Chênh Vênh

Chương 19



Chàng trai chăm chú vào món ăn trước mặt được đem ra từ lâu, bỗng chốc thấy không có chút cảm giác nào là thèm ăn cả. Cậu không suy nghĩ nhiều, cầm chiếc thìa rồi xúc một đống ớt vào dĩa của mình. Lâm Thanh cười cười, rồi đem hỗn hợp cay xè ấy tống vào bụng mình. Cậu cảm thấy một cảm giác từ mũi xộc lên. Rất cay. Nhưng hình như cậu không có ý định tìm cách để thuyên giảm thì phải. Lâm Thanh vẫn lặng yên, để cho cảm giác ngự trị lâu thêm chút nữa. Từ cổng, cậu bắt gặp một ánh mắt đang nhìn cậu chăm chú. Lâm Thanh nghiêng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đang bước vào. Đột nhiên môi nở nụ cười thoáng qua. Người phụ nữ đến gần cậu hơn, gương mặt đã dần hiện lên những nghi vấn. Lâm Thanh cảm thấy biểu hiện của người này quá phong phú. Đến mức cậu không biết phải đánh tan nghi vấn của người này trước hay chào hỏi trước nữa. Đột nhiên, đôi vai gầy của người phụ nữ run rẩy. Môi của bà mấp máy như thể nói cho chính mình nghe.

-Lâm Thanh?

-Cháu chào cô.

Lâm Thanh khẽ mỉm cười, người phụ nữ vẫn chưa hết kinh ngạc. Đối diện Lâm Thanh, Tĩnh Nghi ngỡ như giấc mơ này thật quá hão huyền. Bà bước vào gần, chạm vào Lâm Thanh như thể chắc chắn cậu thật sự là người thật.

-Tiểu Thanh, cháu đã đi đâu? Tại sao cô không gặp lại cháu nữa?

Lâm Thanh im lặng, cậu không biết trả lời ra sao. Đột nhiên cậu thấy trong ánh mắt màu ngọc có chút chờ mong, có chút trông ngóng, chút đau lòng không sao xua tan đi được. Lâm Thanh thấy tim mình nghẹn thắt, cậu cố gắng để hốc mắt mình không hoe đỏ lên.

Tĩnh Nghi để ý rất kĩ đến ánh mắt hơi khác lạ của Lâm Thanh, trong phút chốc muốn gạt đi một vài giọt nước mắt đang chực rơi xuống của Lâm Thanh. Tĩnh Nghỉ thầm oán trách, rồi lại đột nhiên không thể biểu lộ gì hơn nữa. Trước mặt bà, không còn là cậu bé Tiểu Thanh hay chạy theo con trai mình làm nũng nữa. Cũng không phải là cậu bé quấn lấy bà kêu một tiếng mẹ nữa. Tĩnh Nghi không thấy cái nhìn trẻ con xưa, thay vào đó là sự tiều tụy như thể đã trãi qua một kiếp người... không còn thiết tha gì với tất cả mọi thứ nữa.

Cánh cổng nặng nề khép lại sau khi Lâm Thanh bước vào nhà. Bên cạnh lối mòn, rất nhiều hoa được trồng. Lâm Thanh thích thú khi thấy những cánh hoa phiêu dạt trong gió, cậu hít thật sâu. Nghe như kí ức vừa mới thoáng qua đây thôi. Cậu nhớ mình đã đến căn nhà rất nhiều lần, đến nỗi mỗi lần cậu đến đều có cảm giác quen thuộc như đây là nhà của mình. Lâm Thanh dọc theo hành lang, men theo những con suối giả để vào một khu vườn nhỏ. Tĩnh Nghi đang ngồi trên một chiếc ghế mây, tay bưng một tách hồng trà. Lâm Thanh có thể nhìn thấy làn khói uốn éo quanh tách mà bà đang định uống. Lòng bình yên lạ, Lâm Thanh ngồi xuống. Cậu dõi theo từng động tác của Tĩnh Nghi, từ việc lấy trà, đến rót nước, pha trà. Lâm Thanh nhìn thấy bà bỏ thêm vào tách mình vài viên đường. Cậu khẽ mỉm cười, đón nhận lấy tách đã ngào ngạt hương từ lúc nào. Vị trà ngọt ngào, hương thơm vẫn như cũ. Nhưng, có lẽ bây giờ đã quá muộn để quay lại... Lâm Thanh thấy trong nội tâm có chút biến động. Cậu muốn phá tan nụ cười kia... nhưng rồi lại không thể.

Ai ngờ được sau tất cả những yêu thương... người ấy lại là người phá hoại gia đình cậu? Lâm Thanh nghiêng đầu, cố gắng quan sát thật kĩ đôi mắt màu trời của bà. Đó là đôi mắt không hề nhiễm tạp chất, cũng khó đoán như con ngươi hiện lên sau mỗi giấc mơ của cậu... Lâm Thanh lắc đầu chầm chậm. Nở nụ cười. Rồi lại kinh ngạc khi thấy một dáng người quen thuộc ở phía sau bệ cửa. Anh đứng nhìn nụ cười trên môi Lâm Thanh. Đột nhiên dừng hẳn động tác của mình. Anh không hiểu mình nên có biểu hiện gì. Đột nhiên, trên môi nở nụ cười. Lâm Thanh ngơ ngẩn nhìn theo, đột nhiên muốn tránh cái nhìn ấy.

Tien

Tĩnh Nghi mỉm cười, nhìn lại phía sau. Đôi mắt dừng ở Tiêu Minh đang đứng ở phía cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

- Tiểu Minh, về rồi à?

Tiêu Minh không nói gì, kéo chiếc ghế mây đối diện Lâm Thanh rồi ngồi xuống. Tĩnh Nghi đứng lên, như thể vừa quên một thứ gì đó.

-Để mẹ đi lấy bánh ngọt, hai đứa cứ nói chuyện đi.

Lâm Thanh thở hắt ra khi Tĩnh Nghi vừa rời khỏi, Cậu quan sát anh... nhưng vẫn cố gắng tránh ánh mắt bất cứ khi nào có thể. Ánh mắt anh cứ xoáy sâu vào cậu. Tạo thành cảm giác vừa yêu vừa hận... không thể thoát ra được.

Tiêu Minh không ép cậu nữa, anh quay người đi. Nhận ra sự yếu đuối phát ra từ cậu. Bàn tay khẽ chạm vào cậu, ngay khi cô định rút lại thì anh nắm chặt lấy tay cậu. Ép cậu nhìn vào mắt mình. Lâm Thanh không tránh né nữa, bình tĩnh quan sát con ngươi ngọc bích...

Lâm Thanh không nói gì, chỉ có hơi thở của anh lâu lâu phả vào má cậu. Điều đó khiến gương mặt Lâm Thanh thoáng ửng hồng. Cậu rốt cục đang để ý đến điều gì thế này?

Tiêu Minh quan sát thấy hành động của cậu. Đột nhiên buông tay ra. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức tách trà của mình. Anh đã thử rất nhiều cách, cũng đã làm rất nhiều việc. Và việc cậu đến đây là ngoài dự tính của anh. Tiêu Minh vẫn nhớ mình đã hồi hộp đến mức muốn chạy thẳng đến nhà cậu để xác minh có thật như anh điều tra không. Nhưng lí trí lại lần nữa chiến thắng. Anh không thể làm như thế được. Lâm Thanh không hiểu thái độ của Tiêu Minh là như thế nào… ít nhất cậu cũng cũng không muốn mình phải chịu đựng những sự kì lạ từ anh. Cậu đứng dậy, định vào trong. Lúc này, Tiêu Minh lại thì thầm:

-Em định để thằng bé lớn lên mà không có cha sao?