Lâm Thanh run rẩy, cậu quay lại nhìn anh. Nhưng vượt qua cảm xúc nhất thời, Lâm Thanh lấy lại bình tĩnh. Thái độ của cậu không thoát khỏi ánh mắt anh. Tiêu Minh thầm nhủ, chính xác đó là những gì anh cần biết. Anh lại mỉm cười. Lần này không chấp vặt với cậu nữa.
-Tôi không hiểu anh muốn nói gì.
-Anh biết em hiểu.
Tiêu Minh lại im lặng thưởng trà. Lâm Thanh cảm thấy như mình vừa bị quăng vào một hầm băng, cậu đột nhiên không muốn làm gì nữa. Nắm chặt tay, môi nở nụ cười.
-Hiểu? Đúng vậy… nó là con anh.
Tiêu Minh suýt nữa thì thở phào. Nhưng rồi anh phát hiện có chuyện không ổn. Anh quay lại, đối diện với đôi mắt thạch anh trầm xuống. Tiêu Minh không hiểu nó bắt nguồn từ đâu, nhưng anh không có cảm giác Lâm Thanh sẽ để yên cho tất cả…
-Chúng ta cùng nhau thực hiện một trao đổi nhé?
Lâm Thanh mỉm cười. Nụ cười của cậu khiến anh bàng hoàng… cậu không giống như người trước đây anh đã từng quen… Tiêu Minh cảm thấy bàn tay mình ngày càng nắm chặt hơn.
-Trao đổi gì?
-Tôi muốn anh giải thể công ty, bán hết tài sản. Tôi sẽ đưa nó cho anh. Và chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Tiêu Minh đối diện với Lâm Thanh. Anh không tin được vào tai mình nữa. Cậu ấy đang nói gì? Lâm Thanh không thể như thế được… Tiêu Minh cảm thấy tất cả như một mớ bòng bong mà anh càng cố gắng gỡ, mọi chuyện lại càng phức tạp hơn.
-Em nghĩ uy h.i.ế.p như thế thì được? Nó cũng là con em!
-Không đâu, anh nghĩ thế thật sao? Lúc nó còn ở trong bụng tôi… đã có lúc tôi muốn biến nó thành một vũng máu… nhưng vì sao tôi chưa làm thế… anh có hiểu không? Vì tôi chờ anh!
Vũng máu? Tiêu Minh cảm thấy tai mình ù đi. Anh không tin! Nhưng Lâm Thanh vẫn mỉm cười.
-Tôi cho anh 3 ngày. Nếu sau 3 ngày vẫn chưa làm xong… tôi không chắc sẽ đưa nó đi đâu đâu. Cô nhi viện, hay trực tiếp vứt nó đi? Tôi cũng thấy mệt mỏi với nó lắm rồi. Khi nghĩ đến dưới mạch m.á.u mỏng manh kia chảy dòng m.á.u của anh!
-… tôi thật sự ghê tởm!
Lâm Thanh quay ra sau, không để ý đến Tiêu Minh nữa. Cậu ra ngoài, chạy ra khỏi nhà. Đến một bờ tường, cậu dừng lại để hít thở. Đến lúc này, Lâm Thanh mới bình tĩnh lại. Một chút đau thương hiện lên trên đôi mắt màu tím nhạt…
Nhắm mắt lại. Từng hơi thở trở nên nặng nề hơn.
Tien
Gió mang hương cỏ về tản mạn trên gò đất đã cũ. Mùi hương lặng lẽ vuốt ve mái tóc của cậu. Đôi mắt màu thạch anh mang theo một nét buồn vô tận, dường như không thể có những tác động bên ngoài có thể làm cậu chú ý. Nhưng bên trong thân hình ấy, vẫn toát lên một vẻ ảm đạm không gì so sánh được. Chiếc xe theo cậu nhiều giờ liền, bỗng chốc dừng lại bên con đường toàn là đất. Lâm Thanh mím môi, quay lại từ từ. Cậu nhìn thấy anh, bộ âu phục chỉnh chu, gương mặt không rõ đang vui hay buồn. Lâm Thanh thở dài, không thể làm gì hơn ngoài đối diện với người trước mặt. Bỗng anh đến gần cậu hơn, nắm lấy tay cậu. Lâm Thanh chau mày, cố gắng vùng khỏi anh. Nhưng Lâm Thanh nhận ra cái siết thật chặt, đến mức tay mình đã hằn những vết đỏ chạy dài. Lâm Thanh nhìn thấy trong mắt anh có một sự bối rối, nhưng nó biến mất nhanh như thể cậu vừa nhìn nhầm thôi. Thay vào đó, cảm xúc chủ đạo trong gam màu xanh dương là kiên định, có một chút đen đặc lại. Lâm Thanh gần như không thể thở được.
-Anh muốn làm gì?
Tiêu Minh không nói, anh kéo tay cậu lên xe. Thô lỗ quăng cậu vào ghế phụ. Tiêu Minh cúi xuống, vòng qua eo để thắt dây an toàn cho cậu. Lâm Thanh im lặng, nhìn thấy anh đã đóng cửa từ bao giờ. Tiêu Minh về ghế của mình, sự im lặng của anh làm cậu không thể nói gì được. Rốt cục thì Tiêu Minh muốn làm gì? Lâm Thanh tự hỏi, rồi lại quan sát cảnh vật dần dần biến đổi xung quanh. Tiêu Minh lái xe rất nhanh, Lâm Thanh gần như không nhận ra mình đang đi với tốc độ bao nhiêu nữa. Cậu thấy tay mình đã bắt đầu run rẩy...
-Tiêu Minh! Anh điên à? Dừng lại!!!!
Tiêu Minh mặc kệ cậu đang hét ầm lên bên cạnh, vẫn tiếp tục lái xe như bay. Lâm Thanh cảm tưởng như mỗi lần xuống dốc là thân hình có thể bay ra ngoài xe. Cậu nhắm mắt, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo từ bao giờ. Tiêu Minh rẽ vào vài ngõ nửa, rồi dừng lại ở một khu chung cư. Lâm Thanh thấy anh xuống xe, lại tiếp tục kéo cậu đi vào thang máy. Lâm Thanh bắt đầu thấy bực. Cậu không biết nên làm thế nào với người này nữa. Lâm Thanh thấy anh dùng thẻ quẹt vào máy, cánh cửa mở ra. Bên trong là một không gian khá tối. Lâm Thanh nhìn quanh, nhận ra có một phòng ngủ và một phòng khách. Cửa sổ rất lớn, không treo rèm. Lâm Thanh nhận ra thân thể đau ê ẩm khi anh đẩy cậu xuống ghế sô pha. Lâm Thanh xoa xoa cổ tay của mình, lúc này thì mới nhận ra anh ngồi xổm trước mặt từ bao giờ. Tiêu Minh nhìn cậu, rồi mỉm cười. Lâm Thanh cảm thấy hơi sợ nụ cười này... Cậu không rõ ý anh là gì... Tiêu Minh không giải thích, cũng chẳng nói gì. Lâm Thanh có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh. Cậu quay mặt đi.
- Lâm Thanh, tốt nhất em cứ ngoan ngoãn ở trong này. Anh không để em thoát khỏi tay anh đâu.
- Tiêu..
Cậu chưa kịp phản ứng, đã nghe tiếng cửa đóng lại. Lâm Thanh giật mình, chạy đến. Cậu cố gắng lay lay cánh cửa, nhưng vô ích. Lâm Thanh nhận ra mình đang bị giam lỏng... Lâm Thanh lùi lại, không cố gắng tự làm đau bản thân nữa. Cậu đến gần cửa sổ, chợt thấy âm thanh gần như biến mất hết. Lâm Thanh không hiểu, ở đây để làm gì chứ? Anh có thể nhốt được cậu suốt không? Lâm Thanh khẽ cười, đến gần cửa sổ hơn. Cậu để cơ thể mình trượt dần xuống bậu cửa. Ngơ ngác nhìn những đám mây kéo về, trời một màu xám xịt. Ảm đạm, vần vũ.... Lâm Thanh nhắm mắt, cảm thấy một giọt nước mắt khẽ rơi ra. Hòa tan vào làn gió mát thổi từ cửa vào...
Lúc cậu tỉnh dậy thì trời đã tối từ lúc nào. Vài giọt mưa b.ắ.n vào má cậu. Lâm ngơ ngác, cả người vì ngồi quá lâu mà ê ẩm. Cậu nghe thấy tiếng mở cửa, vội nhìn về hướng ấy. Trong nhà không có ánh đèn, Lâm Thanh nhận ra mình đang hoang mang đến cực độ. Cậu nghe thấy tiếng sét bên ngoài, không hẹn mà kêu lên một cái tên.
-Trương Lâm, anh ở đâu?
Người đứng trước mặt sững lại vài giây, cậu ôm lấy tai mình, thu mình vào góc. Lâm Thanh gần như bất lực... Cậu thấy những tia sét làm cả bầu trời sáng trưng lên đằng sau. Cậu hoang mang, nhìn thấy một bàn tay đến gần. Cậu bám lấy cánh tay người ấy. Nhắm nghiền mắt. Đèn sáng, Lâm Thanh mới nhận ra mình đang ôm ai... Cậu khẽ lùi lại, lại thấy nụ cười quen thuộc của anh.
-Sao? Nhớ người đàn ông của cậu à?
Lâm Thanh thẩn thờ, buông tay anh ra. Cậu chán ghét không muốn nhìn vào đôi mắt anh. Lòng thắt lại theo từng nhịp thở. Anh không cho phép cậu quay đi, chạm vào má cậu. Anh ép cậu nhìn vào mắt mình. Lâm Thanh lại né đi. Đến khi không thể phản kháng được nữa, cậu thấy âm ấm ở đầu môi. Nụ hôn như trừng phạt, Lâm Thanh không tin anh có thể làm thế, vội đẩy anh ra. Nhưng Tiêu Minh vẫn kiên trì, anh ngấu nghiến môi cậu. Đến khi môi cả hai cùng bật máu. Cậu cắn anh sao? Cậu chán ghét anh đến thế sao? Tiêu Minh tiến lại gần cậu. Tay siết chặt cánh tay cậu. Lâm Thanh không kêu gào, cũng không phản kháng. Chỉ lặng lẽ nhìn anh...
Tiêu Minh buông cậu ra, không muốn nhìn nữa. Anh tháo cà vạt, quăng tất cả những thứ vướng víu trên người rồi vào phòng tắm. Vài phút sau, Lâm Thanh nghe tiếng nước chảy bên trong. Cậu lúc này mới thở ra một chút.
Cậu nhìn bóng lưng anh đi vào. Rồi co mình lại.
Tiểu Thanh, con tuyệt đối phải làm điều đó! Con phải làm...
Lâm Thanh ngơ ngác, tai lại nghe tiếng ai như thều thào... Cậu cảm thấy cảm giác quen thuộc trào ra, nước mắt cứ thế mà chảy ngược vào trong. Uất ức, thêm từng tầng nức nở cứ thế mà bóp nghẹn cậu.
Cậu nhìn thấy cánh tay người mẹ của mình dần dần buông lỏng. Giây phút ấy, cả thế giới của cậu đã c.h.ế.t rồi. Lâm Thanh không quen việc ở một mình trên thế gian như thế này... Cậu không còn cha, cũng mất cả mẹ. Cuộc sống còn đáng sống ư?
Nước mắt theo kí ức tràn ra. Ngày đưa tang, cũng chỉ có một mình cậu cầm di ảnh của mẹ, đứng lặng hàng giờ dưới mưa... Lâm Thanh biết, mình đã không còn con đường lùi nữa rồi. Thế nhưng... cảm giác này lại làm cậu đau đớn..
Con xin lỗi... thù g.i.ế.c cha mẹ không đội trời chung... nhưng con lại yêu hắn...
Lâm Thanh nhìn anh bước ra từ phòng tắm. Cậu đến gần, ôm lấy anh. Nước mắt cứ thế chảy dài trên má. Mới đây thôi, có thể khóc đến như vậy sao? Anh kinh ngạc, trong lòng cảm thấy muốn ôm cậu vào lòng... Người con trai này quá yếu đuối, đến mức anh không thể làm gì khác. Tiêu Minh ôm lấy cậu, hương thơm bạc hà quen thuộc đong đầy tâm trí... Lâm Thanh dựa vào anh, lấy n.g.ự.c anh làm khăn... cứ thế mà nước mắt cứ chảy dài ra.
-Lâm Thanh?
-Tiêu Minh... đừng nói gì cả.
Cậu nhón chân, hôn lên môi anh. Một đêm, lại tiếp tục trôi qua như thế.
Tiêu Minh tỉnh dậy thì trời đã sáng từ lâu. Sờ bên cạnh, ra nệm nhăn nhúm lại, không một chút dấu vết có người đã từng ngủ qua đêm. Anh loạng choạng xuống gi.ường, thấy Lâm Thanh đang ngồi trên ghế, ánh mắt m.ô.n.g lung.
Anh nhịn không được đến bên cạnh cậu.
-Em đang nghĩ gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
-Chúng ta rời khỏi đây được không? Bắt đầu tất cả từ đầu được không?
Tiêu Minh nhìn thấy một chút bi thương trong đôi mắt thạch anh. Anh nghẹn lại, chỉ biết ôm lấy cậu. Lâm Thanh mệt mỏi tựa vào anh...
Ngày đã bắt đầu từ lâu, nhưng bây giờ Lâm Thanh mới cùng Tiêu Minh lên xe. Anh bước vào xe mình, rồi lại quan sát cậu. Cậu nở nụ cười.
-Tiêu Minh, nếu em có lỗi với anh... liệu anh có hối hận... vì đã yêu em không?
-Ngốc, lại nói gì nữa thế?
Lâm Thanh lắc đầu, vui vẻ cười lớn. Cậu lồng bàn tay mình vào tay anh. Cái siết tay thật nhẹ từ anh khiến lòng cậu chùng xuống. Nhưng rồi lại xua tan được ngay...
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Tiêu Minh lái xe với tốc độ rất ổn định, thậm chí một tay cũng có thể an toàn mà lái xe đi. Khung cảnh biến hiện ra, Lâm Thanh kéo cửa xuống, để gió biển mơn man gò má. Niềm vui thuần khiết lan tỏa trong cậu, cậu nhìn sang anh, thấy nụ cười vô cùng dịu dàng...
Lâm Thanh cũng mỉm cười với anh.
Cậu thấy đầu mình ong ong, Lâm Thanh khẽ nhắm mắt... Trong bóng tối do mình tạo ra, Lâm Thanh thầm hỏi.
-Tiêu Minh, anh có yêu em không?
-Lâm Thanh, em sao vậy?
-Tiêu Minh, em rất hận anh...
-Lâm Thanh?
Cậu không nói nữa. Lại mở mắt ra, lệ đã hơi ươn ướt hốc mắt. Nhưng vì lí do nào đó không buông lơi...
-Tiêu Minh, em nhận ra... cho dù như thế, em vẫn không đủ tàn nhẫn...
-Lâm Thanh?
Tiêu Minh có dự cảm không lành, Anh dừng xe lại, nhưng thắng đã bị người nào đấy cắt đứt từ lúc nào. Tiêu Minh thấy vách núi gần xe mình, chỉ vài phút ngắn ngủi... chiếc xe sẽ đ.â.m xuống. Anh cố gắng lái, nhưng chiếc xe vẫn không có mảy may chuyển hướng nào.
Tiêu Minh mở tung cửa xe. Kéo lấy cậu. Nhưng tay cậu không buông ra. Anh thấy cậu đang đẩy mình ra, nước mắt lúc này mới chực trào ra... Tiêu Minh thấy chiếc xe lao nhanh xuống vực. Anh thấy những âm thanh hỗn độn cứ thế trộn lẫn vào nhau. Một vụ nổ lớn diễn ra gần vài phút sau đó. Tiêu Minh cảm thấy chân mình không thể cử động. Nhưng anh vẫn cố gắng nhìn về phía lửa. Bật kêu thành tiếng, Tiêu Minh vùng lên bằng hết khả năng, chân anh không thể đi. Lần nữa lại ngã xuống. Đến khi anh lết được đến bên chiếc xe, thì lửa đã bớt đi. Anh thấy một t.h.i t.h.ể bên cạnh chiếc xe. Tim như ngừng đập, Tiêu Minh đến gần, chạm vào vết thương vẫn còn chảy m.á.u của cậu.
-Không.. Lâm Thanh.. không! Này, em đang đùa với anh sao? Cố lên... Lâm Thanh...
Anh kéo cậu vào lòng, truyền cho cậu từng chút hơi ấm của mình. Nhưng vô ích, Lâm Thanh nhắm nghiền mắt, m.á.u chảy ra thấm ướt cả áo sơ mi của anh.
-Lâm Thanh!!! Tại sao chứ? Em không phải bảo sự tồn tại của em là thứ làm anh đau đớn... vậy tại sao??
Tiêu Minh cố gắng lau đi những vết thương trên má cậu. Nhưng anh càng lau, m.á.u lại càng chảy ra nhiều thêm. Tiêu Minh biết, cho dù anh làm gì... cũng không thể quay lại được nữa rồi.
Bỗng anh dừng lại, ôm lấy cậu chặt hơn.
-Lâm Thanh... Như thế này không phải là nhẫn tâm sao? Em còn nói em không nhẫn tâm...
Bên trong lòng anh, một tiếng rên rỉ khe khẽ. Cậu mở mắt, nhìn thấy người đàn ông mình dành cả đời để yêu thương... Mắt cậu mờ dần, đã không còn nghe rõ những âm thanh xung quanh nữa. Chỉ thấy anh rất bi thương... rất bi thương...
-Tiêu...Minh...
Tiêu Minh mừng rỡ, anh nắm chặt cậu như một đứa trẻ.
-Anh đây! Lâm Thanh... đừng nói gì cả! Chúng ta đi viện...
Cậu lắc đầu, bàn tay giơ lên, chạm vào má anh. Cậu thấy tay mình có một giọt ấm áp...
-Anh...
Lâm Thanh mỉm cười. Tiêu Minh cúi sát hơn, để cậu có thể trực tiếp nói vào tai anh.
Lâm Thanh chạm vào môi anh. Nước mắt đã khô cạn từ lâu. Cậu nhắm mắt, để bóng tối tràn ngập tất cả mọi thứ xung quanh. Một vầng ánh sáng nơi cuối đường, cậu miễn cưỡng bước nhanh hơn...
Gió biển từng cơn thổi vào gương mặt cậu. Lâm Thanh có thể nghe thấy giọng nói chàng trai nhỏ nũng nịu. Một cái nhìn yêu thương, một làn môi mềm... Tiêu Minh có thể thấy vòng ôm siết chặt từ cậu nhóc ... suốt một đời... lúc nào chàng trai ấy cũng đuổi theo anh theo cách trẻ con như thế...
Tổn thương, rồi không ngừng tổn thương...
Tất cả, rồi cũng sẽ kết thúc...
Ngày hạ huyệt. Người thân vây quanh ngôi mộ lớn. Một người phụ nữ gần như ngất đi mỗi nhịp bước. Một gương mặt trầm ngâm, trên tay vẫn ôm lấy một đứa trẻ...
Bia mộ khắc tên cậu...
Người đàn ông đứng xa dần, không có dũng khí đến gần.
Âm thanh dừng lại, cho đến khi tất cả đã đi mất. Không còn ai lai vãng, người này mới điều khiển chiếc xe lăn đến gần hơn.
Anh cố gắng đứng dậy, rồi cả người đổ ập đến. Tiêu Minh nhìn mộ bia, tay vuốt nhẹ lên dòng chữ còn mới. Anh cúi đầu, tựa trán vào bia mộ. Như thể đang tựa vào một chàng trai, từ lâu rất lâu rồi... Cậu ấy mỉm cười, cậu ấy khẽ chạm vào má anh. Gương mặt ửng hồng...
Không khí dừng lại. Từ xa, ai đó thấy từ đôi mắt nhắm nghiền. Nước mắt chảy dài trên má anh...