Tiêu Minh ngồi tựa lưng vào lớp đá lạnh ngắt, mắt vẫn như đang lạc vào một thế giới mình anh biết. Cảm giác sụp đổ đến mỗi lúc một gần hơn. Bằng chứng họ nêu ra được tiến hành rất công phu, anh không thể chối cãi được. Nhưng Tiêu Minh biết, người có thể làm được tất cả những điều đó là ai…
Đến gần với đáp án, nhưng lại có cảm giác không thể ngoi lên được thật mệt mỏi. Tiêu Minh mỉm cười, anh bật cười và từ chối toàn bộ những câu hỏi đang được đặt ra. Giờ thì không thể chối cãi.
Thì ra tình yêu mà anh nghĩ, đều là giả tạo. Tiêu Minh nhớ lại, chỉ cảm thấy một cơn giận ngấm ngầm đục khoét nơi tâm hồn anh. Cũng phải, ở bên nhau lâu như thế. Người ấy chưa bao giờ nói yêu anh…
Cũng đúng thôi. Anh quên mất chính mình là người làm cho ba Lâm Thanh phải nhảy lầu tự tử. Anh vẫn còn nhớ ánh mắt sợ hãi khi cậu nép vào anh...Anh cũng là người bức mẹ cậu sống không được, c.h.ế.t không yên. Anh vẫn nhớ cậu đã chạy đến tìm anh, cầu xin anh đừng đến bệnh viện tìm mẹ cậu nữa.. Anh không quên, cũng chưa bao giờ quên được mình là người đã đẩy Lâm Thanh vào trại tâm thần. Anh đã làm tất cả những điều đó. Nên ngày hôm nay có người mượn tình yêu để trả đũa lại anh sao?
Tình yêu với cậu không phải như một viên ngọc chưa mài giũa sao? Vậy sao có thể làm vấy bẩn tất cả những yêu thương như thế? Tiêu Minh cảm thấy nực cười. Thì ra chỉ mình anh tự mình đa tình, còn như thế nào đã không còn quan trọng nữa.
Ánh mắt, không phải dành cho anh.
Đôi môi, chưa từng anh cảm nhận được hơi ấm.
Thì ra chưa bao giờ Lâm Thanh quay lại là Lâm Thanh trước kia...
Buông một lần, có nắm lại cũng như ôm lấy cây xương rồng... càng siết càng đau...
Cả thân hình ấy, dù anh có chạm vào, dù anh có làm bất cứ điều gì với cậu đi nữa. Người con trai ấy vẫn không thể nào thoát ra khỏi được vỏ bọc của mình. Lâm Thanh chưa bao giờ yêu anh!
Một cơn gió khẽ mơn man trên da thịt anh. Tiêu Minh không bận tâm đến những tiếng ồn xung quanh. Gương mặt trở nên nhợt nhạt. Anh nhắm mắt lại, chập chờn với giấc mơ dần đến.
Nếu được nhận xét về Tiêu Minh một câu duy nhất sẽ là nhận xét như thế nào từ phía dư luận? Một người đàn ông với cuộc đời đầy biến động hay người thành công nhất trong những người trẻ tuổi? Có lẽ sẽ không ai có thể có lời nhận xét. Cuộc đời của anh giống như một mặt hồ nước trong. Chỉ cần một viên đá rơi xuống hồ, nước sẽ lăn tăn xao động ngay lập tức.
Tiêu Minh nhìn quanh khi bước vào phòng mình. Anh rất nhạy cảm với ánh đèn flash nhấp nháy khi anh bước vào một nơi nào đó. Anh ghét cuộc sống bị soi mói này rồi. Tuy thế, anh vẫn không thể không thừa nhận từ bao giờ mình đã trở nên nổi bật giữa tất cả những phương tiện truyền thông. Anh mệt mỏi bước vào căn phòng làm việc của mình. Giấy vỗ vào gió tạo nên những âm thanh phành phạch. Anh có cảm giác như phòng làm việc của mình càng ngày càng tối thì phải. Tiêu Minh ngồi xuống ghế, rút một văn kiện đã kẹp sẵn giữa những hồ sơ quan trọng. Đôi mắt xanh dương miên man trong những suy nghĩ. Rồi đôi mắt ấy thăng trầm đen đặc lại, anh nhận ra mình đã đốt điếu thuốc theo thói quen. Làn khói uốn éo trong không khí khiến Tiêu Minh dừng lại suy nghĩ của mình. Tiếp tục tập trung vào dự án của mình.
Làm việc là cách duy nhất anh có thể nghĩ ra cho đầu óc mình luôn bận rộn. Khi gánh trên vai một gia nghiệp, mạng sống của hàng nghìn con người. Anh không có thời gian để bận tâm đến những tình cảm và cảm xúc của bản thân. Mà Tiêu Minh lúc này, cũng không cần phải có tình cảm làm gì. Tình cảm chỉ như một gông cùm trói buộc, làm mình mụ mẫn trong những cảm giác rồi đẩy mình xuống một nơi khó lòng tìm được ánh sáng nơi cuối vực thẳm. Tiêu Minh biếng nhác dập tắt điếu thuốc, tàn thuốc lập tức tắt ngúm. Hoàng hôn bên ngoài bao trùm lên đôi vai anh một mảng màu tim tím.
Tiêu Minh đột nhiên nhìn ra ngoài, cảm giác màu tím quen thuộc đến lạ. Mây quyện lại với góc trời tím nhạt tạo nên một khung cảnh bình yên. Nhưng trong cái tím ngát của đất trời, Tiêu Minh lại đè nghiến cây bút của mình. Tay anh tì thật mạnh vào cây bút bi mình đang cầm trên tay cho đến khi hiện lên một vệt hằn đầy chế nhạo. Không nghĩ, không có nghĩa là sẽ quên….
Có những thứ tự anh cũng không làm chủ được. Để rồi khi nó đến, anh chỉ biết đứng mà gánh chịu từng chút một. Thì ra cảm giác này lại không thoải mái chút nào.
Tiêu Minh vẫn tiếp tục viết, lần này anh thả lỏng mình hơn. Và cũng chính cảm giác mình đã thật sự thả lỏng, anh cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Cánh cửa đằng sau mở ra, một người bước vào. Tiêu Minh không rời mắt khỏi tờ giấy chi chít chữ. Buông câu hỏi nhưng không hề có ngữ điệu như câu hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
-Cậu vào đây làm gì?
-Tôi chỉ muốn báo cáo như thường lệ.
Trình Hạo quan sát Tiêu Minh, quan sát từng góc cạnh trên gương mặt đã thay đổi của anh. Không có gì ngoài sự mệt mỏi dần đầy trong con ngươi màu xanh dương.
-Nếu cậu ở đây, tôi đã biết câu trả lời.
Trình Hạo định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Anh quay lưng ra khỏi cửa. Cảm thấy như mình vừa đối diện với một tảng băng ngàn năm không tan chảy. Sự lạnh lẽo quấn quanh người anh cho đến khi Trình Hạo đột ngột thấp giọng:
-Cậu còn định sống như thế bao lâu nữa?
-Cho đến ngày mà tôi không sống được nữa.
Tien
Tiêu Minh nở nụ cười, rồi lại nhanh chóng tập trung vào tờ giấy trắng đã chuẩn bị trước mặt. Không phải là sống được bao lâu, mà là tôi chỉ vừa trãi qua gần tám trăm năm mươi ngày như thế này. Không quá lâu để dừng lại.
Tiêu Minh nhìn thấy cái chau mày thật khẽ của Trình Hạo, cảm thấy chút bối rối lướt qua. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, họ vẫn ở bên anh như cách họ muốn. Nhưng người anh cần thì lại không ở đây.
Tiêu Minh thở dài, nhìn tách cà phê đã nguội. Anh nhấp một ngụm, nghe cái đắng chát quyện dần đặc lại nơi đầu lưỡi. Đắng vừa đủ để ngừng nhấp. Nhưng cuộc sống này, bao giờ mới có thể vượt qua giới hạn đây?
Tiêu Minh quyết định ngừng việc lại ở đây. Anh nhìn đồng hồ, quyết định đứng dậy ra khỏi phòng. Tiêu Minh vào xe, sững lại một chút khi thấy ghế phụ của mình trống trãi. Anh cười bi ai. Thói quen này khó bỏ thật đấy.
Tiêu Minh lái xe đi, thật chậm. Anh kéo cánh cửa ra, để gió đêm tản vào ôm ấp lấy d.a thịt lạnh lẽo. Đêm chỉ vừa bắt đầu thôi mà.
Góc phố lạnh hiu quạnh hơn khi đêm đến, bóng tối cũng dần đầy hơn. Nỗi nhớ từ một góc khuất dâng lên trong lồng ngực. Tình cảm vốn đã chôn sâu nơi đáy tim cũng trỗi dậy mãnh liệt hơn.
Nỗi nhớ vô hình, vô tượng, không thanh âm mà nghe thật đến vậy. Tiêu Minh tựa lưng vào thành ghế nghe tiếng thở nhè nhẹ của chính bản thân. Con tim này, sao gan lì đến vậy? Trong khoảng khắc, chỉ trong khoảng khắc thôi. Anh thật sự hi vọng tim mình có thể ngừng nhảy múa trong lồng ngực. Để mọi thứ thôi dậy men trong lòng anh mỗi lúc một đầy hơn.
Cảm giác tăng tiến dần lên cho đến khi anh rút một điếu thuốc. Hương thuốc anh đã quen rồi, cảm giác của chất gây nghiện khiến trái tim anh mụ mẫm. Anh không nhớ, cũng chẳng thể quên.
Nếu thời gian là liều thuốc thử tốt nhất. Vậy đợi chờ đến bao giờ thì ngưng?