Tiêu Minh lê bước trên con phố vốn đã thưa thớt người qua lại. Từng hồi chuông gió nhà ai ting tong gõ nhịp trên mỗi bước chân. Bóng tối nuốt chửng ngõ vắng đằng sau lưng, rồi chạm vào cái bóng liêu xiêu trên nền đất. Một ngày dần buông. Vạn vật như cùng cái thanh tĩnh của màn đêm hòa chung một nhịp. Mỗi bước đi, là thêm một lần suy nghĩ về kí ức mờ nhạt đã qua. Thời gian là thứ anh thiếu nhất, cũng là thứ vô tình nhất. Thời gian có thể bồi dưỡng cho một tình yêu từ mầm non trở thành bông hoa rực rỡ... nhưng cũng có thể vùi dập tất cả, để rồi hương phai cánh vỡ... trở về với nền đất lạnh lẽo. Tiêu Minh nhìn lên một góc khuất, đôi mắt xanh dương dần đặc trở lại. Bên trong con ngươi màu lam, một cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Tựa như một sự âm ỉ đang dần dấy lên, cuộn sóng bên trong con ngươi vốn trầm tĩnh. Người đi, cũng đi rồi. Chỉ có cái rễ mà người chưa kịp bứng lên sao sâu sắc, sao bám dai dẳng quá... Tiêu Minh lại lần nữa rơi vào sự trầm mặc của bản thân. Anh cúi đầu, dáng vẻ tựa lưng vào thành tường không quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh. Xung quanh tĩnh lặng đến kì diệu... trừ tiếng chuông gió vẫn ngân vang trêu ngươi...
Chuông chỉ kêu, khi có gió. Hương chỉ phảng phất... khi hoa chưa úa tàn.
Nỗi nhớ về đêm vẫn tiếp diễn. Chỉ tiếc, dù có gào thét, có nhớ nhung đến bao nhiêu đi nữa thì cũng vô ích mà thôi... Nhớ một người, là cảm giác khó chịu nhất trên thế gian.
Lần thứ nhất, tất cả kí ức hiện về không hề xót một vụn nhỏ. Những kí ức vui có, buồn có, đau đớn có. Kí ức vui vẻ khiến người ta mỉm cười. Nhưng kí ức đau đớn theo cấp số nhân mà cộng hưởng vào... nhấn chìm toàn bộ mọi cảm xúc để rồi nụ cười ấy trở thành nụ cười chua xót, đầy bi ai...
Lần thứ hai đã không còn phải nhớ nhiều đến thế nữa. Kí ức lại về, nhưng không còn tràn vào phá vỡ con đê đã cố công gầy dựng... Lần thứ hai sẽ không như lần thứ nhất. Hối hận có, tự trách có, cả những câu hỏi cũng có. Để rồi tất cả những câu hỏi trở thành một bí ẩn, dù có tìm kiếm thế nào cũng không có ai đứng trước mặt mà giải đáp cho toàn bộ câu trả lời đó. Đó là lần nhớ kí ức dằn vặt nhất.
Lần thứ ba, thứ tư, thứ n đến. Kí ức phai nhạt dần, như nhành hoa rũ tàn không còn hương hoa. Lúc này đây, kí ức về không còn trọn vẹn nữa. Kí ức nào có thể quên thì đã quên gần hết, còn níu giữ cũng không còn gây cảm giác tổn thương. Thay vào đó là những kí ức của chính bản thân mình tạo dựng nên. Người ta thường nghĩ một người yêu một người sâu đậm, yêu đến khi tận cùng hơi thở... thì dù thế nào cũng không quên người kia. Nhưng không quên ở đây, không phải là những kỉ niệm đã từng có với người đó... mà là một loại kí ức dằn vặt của chính bản thân. Hay nói cách khác, kí ức mình đã từng nhớ một người ra sao in đậm hơn cả những kí ức hạnh phúc đã từng có. Con người là một sinh vật ích kỉ, khi mà cố gắng níu giữ những thứ không nên níu giữ. Cố gắng dành lấy những thứ không phải của mình. Không mảy may quan tâm đến những thứ mà mình có. Để rồi khi tất cả qua đi, thứ còn lại chỉ còn là những nuối tiếc mà thôi.
Nỗi nhớ đi hoang trên từng hơi thở. Bây giờ, đã là lần thứ bao nhiêu nỗi nhớ hiện ra? Đã quá lâu, cũng quá nhiều để đếm số lần rồi. Không hề nhớ trong từng bước đi, trong từng con phố, trong từng dáng dấp xa lạ ngoài phố, trong từng ngõ vắng, trong từng âm thanh... Cũng không còn có thể nhớ đến mức không ngủ được, mộng ảo về một thời hạnh phúc, day dứt đến độ cố gắng níu những bóng hình quá đỗi mờ nhạt nữa. Những bây giờ, có thể nhớ theo một dạng khác...
Âm thanh hóa thành hình dáng. Nụ cười hóa thành nắng mai, yêu thương hóa thành vụn vỡ, nỗi nhớ hóa thành niềm đau...
Một giọt lặng lẽ chạm vào má anh. Tiêu Minh nhận ra những âm thanh đã quay trở về. Cơn mưa từ lúc nào đổ ập xuống cả thân hình anh. Mưa khẽ khàng chạm vào mái tóc vờn quanh khiến hơi thở anh trở nên khó khăn hơn. Tiêu Minh chậm rãi bước đi. Anh không vội vã bước qua màn mưa, cũng không cần phải tìm một cây ô để che chắn khỏi lớp bụi mờ đổ từ trên xuống. Chỉ cần một lúc thôi, tâm trí thôi nghe giọng nói gần như quên lãng. Mỗi lần hít thở thôi nặng nề thở dốc... vậy thì cứ mưa đi...
Tien
Mưa lặng lẽ mà dịu dàng. Mưa đêm không hề ồn ã. Mưa đêm rất nhẹ, đổ từ cơn. Mưa đêm chỉ cuốn thêm một chút gió, nhưng tia lạnh khiến người nào gặp phải cũng bất chợt run rẩy. Mưa lặng yên trãi dài trên con phố thênh thang... nhuốm vào một nhành non nào đấy một thứ nhựa sống trong trẻo.... Mưa cuốn tan nỗi nhớ, chỉ còn lại âm thanh âm ỉ của từng hạt nước vỡ tan khi chạm đất khô cằn...
Chiều, một buổi chiều không chút dư âm lướt qua vội vã như cơn gió đầu thu... Cậu mệt mỏi ngã người về phía sau, vô tình chạm vào thành ghế. Day day hai thái dương đang lên tục truyền đến từng trận đau nhức cậu vừa chú ý đến chiếc bàn gỗ không có ai ngồi ở đối diện mình. Cậu bật ho. Cánh cửa lập tức mở ra, một chàng trai lập tức bước vào. Đôi mắt từ lúc nào nhìn cậu không chớp mắt, chàng trai vội vã vỗ lưng cho cậu.
- Cậu không sao chứ?
- Tôi không sao.
Chàng trai đáp lại, rồi uống vội cốc nước lạnh trên bàn. Dương Vỹ quan sát biểu hiện của cậu, lại tiếp tục thở dài. Cách đây vài tháng, cậu đã nhận công việc chăm sóc chàng trai này. Và bây giờ cậu mới biết nó khó khăn đến chừng nào... Quả nhiên công việc để có thể kiếm được tiền khó khăn ngoài sức tưởng tượng mà. Chàng trai trước mặt cậu không giống như một người bệnh nào, cậu đặc biệt hơn nhiều... và người đứng sau thuê Dương Vỹ để chăm sóc cậy cũng đặc biệt không kém. Rất khó tin khi chàng trai này lại có một gia thế vô cùng hiển hách. Trông cậu có chút trầm tư, có chút cao ngạo... nhưng nhìn không ra lại là kẻ có tiền. Chàng trai nhận ra Dương Vỹ vẫn đang tiếp tục làm công việc quan sát cậu một cách im lặng, cậu thở ra, đằng hắng vài tiếng kéo cậu về với hiện tại. Dương Vỹ lập tức lắc lắc đầu, đi đến ngồi đối diện cậu.
-Chúng ta bắt đầu nhé, hôm nay cậu cảm thấy thế nào?
-Tôi ổn.
-Đêm qua cậu không mơ thấy ác mộng chứ?
Lâm Thanh lắc lắc đầu, nở nụ cười yếu ớt. Dương Vỹ cảm thấy cậu ấy không cười thì tốt hơn nhiều.
-Vậy à? Cậu có muốn đi dạo không? Tôi giúp cậu ra ngoài nhé? Bên ngoài không ngột ngạt...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dương Vỹ liếc nhìn căn phòng rồi nói tiếp câi nói nửa chừng của mình
-Như ở đây.
Dương Vỹ không nói quá cho căn dư này chút nào. Trong ngôi biệt thự này, có rất nhiều căn phòng đều được xây dựng theo phong cách cố kính. Mỗi căn phòng đều có rất nhiều cửa sổ, ánh sáng rất hài hòa. Nhưng chỉ có căn phòng này là không như vậy. Độc nhất trong phòng là ánh sáng hắt vào từ cánh cửa lúc nào cũng khép lại. Chiếc giường nằm trong góc khuất, Dương Vỹ đã từng không dưới mười lần muốn đề nghị cậu chuyển đến một nơi khác nhiều ánh sáng hơn... nhưng cậu từ chối.
Quay lại với câu hỏi của mình, Dương chờ đợi. Đôi mắt thạch anh liếc nhìn những khung cửa, cậu như đang ở trong thế giới riêng của mình mà không ai có thể bước vào được. Cậu chầm chậm lắc đầu. Không ngoài dự đoán, Dương Vỹ bước đến gần cửa sổ, để tay lên của, ý định mở ra. Lần này thì cậu không phản đối, Dương Vỹ rất ngạc nhiên, nhưng rồi cũng mở toang cánh cửa đã khép kín từ lâu. Ánh sáng tràn vào tươi tắn và tinh khôi. Cậu nhìn vầng sáng nhảy trên lớp gỗ của chiếc bàn cổ. Môi nở nụ cười yếu ớt...
Dương Vỹ quay lại, nở nụ cười thật tươi với cậu. Rồi lấy ra một quyển sách đã chọn lọc rất kĩ. Cậu bắt đầu đọc. Giọng Dương Vỹ không như những người con trai khác, nó có một thứ ngọt ngào không thể nào hình dung. Lúc trầm, lúc đột nhiên chậm rãi... Cậu yên lặng nghe hết câu chuyện. Một câu chuyện tình yêu xưa lắm rồi. Không ngờ Dương Vỹ cũng thích thể loại sến súa này. Cậu nghĩ, rồi với tay uống tiếp nước lọc của mình.
-... Mà này, tại sao ngày nào cậu cũng nhất định phải nghe một câu chuyện vậy?
Dương Vỹ nghiêng đầu, bối rối vân vê những sợi tóc của mình. Từ đầu đến biệt thự này, cậu đã có một quy ước với nữ chủ nhân nơi đây... Cậu có thể làm việc ở đây, nếu không hỏi những câu hỏi về cậu ấy... Thấy vẻ bối rối của Dương Vỹ, cậu lại thấy buồn cười. Cậu không nói gì nữa, bỗng nhiên cũng bắt chước hành động nghiêng đầu của Dương Vỹ.
-Chúng ta ra ngoài được không?
-.... A? Được chứ!
Dương Vỹ vội vã dìu cậu đi. Ánh sáng trong phòng rất yếu ớt, Dương Vỹ không chắc cậu ấy có thể ra ngoài ánh sáng không nữa. Cậu không nói gì, chỉ bình thản mà bước đi. Nói thật cậu cảm thấy cậu ấy vô cùng yếu ớt, chỉ như một cành liễu trước gió... gió nổi lên, lúc nào cũng có thể bay mất. Nhưng cậu ấy không đến nổi không thể tự bước đi chứ? Dương Vỹ cười khổ, không để ý lúc nào cậu ấy đã đi cách cậu một đoạn. Cậu vội chạy theo. Không gian xung quanh biệt thự rất rộng rãi. Riêng phía sau đã có một mảnh đất thoáng đãng, cậu nhìn về phía đó, lòng thầm ngạc nhiên. Như một thảo nguyên thu nhỏ vậy, còn có một rạch nước nhỏ dẫn đến cối xay nước. Lần đầu cậu quan sát chàng trai ấy kĩ đến vậy. Cậu đứng giữa cánh đồng. Đôi mắt pha lẫn giữa sắc tím và xanh lúc nào cũng như đang suy nghĩ điều gì đó. Màu mắt này cậu chưa bao giờ gặp qua, cảm thấy nó vừa huyền bí vừa u buồn. Mái tóc như trời đêm . Trông cậu toát lên vẻ mà ai cũng muốn bảo vệ. Dương Vỹ hít sâu, đến gần cậu ấy hơn.
-Này... có phải ở đây rất tuyệt phải không?
Cậu chỉ gật đầu. Lòng nhớ về một kỉ niệm đã xa mờ... Cậu nhớ mùi canh nóng tỏa nhẹ nhàng trên mũi. Đồng hồ tích tắc gõ... một bàn tay ôm cậu từ phía sau, ngắm nhìn cả thành phố đang rực rỡ trong ánh đèn. Giọng nói trầm ổn mà nhẹ nhàng rót vào tai cậu hơi thở âm ấm "một ngày nào đó, anh sẽ đến bất cứ nơi nào em muốn..." "Em à? Em lại thích đến nơi nào đó anh muốn hơn..." "vậy cũng được sao? " Cậu cười vang vọng, rồi tách mình ra khỏi bàn tay anh. Một ngày nào đó, chưa hẳn phải xảy ra phải không?
Nhìn thấy gương mặt có chút biến động của cậu. Dương Vỹ đột nhiên muốn tìm hiểu cậu... lần đầu cậu muốn biết về một người nhiều như vậy... Nhưng cậu ấy sẽ từ chối mọi câu hỏi.
Cậu thở dài, theo như Trình Hạo nói "tò mò luôn là điểm yếu nhất của cậu. Nếu một ngày có c.h.ế.t vì tò mò cũng không biết" cậu thấy buồn cười, khôi phục lại tinh thần rất nhanh. Cậu ở đây là để trò chuyện và chăm sóc chàng trai trước mặt. Cậu phải hoàn thành nhiệm vụ chứ. Cậu nhìn thấy Dương Vỹ đang mỉm cười, cũng dịu dàng cười theo rồi ngồi xuống bãi cỏ. Ở ngoài này cảm giác rất khác so với căn phòng ngột ngạt kia... Cậu đã từ bao giờ thích cảm giác của bóng tối thế? Cậu lắc lắc đầu, vân vê những ngọn cỏ.
Cuộc sống luôn có những quy luật, mà khi con người dẫm vào, chỉ có thể chờ đợi cho vòng xoay ấy quay hết một vòng. Đến bao lâu không ai có thể biết được, có thể là rất nhanh thoát khỏi vòng xoay ấy... nhưng cũng có thể đến ngày nhắm mắt xuôi tay vẫn còn bị cuốn vào nó...