Chênh Vênh

Chương 18



Lâm Thanh ngồi bên chiếc tách hồng trà của mình, nhấp từng ngụm một. Cậu dửng dưng nhìn kết quả trên bàn, lại một lần nữa cậu cảm thấy mệt mỏi. Trương Lâm không nói gì, tiếp tục thả vào tách cậu thêm vài viên đường. Lâm Thanh chau mày khi nhìn thấy tách trà của mình ngọt hơn ban đầu rất nhiều. Cậu ngã người ra phía sau, kí ức tràn về ép cậu không còn đường sống...

-Lâm Thanh? Em làm sao vậy?

Trương Lâm lo lắng khi nhìn thấy cậu đang dần dần thu mình lại. Lâm Thanh lắc lắc đầu, cảnh tượng lần nữa quay về với cậu. Bên khung cửa sổ, một người đang mỉm cười. Trong khoảng khắc, Lâm Thanh nghe đầu mình vỡ tung. Mùi m.á.u tanh nồng phảng phất trong không khí. Trương Lâm kinh ngạc, gọi với ra. Vài người chạy vào bế bổng cậu lên. Lâm Thanh cảm giác cánh tay mình khẽ nhói đau, rồi cậu chìm sâu vào giấc ngủ. Trương Lâm thở dài khi thấy cậu đã bình tĩnh lại. Anh nhìn cậu thiêm thiếp trên chiếc giường, cảm thấy cậu vô cùng bất lực. Cậu dường như từ chối mọi sự giúp đỡ, chỉ cho phép mình tự chống chịu tất cả. Giá như anh có thể chia sẻ cùng cậu, dù chỉ là một kí ức nhỏ thôi... Anh quan sát một chút hàng lông mày đang nhíu lại liên tục của cậu, anh đưa tay xoa nhẹ, rồi chăm chú vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán cậu.

Anh khẽ nghiến răng. Lâm Thanh như thế này chỉ vì một lần gặp Tiêu Minh thôi sao? Anh biết, anh rõ ràng không nên tin tưởng chàng trai đáng ghét này. Cậu không bao giờ làm chuyện gì tốt cho bản thân cả... hình như xung quanh cậu chỉ có thể có những toan tính... tổn thương sâu hơn nữa... liệu có tốt đẹp gì cho cả hai không?

Lâm Thanh nghiêng đầu khỏi gối, Trương Lâm sửa lại gối cho cậu rồi cũng ra ngoài. Bên trong, đôi mắt thạch anh dần mở ra. Không biết từ bao giờ, nước mắt đã ướt đẫm đôi mi. Cậu khẽ run rẩy, co người cuộn tròn lại nhưng vẫn không thể có được cảm giác an toàn.

Mặc dù vậy... anh vẫn không hối hận vì đã yêu em.

Lâm Thanh nhắm mắt, xua đi tiếng nói của anh. Nhưng vô ích. Vẫn từng ngữ một âm vang trong tâm trí của cậu. Anh yêu cậu... yêu cậu thật sao? Lâm Thanh lắc đầu, không thể tin vào những lời nói của anh. Cậu sợ, rất sợ cảm giác có rồi lại mất... vẻ bi ai của anh làm cậu gần như nghẹn ngào... Và cả trái tim cũng ngăn mình dừng lại... Khó khăn đến thế sao?

Lâm Thanh im lặng, nhớ lại những tư liệu một.

Tiêu Minh, tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Tiêu thị...

Tiêu Minh ... Người đàn ông mà cậu yêu từ khi mới quen lần đầu...

Tiêu Minh , người mà dù trong giấc mơ cậu vẫn có cảm giác đang hiện diện xung quanh mình. Để rồi khi mở mắt ra anh lại biến mất...

Người đó đang ở ngôi nhà của cậu, ngôi nhà nhỏ không có chỗ để xe. Ngôi nhà lụp xụp luôn tràn đầy tiếng nhạc chảy vào đêm tối... Không thay đổi...

Câuh nhắm mắt, khẽ khàng siết chặt cánh tay mình. Cơn đau từ đỉnh đầu theo dây chuyền mà truyền đi. Cậu cảm thấy như đầu mình muốn nổ tung thành từng mảnh... Đủ rồi. Tất cả kí ức, dừng lại ở đây thôi... Lâm Thanh thở gấp, nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt lần nữa rơi ra, tan vào trong chiếc gối ngà ngà sữa...

Giá như, tất cả quay lại từ đầu. Cậu sẽ không làm tổn thương anh, anh cũng không tổn thương cậu... tất cả chưa từng quen biết nhau... thì hay biết mấy...

Lần thứ hai Lâm Thanh tỉnh dậy thì trời đã tối từ lâu. Cậu uể oải nhấc cánh tay của mình lên, nhận ra một bàn tay khác đang nắm chặt nó. Cậu hơi hơi nhíu mày, gương mặt có chút ảm đạm nhìn sang bên cạnh. Anh vẫn dựa đầu vào tấm ra gi.ường. Dường như ngay cả trong giấc ngủ cũng không quên nắm thật c.h.ặ.t t.a.y cậu. Lâm Thanh thở dài, rồi lấy cánh tay của mình ra thật nhẹ nhàng để không đánh thức anh. Cậu khẽ mỉm cười, rồi nhận ra mồ hôi đang từ từ chảy dài trên gò má. Cậu lặng lẽ cuộn tròn lại, như thể muốn tách mình ra khỏi tất cả những gì đang hiện hữu. Cậu kinh ngạc khi nhìn thấy cánh cửa mở toang ra, một người lấp ló sau cánh cửa. Lâm Thanh chầm chậm xuống giường. Bước đi thật đều đặn theo người ấy. Căn phòng cuối tầng ba vẫn như cũ không mấy người qua lại. Cậu xoay người, định bước đi. Nhưng rồi cậu lại không thể kiềm lại được. Cậu đẩy nhẹ cánh cửa ra, đến bên cạnh một giường ngủ. Lâm Thanh ngồi xuống, dùng tay đưa về phía hơi thở âm ấm đang đều đều tỏa ra từ chiếc giường Lâm Thanh chạm vào đôi môi nhỏ nhắn, vuốt vuốt gò má tròn tròn, phúng phính. Cậu lướt qua chiếc tả nhỏ đến khi nhận ra đứa bé đã chộp lại ngón tay cậu từ lúc nào. Tay nó nhỏ đến mức chỉ cần nắm chặt lại là đã đủ vòng quanh ngón tay của cậu. Lâm Thanh chợt cảm thấy ngượng ngập. Cậu rút tay mình ra, bàn tay nó nắm lại trong không trung, rồi tiếp tục phiêu du với giấc mơ chưa định hình của mình. Đến lúc này, Lâm Thanh mới đứng lên. Cậu đóng cánh cửa lại, một tiếng động nhỏ vang lên, và tất cả như chưa bao giờ có ai đụng chạm vào đó.

Cậu đến bên cạnh điện thoại, cậu tự hỏi người bên kia đã ngủ chưa. Thế nhưng, khi ngón tay chạm vào những con số. Cậu lại vô thức nhấn một số điện thoại đã lãng quên từ lâu. Đầu dây bên kia có một giọng uể oải đáp lại gần như là lập tức.

-Xin chào tôi là Tiêu Minh.

 Lâm Thanh im lặng, cậu trầm mặc một hồi trước khi đưa ra một quyết định cụ thể. Cậu nhìn về phòng khách sáng đèn, rồi một hình ảnh nhanh chóng lướt qua. Cậu nhận ra giọng mình dần trầm xuống, nhưng Lâm Thanh không có ý định thay đổi chất giọng khàn khàn ấy.

-Tôi là Lâm Thanh...

-....

Lâm Thanh nghe thấy âm thanh từ điện thoại vọng lại, tiếng thở không hề vồn vập của anh. Cậu có thể tưởng tượng ra một bộ dạng khẩn trương từ anh. Cậu cũng có thể hình dung con ngươi xanh ngọc không để lộ chút cảm xúc nào vẫn có thể khiến người khác tan chảy bên trong nó... Cậu kiên nhẫn đợi anh nói, từng phút một trôi qua thật nặng nề.

-Em có việc muốn tìm anh sao? Tại sao bây giờ chưa ngủ?

-Tôi muốn mời anh...

Lâm Thanh ngập ngừng, rồi lại nói.

-... đến đám cưới của tôi.

Lâm Thanh không nghe âm thanh nào từ điện thoại nữa. Cũng không nghe tiếng hít thở trầm trầm từ anh. Cậu chờ đợi, và lại chờ đợi. Đến cuối cùng, rốt cục cậu cũng nghe thấy giọng của anh khàn khàn cất lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

-Vậy anh có nên chúc mừng em? Sao lại gọi cho anh giờ này? Chẳng lẽ chỉ để thông báo với anh em đang có thêm dự định khiến anh khó xử? Em hận anh đến vậy sao? Em cũng trẻ con quá đấy Lâm Thanh...

-.... anh đang đề cao mình đấy Tiêu Minh... Tôi mệt mỏi, tôi muốn dừng lại. Anh không thấy tất cả những gì chúng ta đang làm là vô ích sao?

-...Anh không mệt mỏi sao?

Giọng của anh trầm trầm, chính cậu cũng không thể hiểu nổi vì sao anh lại có cảm giác đó nữa. Cậu thấy tim mình dần thắt lại, âm thanh như những vụn vỡ vỡ tan ra. Anh cũng có thể có cảm giác đó sao?

-... Lâm Thanh, chuyện đã qua, làm sao anh có thể thay đổi được đây? Em định hành hạ mình đến bao giờ? Có ai ép buộc em nhận lấy đau thương như thế không?

Cậu im lặng, và vài phút sau Tiêu Minh nghe thấy những tiếng tút dài từ điện thoại. Anh lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, xô ngã tất cả những gì trong tầm quan sát. Cửa sổ phòng mở toang, anh đến gần tựa lưng vào cánh cửa. Kí ức lần nữa tràn về.

Người đàn ông đứng đối diện với anh, gương mặt đã lộ rõ mệt mỏi. Anh bất giác nhếch môi cười. Chính anh cũng không ngờ có ngày đối diện với ông ấy trong tư thế như thế này. Vì sao lại trở thành như thế này? Tiêu Minh ngồi vắt chân lên ghế. Tay nâng một chất lỏng sóng sánh sắc đỏ.

-Cuối cùng cũng có thể gặp ông... Thế nào, vẫn còn nhớ cái tên ấy chứ?

Người đàn ông kinh ngạc nhìn anh. Rồi lại lắc đầu nguầy nguậy. Tiêu Minh nhận ra cánh cửa phía sau lưng ông đang mở toang. Anh lại cười, nụ cười đầy ngạo nghễ. Anh khiêu khích ông, ông thách con người này có thể ra khỏi cái bẫy mà anh sắp đặt nên. Điều này khiến anh cảm thấy ông ta cũng chỉ là một lão cáo già, nhưng đến cuối cùng, cái đuôi vẫn bị anh dẫm đạp.

-Thì ra cậu đã sớm chuẩn bị.

-Thật ra tôi đâu có chuẩn bị gì... tôi chỉ trả lại ông tất cả những gì ông đã từng làm thôi.

- Tĩnh Nghĩ.... khỏe chứ?

Gương mặt trở nên ảm đạm. Anh không thích nhắc đến tên mẹ mình. Một chút cũng không... Tiêu Minh nhận ra bàn tay mình đang dần siết chặt lại. Những vết hằn đỏ từ lúc nào đã hiện lên rõ mồn một. Anh im lặng, không đáp một tiếng nào. Người đàn ông không hỏi nữa, ông đã có đáp án mà mình mong muốn. Chợt ông thấy giật mình, ông tiến đến gần anh, siết chặt hai tay anh.

-Khoan.... còn Lâm Thanh? Hai đứa...

Tiêu Minh bất giác mỉm cười. Gương mặt chế giễu.

-Sao thế? Nhận ra điều gì rồi à? Không phải muốn chúng tôi cưới nhau sao...

-Mày... mày là cầm thú!

Tiêu Minh nghe mùi m.á.u tanh vọng lại trong miệng. Anh cắn môi, cố gắng lau đi vết m.á.u còn đọng lại nơi khóe miệng. Anh đứng dậy, hai tay vòng vào nhau. Anh thấy người đàn ông lảo đảo dần ra phía sau. Nơi cánh cửa sổ đã mở tung từ lúc nào. Ông gắng sức hít thở, nhưng từ lồng n.g.ự.c cảm giác đau buốt quen thuộc khiến ông không thể thở được. Lảo đảo, Tiêu Minh nhìn thấy bóng người ngã xuống. Anh đến bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn người đang rơi xuống. Anh nhìn thấy phía sau có người. Tiêu Minh quay phắt lại, anh nhìn thấy cậu. Tay chạm vào bậc cửa, gương mặt có chút sợ hãi nhìn anh... Tiêu Minh hơi kinh ngạc khi thấy Lâm Thanh, anh định tiến lại gần nhưng cậu nhanh hơn... Tiêu Minh mỉm cười. Cũng tốt... trong gia đình này, cậu ấy hầu như không có lỗi gì. Ngoại trừ việc yêu người không nên yêu...

Trở về với hiện tại, Tiêu Minh nhận ra cơn gió đang dần tràn vào cơ thể, anh nhớ, sau đó cậu ấy vẫn chạy đến tìm anh... Anh lại cười, cảm thấy chính mình cũng bị cuốn vào một vòng xoáy không rõ lối ra...

Tien

Mở cửa,anh bước vào phòng. Tiện tay cầm theo chiếc chăn mỏng, Tiêu Minh khoát lên người mẹ mình. Rồi lặng lẽ ngồi xuống. Anh không hối hận, tất nhiên là không hối hận... nhưng hầu như tất cả điều anh làm đều khiến cho tất cả dần trở nên khó khăn hơn...

Mẹ anh đột nhiên mở mắt ra, bà kinh ngạc nhìn con trai đang trầm ngâm nhìn mình. Đột nhiên lại chạy vào phòng mình hù dọa mẹ. Bà ngồi dậy, mỉm cười.

- Tiểu Minh, sao con lại chạy vào đây?

Anh lắc đầu, anh không nói gì. Chỉ lặng lẽ giúp mẹ mình nằm xuống.

-Mẹ ngủ đi, con về phòng.

Tiêu Minh đóng cửa lại, Tĩnh Nghi nhìn theo, vội thở dài. Gương mặt dần trở nên trầm xuống từ lúc nào....