Cổ Thiên Đế

Chương 10: Tử Du Sơn



Tang thương trải dài, chết chóc bao trùm.

Dù cuộc đại chiến giữa các chủng tộc viễn cổ đã lùi vào dòng chảy của thời gian, nhưng dư âm của nó vẫn như lưỡi dao khắc sâu vào lòng mỗi sinh linh nơi Cổ Địa, vĩnh viễn không thể phai mờ.

Tại một ngọn núi hoang vu, nơi thiên địa giao hòa, nơi linh khí hỗn độn ngưng tụ thành sương mù vờn quanh đó chính là Tử Du Sơn. Ngọn núi này không chỉ là một phần của Nam Vực Cổ Địa, mà còn là chứng nhân của vô số truyền thuyết đã thành tro bụi theo năm tháng.

Ngay lúc này, giữa màn sương linh khí dày đặc do thiên địa ngưng tụ, một bóng người trung niên lặng lẽ tọa thiền. Trên thân hắn, trường bào xưa cũ phất phơ trong gió, từng đường chỉ đã bạc màu theo năm tháng. Mái tóc đen điểm vài sợi bạc khẽ lay động theo từng cơn cuồng phong gào thét trên đỉnh Tử Du Sơn.

Hắn nhắm mắt, nhưng trong tâm trí cuồn cuộn sóng dữ. Những ký ức hỗn loạn chồng chéo lên nhau như một nhà giam âm u, màn sương xám xịt vây kín, bầu không khí đặc quánh sự tuyệt vọng. Trong nơi giam cầm ấy, những sợi xích sắt lạnh lẽo va vào nhau, âm thanh khô khốc kéo dài, vọng đến tận đáy linh hồn. Giữa khoảng không mịt mù, từng tiếng rên rỉ quỷ dị len lỏi, tựa như vọng ra từ chốn u minh, rét buốt đến thấu tận cốt tủy.

Trong thoáng chốc, hàng loạt hình ảnh mơ hồ hiện lên trong tâm trí hắn về một nam tử với mái tóc bạc trắng, gương mặt khắc sâu dấu vết của năm tháng, ánh mắt đượm vẻ tang thương, chất chứa nỗi niềm như sương giăng nơi chân trời hoang vắng. Những đường nét ấy, từng chút một, như lưỡi dao khắc sâu vào linh hồn hắn, khiến thân ảnh đang tọa thiền bất giác run lên.

Đôi bàn tay khẽ rung, khóe mắt thoáng co rút, một cơn đau nhói từ tận sâu tâm khảm lan tràn, dâng lên như sóng dữ giữa biển khơi. Rồi đột nhiên, hắn mở bừng hai mắt!

Một luồng khí tức hỗn loạn quét qua, tựa như thiên địa chấn động. Trong tâm trí, một cơn cuồng phong vô hình gào thét, xé rách từng mảnh ký ức, kéo theo vô số hình ảnh mơ hồ tràn ra như thủy triều. Cảm xúc chấn động đến cực hạn, đau đớn dâng trào, như có thứ gì đó đang gào khóc giữa lằn ranh sinh tử.

Phải mất một hồi lâu, hắn mới miễn cưỡng áp chế được dòng cảm xúc cuồng loạn trong lòng. Bờ môi khẽ mấp máy, giọng nói trầm thấp thoát ra trong không gian tĩnh lặng, mang theo một nỗi đau đớn sâu thẳm, tựa như tiếng vọng từ quá khứ bi thương:

*"Tiểu Cổ Thiên"

*

Dứt lời, trung niên nam tử nhẹ khép mắt, hơi thở dần trở nên trầm ổn. Hai bàn tay chậm rãi nâng lên, từng ngón tay linh hoạt biến đổi, kết thành những thủ ấn huyền bí, tựa như khắc họa thiên cơ viễn cổ. Ấn pháp vận chuyển không ngừng, từng luồng khí tức tà dị từ lòng bàn tay hắn khuếch tán ra, khiến thiên địa xung quanh thoáng chốc trở nên tịch mịch, rét lạnh đến thấu xương.

Từng hơi thở trôi qua, ấn quyết cuối cùng được hoàn thành!

Ngay lập tức, từ đỉnh đầu hắn, một làn hắc vụ đậm đặc bùng lên, xoáy tròn như một cơn lốc hư vô, bao trùm toàn bộ thân thể. Sương đen tràn ngập, từng tia quang mang quỷ dị chớp động trong lớp hắc vụ mờ ảo, khiến bóng hình hắn thoắt ẩn thoắt hiện giữa hư không, tựa như đã tách rời khỏi thế giới này.

Trong khoảnh khắc, linh hồn hắn chợt rung động!

Không một tiếng động, không một dấu vết, linh hồn hắn nhẹ nhàng thoát ly khỏi thể xác. Giữa tầng tầng sương đen mịt mờ, thân hồn hắn dần tan biến, bị một thế lực vô hình dẫn dắt xuyên qua vô tận hư không.

Nơi hắn hướng đến không phải thiên địa bao la, cũng chẳng phải luân hồi luân chuyển, mà là một nơi u ám tận cùng. Một lao ngục phủ đầy bóng tối, một chốn giam cầm đọa lạc, nơi mà chính ký ức hắn vừa mới gợi lên...

Chỉ một lát sau, giữa màn đêm tĩnh mịch, không gian bỗng gợn sóng. Một vết nứt nhỏ bất ngờ bị xé toạc ra giữa hư vô, kéo theo từng tia quang mang u ám chớp lóe. Từ trong hư không tối tăm, linh hồn trung niên nam tử lặng lẽ bước ra, ánh mắt quét nhìn xung quanh.

Trước mắt hắn là một vùng không gian chết chóc, bóng tối nặng nề bao trùm khắp nơi, chỉ có vài ngọn đuốc yếu ớt lập lòe trong góc khuất, chiếu rọi từng mảng sáng mờ nhạt lên vách đá lạnh lẽo. Cả không gian như một nhà tù không lối thoát, đầy rẫy sự tịch mịch và tuyệt vọng.

Giữa trung tâm nơi này, dưới ánh sáng leo lắt của những ngọn đuốc, một thân ảnh gầy gò hiện lên. Đó là một nam tử tóc bạc, cả thân đầy rẫy thương tích. Mỗi vết thương trên người ông đều ẩn hiện phù văn màu vàng kỳ dị, như những dấu ấn nguyền rủa từ viễn cổ, vĩnh viễn khắc sâu vào máu thịt. Hai cánh tay gầy guộc bị khóa chặt bởi xiềng xích lục bích, từng mảnh hàn khí lan tỏa, tựa như giam cầm cả linh hồn lẫn đạo hạnh.

Dưới chân ông ta, một hố đen sâu thẳm mở ra, xoáy tròn không ngừng, nuốt trọn mọi tia sáng, tựa như vực sâu vô tận của cõi u minh.

Nhìn thấy thân ảnh bị giam cầm ấy, trung niên nam tử vừa xuất hiện lập tức chấn động!

Hắn đứng sững giữa bóng tối, cả người run lên, ánh mắt phút chốc trở nên cay xè. Một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ lăn dài trên gò má, phản chiếu ánh lửa leo lắt một cách thê lương.

Hai bàn tay hắn siết chặt đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt, máu chậm rãi rỉ ra, nhưng dường như hắn chẳng hề hay biết.

Từng cơn sóng cảm xúc cuộn trào trong lòng hắn, như sóng lớn vỗ bờ, như cuồng phong xé nát tâm trí. Một nỗi bi thương khó tả, xen lẫn đau đớn và phẫn nộ, đang không ngừng dâng lên, tựa như có thứ gì đó muốn phá tan gông xiềng giam cầm, bộc phát từ sâu trong linh hồn.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com