến tương lai sự nghiệp của anh. Ông ta cho cô biết tất cả tay trong của mình trong tổ chức của Dương, nói cô nếu cần gì thì cứ bảo họ, họ sẽ giúp cô. 

 

Thật ra, ông ta cũng chẳng phải muốn phá hủy tương lai của con trai mà là giành giật mối làm ăn lớn này. Còn vì sao lại dễ dàng nói cho cô biết những người ông ta cài cấm một phần là muốn xem thái độ của cô với bọn họ thế nào, tiện thể quan sát họ giúp ông ta. Từ đầu đến cuối, ông ta chỉ có lời chứ không hề lỗ.

 

"Em định làm thế nào?" Trên đường về nhà Dương, Bình hỏi cô.

 

"Làm theo ý ông ta."

 

Chưa kịp để Bình hỏi câu tiếp theo, Bình An đã nói tiếp: "Em sẽ lựa lời, anh ấy nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội ấy đâu." 

 

"Ừ. Tất cả nhờ em." 

 

"Có điều, em vẫn chưa điều tra được nội gián trong cơ quan là người của ai."

 

Bình ngập ngừng đôi giây mới nói: "Sau cái c.h.ế.t giả của sư phụ, cậu ấy đã âm thầm điều tra lại tất cả những người trong tổ chức, đến giờ gần như đã biết được hết những ai là tay trong của bố cậu ta, kể cả anh."

 

"Theo ý của anh, chắc chắn anh ấy có tài liệu về tất cả những người của anh ấy và cả ông Hải?" 

 

Bình gật đầu, cô nói: "Để em tìm thời cơ." Nhưng hình như vừa nhớ ra gì đó, cô hỏi tiếp: "Vậy anh ấy cũng đang nghi ngờ em nên mới để anh bảo vệ em, tiện thể quan sát cả hai bọn mình?" 

 

Bình im lặng không nói, một lúc sau anh mới gật đầu. Anh biết Dương từ lâu đã chẳng còn đề phòng cô, để anh đi theo bảo vệ cô là vì anh là vệ sĩ thực lực nhất của cậu ấy, và vì cậu ấy biết anh thích cô.

 

Tối hôm đó Dương không về nhà ăn tối, nhưng vì anh quên không nhắn tin dặn Bình An nên cô vẫn ngồi đợi anh đến khuya. Đến lúc anh về đã là 12 giờ đêm, Bình đứng trước cửa thấy anh thì nhanh tay đi ra mở cổng sau đó cũng về nhà ngay. 

 

Anh mở cửa vào nhà thì thấy Bình An đang ngủ gục ở trên bàn ăn, bữa tối vẫn chưa dọn đi mà được đậy lồng bàn. Anh lấy áo khoác cho cô rồi mở lồng bàn thì mới biết thức ăn vẫn còn nguyên, bát đũa vẫn còn sạch bong. Đến lúc này anh mới nhớ ra anh quên nhắn tin dặn cô ăn trước, cô ấy vẫn đợi anh về ăn cơm. 

 

Còn Bình An đang ngủ thì đột nhiên bật dậy, có lẽ vì nghe thấy tiếng cửa mở nên bị giật mình. Cô ngẩng mặt lên thì thấy Dương đang nhìn mình, cô dụi mắt, hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"

 

Anh gật đầu.

 

"Vậy thôi em khỏi cần hâm nóng thức ăn." 

 

Cô xới một bát cơm rồi cầm đũa bắt đầu bữa tối muộn. Dương thấy thế thì rất đau lòng, Bình An bị bệnh dạ dày, luôn tuân thủ giờ giấc ăn cơm nhưng hôm nay lại vì anh mà phá vỡ quy tắc, cơm và đồ ăn đã nguội hết rồi. Nhưng nếu giờ làm nóng lại đồ ăn thì sẽ khá lâu, ở đây chẳng có mấy chỗ bán đồ ăn khuya, nhà chẳng có mì tôm, tạp hóa cũng đã đóng cửa hết. Nhưng anh cũng chẳng đành lòng nhìn cô ăn mì tôm nên đã ngồi xuống ăn chung với cô, chẳng lẽ cô đợi anh ăn cùng mà giờ anh lại để cô ăn một mình. 

 

Bình An thấy anh ngồi xuống bên cạnh xới cơm ăn thì mới quay sang hỏi anh, nhưng lúc đó miệng cô đang ngậm đầy cơm nên nói chuyện có không rõ ràng: "Nhem nhưởng nhanh nhăn nhồi." 

 

Dương phì cười, anh vén tóc cô rồi đáp: "Cơm em nấu ngon, anh lại đói rồi." 

 

"Ờ." Cô quay sang nhìn mâm cơm rồi tìm gắp cho anh một miếng thịt lạc nhất, sau đó chẳng nói gì mà chỉ hếch hếch mặt ý bảo anh ăn đi. 

 

Dương cười cười cảm ơn cô. 

 

Sau khi ăn xong, Dương dọn bát đi rửa để cô lên phòng đánh răng rồi đi ngủ trước, cô cũng chẳng khách sáo mà nghe lời anh.

 

Rửa bát xong xuôi, Dương đi tắm rồi mới đi vào phòng ngủ. Vừa mở cửa thì đã thấy Bình An lăn qua lộn lại trên giường, hình như cô không ngủ được.

 

"Em sao thế?" Dương ngồi xuống bên cạnh giường, anh thấy mặt cô khẽ nhăn lại, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, tay chân cô lạnh toát, còn đang ôm bụng. Cô ấy đau bụng sao?

 

"Không sao." Cô lắc đầu, nhìn anh cười cười. Có lẽ tại vì ăn khuya, tại đói nên ăn hơi nhiều thành ra bị đầy bụng, cô cũng từng trải qua cảm giác này vài lần rồi, ngủ một giấc là khoẻ thôi. 

 

Bình An kéo áo anh, yếu ớt nói: "Anh không cần lo cho em, ngủ đi."

 

Dương không biết phải làm thế nào ngoài việc nghe lời và nằm xuống. Cô ấy không muốn đi bệnh viện, lại không thích uống thuốc, anh chỉ sợ cô ấy khó chịu, trông cô ấy như vậy chắc là đang đau lắm. Anh kéo Bình An vào lòng rồi vỗ nhẹ lưng ru cô ngủ, anh lại có lỗi với cô rồi.

 

Anh biết chuyện hôm nay cô đã đi gặp bố anh, anh biết cô và bố đang tính kế anh. Buổi tối không về chẳng phải vì công việc hay gì cả, chẳng qua là anh không dám đối mặt với cô. Lần này anh không đi uống một trận khiến bản thân say khướt như lần trước nữa, vì lúc đó anh đã làm cô sợ. Cả buổi tối anh chỉ ngồi trong phòng làm việc nhắm mắt suy nghĩ xem phải đối diện với cô thế nào, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn chẳng nghĩ ra cách nào phù hợp nhất.

 

Phá tan dòng suy nghĩ của anh, Bình An cất lời: "Thật ra em quên kể với anh, em không biết bơi. Lúc còn nhỏ em bị rơi xuống ao nhà hàng xóm, tí nữa thì đi luôn."

 

"Ừ, mai anh bảo anh Bình đưa em đi học bơi." Anh vùi đầu vào tóc cô, hỏi. "Được không em?"

 

"Dạ. Vậy học xong rồi em có thể theo anh đi làm được không?" Cô ngẩng mặt lên, nhìn anh mếu máo. "Ở nhà chán lắm."

 

"Ừ." Anh nhìn cô, cười dịu dàng. "Nhưng anh đi làm bằng ô tô."

 

Cô cúi đầu xuống rúc vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh, dụi dụi liên tục. Một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên, thở dài một hơi rồi nói: "Không sao, em giỏi lắm."

 

Anh khẽ búng mũi cô, cười cười: "Trêu em thôi, để anh Bình chở em đi xe máy."

 

"Không cần đâu, em đi chung với anh." 

 

"Không say xe nữa sao?" 

 

"Say chết, nhưng mà em không muốn làm phiền anh với mọi người." Cô áp mặt vào lồng n.g.ự.c anh, nói. "Em không muốn bản thân trở thành kẻ phiền phức, em ghét nhất mấy kẻ não yêu đương, vì chuyện yêu đương mà làm ảnh hưởng đến công việc, đến người khác. Vì em thích tiền, có c.h.ế.t cũng cần người trên có thật nhiều tiền để đốt nhà đốt xe cho em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Anh hiểu rồi." Dương hiểu dụng ý của cô khi nói câu này, cô muốn nhắc anh đừng hi sinh vì cô, tương lai của anh, anh hãy cố gắng nắm lấy, cô ấy sẽ không cản trở anh. Nhưng tại sao cô ấy lại nói câu này với anh, không phải mục đích của cô hiện tại chính là phá hủy tương lai ấy sao? Có lẽ, cô ấy vẫn còn một chút cảm tình với anh, cũng có thể là đang thử lòng anh.

 

Sau đó, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Không cần biết ngày mai như thế nào, tương lai ra sao, hiện tại anh có cô, cô cũng có anh, cả hai người họ đều đang nghĩ cho đối phương, hướng về đối phương.

 

Đúng như lời đã nói trước đó, Bình An có thể lực tốt nên học bơi chỉ một tuần đã thành thạo. Sau đó, ngày nào cô cũng dậy sớm nấu cơm, gọi Dương dậy rồi theo anh đi này đi kia. Nhưng bệnh say xe đúng là khó chữa, ngày nào Dương và Bình cũng phải nghe những câu chuyện vớ vẩn mà Bình An kể trên xe, cô nói nhiều âu cũng để không bị say, nhưng chỉ được 20 phút là hết chuyện, ngồi thêm một lúc lại nhức đầu đau chân. Dương lúc ấy chỉ biết kéo cô vào lòng, hết day trán rồi lại vỗ lưng. Cô bé của anh chỉ có lúc này mới giống một cô bé, chỉ có lúc này cô mới hoàn toàn dựa dẫm vào anh. Anh là đàn ông mà cô ấy chiều anh còn hơn mẹ anh ngày xưa nữa, cô chẳng cho anh làm việc nhà, việc nặng cũng giành làm, đến cả việc ăn uống cũng chiều theo sở thích của anh, bây giờ còn quản cả giờ ăn giờ ngủ của anh. 

 

Lương Bình An đến chỗ làm việc của anh cứ đi linh tinh mãi. Sau gần một tháng theo Dương đi làm, cô vẫn chưa biết tài liệu mà cô cần tìm ở đâu, cũng chưa vô tình gặp được kẻ nội gián.

 

Cô không làm phiền Dương khi anh làm việc mà cứ lởn vởn ở bên ngoài, hết vẽ tranh rồi lại trồng cây, hoạt động không ngơi nghỉ. Có lần Dương và mọi người họp xong, vừa mở cửa ra thì đã thấy mặt mũi cô lấm lem đang ngồi xổm vun đất trồng cây. Cô nhìn thấy bọn họ ra thì quay lại, định giơ tay lên chào thì mới nhớ ra tay đang bẩn nên mới đứng lên khẽ gật đầu, coi như lời chào đối với bọn họ. Họ cũng rất tử tế mà gật đầu chào lại cô rồi đi nơi khác làm việc riêng của mình. 

 

Ngày hôm nay, cô không theo Dương đi làm nữa mà ở nhà dọn dẹp nhà cửa cho anh. Bình thường cửa phòng anh luôn khoá nên cô không thể vào dọn dẹp, nhưng hôm nay hình như anh quên khóa nên cô mới có cơ hội vào trong ấy, biết đâu lại tìm được gì đó.

 

Bình An vào phòng dọn dẹp một hồi, biết đâu anh đột nhiên đi về khoá cửa lại nhìn thấy cô, khi ấy cô sẽ có cớ để trả lời anh vào đây làm gì. Nhưng phòng làm việc của anh sạch quá, cô chẳng biết dọn dẹp ở đâu nên chỉ lau qua sàn nhà và cửa kính. Xong xuôi, cô bắt đầu tìm tòi trong những tập tài liệu của anh, nhưng chẳng phát hiện ra thứ bản thân muốn tìm. 

 

Trong lúc đang định bỏ cuộc, cô phát hiện ra trên tủ sách của anh có một chiếc hộp có bề ngoài như một quyển sách liền biết trong đó có thứ thú vị, cô còn lấy vạt áo để bọc ngón tay vì sợ anh xét ra dấu vân tay của cô. Mở chiếc hộp ấy ra, cô mới thấy trong đó có một chiếc USB, trong phòng làm việc của anh có máy tính nên cô tiện tay cắm USB vào để xem bên trong có gì. 

 

Đến lúc này cô mới biết nó chính là thứ cô tìm bấy lâu, USB này chứa tất cả thông tin những thành viên trong tổ chức của anh và rất nhiều tay chân của ông Hải. Cô đã nhanh tay sao chép nó rồi gửi sang email của cô, còn không quên xoá tin nhắn, để lại USB và chiếc hộp vào chỗ cũ, coi như bản thân chưa biết gì. Hình như mọi chuyện có hơi dễ dàng, dễ đến mức cô nghi ngờ mọi chuyện là do Dương đã sắp đặt trước.

 

Tối hôm ấy Dương về, cô đã thừa nhận với anh việc sáng nay đã vào phòng anh dọn dẹp, nhưng anh chỉ thản nhiên gật đầu mà chẳng có phản ứng gì khác lạ. Những ngày hôm sau anh cũng không khoá cửa phòng làm việc, còn nhờ cô giúp anh dọn dẹp nữa kìa. Chuyện này khiến cô càng nghi ngờ mọi chuyện là do anh sắp xếp.

 

Mấy ngày sau, cô về nhà rồi giả vờ làm áo bị bẩn để vào nhà tắm, mục đích là để xuống dưới hầm gặp sư phụ. Khi đọc xong một lượt các tài liệu ăn trộm được, hai thầy trò họ đã phát hiện ra kẻ đang giả danh cảnh sát làm gián điệp ở đồn công an, người đó là đàn em của ông Hải, giả danh mười năm và đã giúp ông ta trôi chảy giao dịch bao nhiêu phi vụ, còn bí mật báo cáo những người mà cơ quan điều tra cài cấm vào tổ chức của ông ta.

 

Cái bẫy ngày hôm ấy cũng do người đó bí mật thông báo thân phận thật của sư phụ cô cho ông ta. Cũng may là Bình chưa chính thức gia nhập lực lượng cảnh sát, nên mới không bị lộ danh tính, nếu không thì anh ấy cũng bỏ mạng từ tám đời rồi. Cũng may là Dương luôn cho người bảo vệ cô, nếu không cô cũng đã bỏ mạng lâu rồi.

 

Vì đã gần hết thời gian một tháng theo lời ông Hải nói trước đó, cô cũng đã lấy được tư liệu cần thiết, đã đến lúc cô phải bỏ đi. Nhưng nếu trốn đi thì chắc chắn nhà cô sẽ bị lục tung lên, sự bất thường của căn nhà sẽ bị phát hiện, không những cô mà cả sư phụ cũng bị bắt lại, còn vạ lây đến Đạo trưởng. Vậy thì cô chỉ còn cách giả chết, nhưng không phải c.h.ế.t bình thường mà là một cái c.h.ế.t khiến Dương day dứt, khiến anh quyết tâm vùng lên đối đầu với bố anh.

 

Hôm sau, cô lại nhờ Bình mở lời rằng cô muốn gặp ông Hải. Trước ngày Dương đi ba ngày, cô và bố anh đã gặp nhau.

 

"Hình như tôi đối với Dương không quá quan trọng như bác nghĩ." Cô nhìn ông Hải, mặt không cảm xúc.

 

Ông ta khẽ nhíu mày, nhưng một lúc sau lại niềm nở nói: "Muốn nhìn rõ tâm tư của nó, con cần phải mạnh tay hơn."

 

"Bằng cách nào?" 

 

Ông ta chậm rãi hớp một ngụm trà rồi ngẩng đầu lên nhìn cô cười cười: "Giả chết." 

 

Cô khẽ cau mày, quả nhiên ông ta rất hiểu ý cô, cũng có chung suy nghĩ với cô. Nếu chung chí hướng và cùng độ tuổi, cô và ông ta rất thích hợp để trở thành một đôi bạn thân. Lần này là cô giả chết, nhưng ông ta sẽ giúp cô biến giả thành thật, tiện thể thủ tiêu cô luôn, đằng nào thì ông ta cũng lợi dụng cô xong rồi.

 

"Tôi hiểu rồi." Cô đứng lên rồi khẽ cúi đầu chào ông ta, sau đó theo anh Bình về nhà.

 

Trên đường về cùng Bình, cô có nhờ anh hãy chủ động nói với ông Hải rằng hãy thủ tiêu cô, lựa lời để ông ta có thể tin tưởng để anh chuẩn bị người. Đến khi đó bọn anh không cần làm gì, cô sẽ tự sắp xếp một màn kịch và trốn về nhà, cô đã mất mấy tháng để nghiên cứu đường ở đây, cô biết chỗ nào có camera an ninh, cô biết chỗ nào có thể trốn, cô biết làm gì để bản thân có thể an toàn.

 

Tối hôm đó, trước khi anh về mười phút, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn, còn vò nhẹ để đầu tóc hơi rối một chút, cố tình ngâm mặt vào nước lạnh để trông phờ phạc đi. Cô muốn diễn một màn kịch, một màn kịch để tạo cái cớ cho cái c.h.ế.t giả của cô. 

 

Khi Dương về đến nơi, Bình kiếm cớ xin về trước để Bình An có thể diễn màn kịch kia một cách trọn vẹn nhất. Anh cũng rất vui vẻ mà đồng ý.

 

Hôm nay Bình An vẫn ngồi đợi anh như mọi khi, anh vắt áo ở chiếc ghế đối diện rồi đến ngồi bên cạnh cô. Nhưng hình như hôm nay cô ấy có hơi khác so với mọi ngày, bình thường cứ thấy anh về là cô lại cười toe toét rồi nói "anh về rồi à, ngồi xuống ăn cơm đi", nhưng hôm nay cô lại lẳng lặng không nói gì mà cứ cúi gằm mặt xuống đất. 

 

Anh nghĩ cô bị ốm nên đưa tay lên sờ trán cô, trán cô không nóng nhưng mặt lại rất lạnh. Anh xoa xoa hai tay rồi áp vào hai má Bình An, đồng thời cũng nâng gương mặt cô lên thì phát hiện gương mặt cô ấy trắng bệch, đôi mắt không còn linh động như mọi ngày mà trở nên trống rỗng, đờ đẫn như đã mất đi ánh sáng. 

 

Dương nắm tay cô, ân cần hỏi han: "Sao thế em? Đau dạ dày à?"

 

Cô nhìn anh một lúc lâu mà không nói, nhưng đôi mắt đã xuất hiện những tia máu, cô nhìn anh đầy vẻ đau khổ, tuyệt vọng nhưng lại ẩn chứa sự thù hận. Ánh mắt này khiến trái tim anh đập mạnh một tiếng, cả người anh bắt đầu run rẩy như cảm nhận được có chuyện không hay sắp xảy ra.

 

"Không có gì, ăn cơm đi." Cô rút tay ra khỏi bàn tay anh rồi quay sang ăn cơm một cách ngấu nghiến. 

 

Dương như c.h.ế.t lặng tại chỗ, anh cứ ngồi đực ra nhìn cô, hai tay anh siết chặt lại, đôi môi cứ mấp máy mãi không thốt lên lời.

 

"Anh g.i.ế.c sư phụ em?" 

 

Đột nhiên Bình An hỏi câu này khiến trái tim anh đập dữ dội như đang đánh trống, cả cơ thể cứ run rẩy không ngừng, mồ hôi chảy xuống làm ướt hết trán anh. Anh đưa tay ra định nắm tay cô nhưng lại không dám, cuối cùng ngày này cũng đến, anh đã bao nhiêu lần tưởng tượng đến cảnh ngày, suy nghĩ xem phải trả lời cô như thế nào. Nhưng có suy nghĩ đến nổ não, anh cũng không tìm được câu trả lời phù hợp. 

 

"Trả lời em." Cô quay sang nhìn thẳng vào mắt anh, cũng không cho anh né tránh ánh mắt của cô.

 

"Xin lỗi em, anh xin lỗi em." Dương khụy xuống đất, anh không dám nhìn cô, anh sợ ánh mắt của cô. Anh không biết phải giải thích như thế nào, cũng chẳng thể giải thích. 

 

Nước mắt rơi lã chã, anh đã khóc, anh thật sự đã khóc. Anh ngẩng đầu lên nắm c.h.ặ.t t.a.y cô cầu xin: "Em đánh anh cũng được, mắng anh cũng được, thậm chí có thể g.i.ế.c anh. Nhưng anh xin em đừng rời xa anh, xin em đừng rời xa anh." 

 

"Giết anh?" Cô cười giễu cợt. "Vậy còn hàng chục con người đang chờ đợi anh, anh giải thích với họ thế nào? Không phải em đã nói rồi sao, em ghét nhất là người vì chuyện của bản thân mà làm phiền đến người khác."

 

Cô khụy xuống, đặt hai bàn tay lên má anh, nói: "Nhưng mà anh ơi, em không có gì để anh lợi dụng đâu, anh để em đi đi, được không?" 

 

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, mắt anh đỏ hoe trông đáng thương vô cùng làm Lương Bình An bị mủi lòng mà suýt nữa tự phá kế hoạch của mình.

 

Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, lắp bắp: "Không, anh không cần gì ở em, chỉ cần em ở bên anh, em đừng đi. Bố anh là một kẻ điên, ông ấy sẽ không tha cho em." 

 

"Anh nghĩ em có thể sống tốt khi ngày ngày phải nhìn mặt kẻ đã g.i.ế.c người thân của mình sao? Như vậy thì em thà c.h.ế.t đi cho rồi."

 

Cảm giác khó chịu ở bụng truyền tới, cô cảm thấy bụng mình quặn đau, có thứ gì đang muốn trào ra khỏi cổ họng. Để vở kịch này thành công hơn, day dứt hơn, trước khi anh về cô đã ăn rất nhiều đồ cay, tuy có hại đến chiếc dạ dày vốn đã tật một chút nhưng âu cũng vì tương lai cả, cô hứa sau này sẽ xin lỗi nó đàng hoàng. 

 

Cô vội bịt miệng rồi chạy như bay vào nhà vệ sinh. Dương thấy thế cũng chạy theo thì mới thấy Bình An đang ôm n.g.ự.c nôn thốc nôn tháo, mặt cô xanh lại, chẳng còn tí sức sống nào. Tháng trước cô khoe với anh cô tăng những 5 cân, trông cô tươi tỉnh hơn nhiều so với mấy tháng trước anh gặp. Nhưng gần đây vì công việc nên anh hay về muộn, cô thì cứ nhất mực đòi đợi anh về ăn chung vì sợ anh tủi thân. Vì ăn khuya thường xuyên nên bệnh dạ dày của cô gần đây lại tái phát, nhưng cùng lắm cũng chỉ có đau bụng. Lần này cô ấy như vậy cũng là tại anh, tại anh đã hại cô, tất cả đều là tại anh.

 

Cô nôn xong thì thấy cơ thể nhẹ đi vài phần nhưng cũng yếu đi rất nhiều, cô xả nước và lau mặt xong thì loạng choạng đi ra phòng bếp, nhưng vừa đi được vài bước thì lại vấp ngã rồi thuận thế giả vờ ngất luôn, vì cô biết Dương nhất định sẽ đỡ cô. 

 

Dương đưa cô lên phòng rồi đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, anh gọi điện cho bác sĩ rồi nằm lên ôm chặt người cô ủ ấm trước. 

 

Anh rất sợ ngày nào đó khi mở mắt ra sẽ không được nhìn thấy cô nữa, anh chỉ muốn xin cô hãy cho anh thời gian, chỉ một chút nữa thôi, anh sắp trả thù được rồi. Khi đó anh sẽ không ép cô ở bên anh, anh sẽ trả lại tự do cho cô, bây giờ chỉ có ở bên anh thì cô mới được an toàn, chỉ cần cô rời khỏi tầm kiểm soát của anh, nhất định bố anh sẽ làm hại cô. Anh không muốn cô bé của anh gặp nguy hiểm, cực kì không muốn.