Tào Quy ngẩng khuôn mặt đầy vẻ tự hào. Hắn khẽ nâng bàn tay, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một khối cầu thủy tinh kỳ lạ. Bề ngoài trông như trong suốt, nhưng bên trong lại ẩn chứa vô số tia sáng vàng kim lấp lánh, xoay chuyển huyền ảo.
*"Đây là Thủy Tinh Cầu, báu vật mà phụ thân ta đoạt được trong trận đại dịch tại Yên La Thôn năm ấy." Giọng hắn trầm ổn nhưng mang theo chút kiêu hãnh".
*
Thanh Y nghe vậy, đôi mắt lóe lên một tia suy tư, khẽ hỏi:
"Huynh nói đến trận đại dịch hàn độc hoành hành tại Yên La Thôn, Nam Vực, cách đây năm năm sao?"
*"Chính là nó."
*
Tào Quy gật đầu, ánh mắt thoáng nét hồi ức.
*"Năm đó, phụ thân ta cùng tam đệ Tào Chiến may mắn sống sót, nhưng cả hai đều bị trọng thương, suýt chút nữa mất mạng. Sau này, trong một lần thu dọn thi thể ở Yên La Thôn, phụ thân ta vô tình phát hiện ra vật này."
*
Đối với trận đại dịch năm đó, Thanh Y vốn đã nghe qua nhưng chưa từng tìm hiểu sâu. Nay nghe Tào Quy nhắc đến, trong lòng không khỏi dâng lên một tia tò mò. Tuy vậy, nàng không hề nghi ngờ lời hắn nói, bởi vì những gì xảy ra năm đó đã trở thành một bí ẩn đầy kinh hãi mà không ai dám tùy tiện nhắc đến.
*"Hôm nay ta đến đây, là muốn mời muội cùng ta đến Trung Sơn một chuyến. Phụ thân ta nói đã lâu chưa gặp muội, trong lòng luôn nhớ nhung, nhưng vì bận trăm công nghìn việc nên không thể tự mình đến thăm. Người nhờ ta đến đưa muội trở về, để người có thể gặp lại muội một lần."
*
Hắn nói xong, ánh mắt mang theo vài phần chờ đợi, như đang mong Thanh Y sẽ lập tức đồng ý.
Thanh Y khẽ gật đầu, rồi bất ngờ xoay người, vòng tay ôm lấy cổ Tào Quy. Hơi thở nàng phả nhẹ bên tai hắn, giọng nói dịu dàng mà không mất đi sự tự nhiên:
*"Nếu không còn chuyện gì, muội về thư phòng gặp cha một lát. Hẹn huynh tối nay tại lễ du xuân ở Tàng Kinh Các."
*
Nói rồi, nàng buông tay, xoay người rời đi. Tà váy khẽ lay động theo từng bước chân, tựa như gợn sóng trong gió xuân.
Nhìn theo bóng lưng Thanh Y, khóe môi Tào Quy chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười gian xảo. Trong mắt hắn, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ trong ván cờ lớn hơn, một công cụ hoàn hảo để giúp hắn thực hiện kế hoạch thôn tính Thiên Hoàn Thành.
Đêm nay, tại lễ du xuân, hắn sẽ bắt đầu bước tiếp theo của mình.
Tàng Kinh Các
Trăng tròn vành vạnh, ánh sáng nhu hòa bao phủ khắp Tàng Kinh Các, nơi diễn ra lễ hội du xuân long trọng bậc nhất vùng Trung Sơn. Những dải lụa đỏ giăng khắp nơi, lồng đèn treo cao, ánh nến lung linh phản chiếu lên những tấm bia đá khắc kinh thư cổ xưa. Đám đông tấp nập, tiếng đàn sáo hòa quyện cùng hương rượu nồng nàn, tạo nên một khung cảnh huyền ảo tựa chốn tiên đình.
Tào Quy đứng bên lan can, chén rượu trong tay khẽ lay động, phản chiếu đôi mắt sâu thẳm của hắn. Trong lòng hắn không phải sự háo hức với lễ hội, mà là tính toán cho những bước đi tiếp theo.
Chẳng mấy chốc, Thanh Y xuất hiện. Nàng vận bộ y phục trắng thêu kim tuyến, mái tóc búi cao cài trâm phượng, bước đi giữa đám đông như một vầng trăng sáng giữa trời đêm. Khi ánh mắt nàng chạm phải Hắc Lê, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ.
*"Huynh đến lâu chưa?" Nàng dịu dàng hỏi.
*
*"Vừa mới thôi." Tào Quy đặt chén rượu xuống bàn, nho nhã vươn tay mời nàng ngồi. "Muội đến đây, ta rất vui."
*
Thanh Y gật đầu, nhưng trong mắt nàng thấp thoáng một tia cảnh giác mà Tào Quy không nhận ra.
Lễ hội diễn ra tưng bừng, nhưng cả hai đều có tâm tư riêng. Thanh Y có lẽ không biết, đêm nay chính là thời khắc Tào Quy khởi động kế hoạch của mình một ván cờ đã được sắp đặt sẵn, nơi nàng vô tình trở thành một quân cờ không thể thiếu.